Mắt Hethe hẹp lại đầy nguy hiểm chiếu lên cô dâu của chàng. Trong một khoảnh khắc, chàng nghĩ chàng đã nhìn thất một tia xấu hổ le lói trên khuôn mặt nàng. Sự thật đó phần nào đã làm dịu đi cơn giận dữ của chàng, nhưng sau đó nét mặt nàng trở lại vẻ thách thức và nàng nhìn chằm chặp vào chàng của như thể tình huống này hoàn toàn là lỗi của chàng. Đẩy cánh cửa đóng lại, chàng di chuyển về phía chiếc giường, tay chàng siết chặt lại đầy giận dữ. Chàng chỉ mới đi được nửa đường băng ngang qua phòng trước khi mắt cô dâu của chàng mở lớn đầy báo động. Không hề báo trước, nàng quăng tấm chăn lông đang che phủ nàng sang một bên, một lần nữa quạt cái mùi thơm đó vào chàng.
"Sau tất cả, Ngài vẫn muốn thử một lần nữa ư, thưa ngài?" Nàng rít lên.
Hethe bất ngờ dừng lại và bịt miệng, sau đó quay về phía cửa sổ. Chàng đã làm bẩn mất chiếc ấm trong phòng. Lần này chàng nôn nốt phần còn lại của bữa ăn tối đầu tiên chàng được phục vụ tại Tiernay ra khỏi cửa sổ, xuống cái sân bên dưới. Một tràng cười nghèn nghẹt phát ra từ chiếc giường phía sau chàng, và Hethe lặng lẽ thề rằng vợ chàng sẽ phải trả giá vì việc này. Phải. Nàng sẽ phải trả giá.
Hethe vẫn còn đang cúi người ngoài cửa sổ thì một tiếng gõ cửa vang lên một vài phút sau đó. Dạ dày chàng bây giờ trống rỗng, chàng đã không còn buồn nôn nữa. Chàng chỉ đơn giản là đang hít thở cái không khí trong lành, ngọt ngào mà vị trí cạnh cửa sổ này có thể cung cấp cho chàng. Miễn cưỡng đứng thẳng dậy, chàng quay người, hét lên “Vào đi”, sau đó theo dõi từ vị trí tương đối an toàn cạnh cửa sổ của mình, khi cánh cửa bật mở và một đám người hầu tràn vào, mang theo bồn tắm và từng xô từng xô nước.
Hethe cẩn trọng theo dõi khi bồn tắm được đặt xuống và đổ nước vào trong. Thật sự rất tuyệt vời, cái cách mà họ nhanh nhẹn làm việc, chàng nghĩ với một sự ngạc nhiên. Những người hầu của vợ chàng dường như không thể kết thúc công việc của họ và rời đi đủ nhanh. Chàng đã không bỏ lỡ mỗi người trong số họ đã bước những bước lưỡng lự, hoặc đã co rúm như thế nào khi họ hít phải làn gió mang mùi hương ngọt ngào độc hại đang phảng phất trong không khí. Không hề chậm bước, mỗi người đều liếc cô chủ của mình, sau đó đến chàng. Chàng không nghi ngờ gì họ đã biết chuyện gì đã xảy ra, và Hethe trở nên dữ tợn hơn với mỗi giây phút bẽ bàng chàng phải trải qua. Nó dường như đã không còn là một cuộc chiến im lặng của ý trí nữa rồi. Chàng bắt đầu nghi ngờ rằng mỗi người trong lâu đài Tiernay đều đã biết về cuộc chiến mà cô chủ của họ đang tiến hành. Dường như những kẻ ngốc, không biết gì còn lại là người của chàng và ngài Templetun.
Hethe nghĩ chàng đáng lẽ phải biết ơn rằng họ, ít nhất, đã không hề bị đánh động bởi thực tế bẽ bàng chàng là một chú rể không được mong muốn. Nhưng chàng đã không hề cảm thấy đặc biệt biết ơn vào giây phút này.
Cô hầu gái của vợ chàng là người cuối cùng bước vào. Ducky. Một giỏ đầy những chai và lọ lỉnh kỉnh trên cánh tay cô. Hethe vẫy tay ra hiệu cho cô lại gần. Tóm lấy cái giỏ từ cô, chàng hướng một cái nhìn về phía cô hầu gái. Ducky không phải là một phụ nữ ngốc nghếch. Nhận thấy mệnh lệnh im lặng của chàng, cô quẳng một cái nhìn lo lắng đầy xin lỗi cho cô chủ của mình rồi lướt ra khỏi phòng. Cô đóng cánh sau lưng mình và người hầu cuối cùng. Hethe và vợ chàng còn lại một mình.
Chàng ngay lập tức chiếu cái nhìn giận dữ của mình vào nàng. Hình như, nàng không thông minh như Ducky. Nếu không thế thì nàng đang cứng đầu một cách ngu ngốc. Nhướn một bên lông mày, nàng hỏi ngây thơ vô số tội, "Cái gì?"
"Vào trong bồn tắm," chàng ra lệnh.
Nàng ngập ngừng một chút. Sau đó, hình như quyết định không nên mạo hiểm một cuộc nổi loạn công khai, nàng vụng về thu thập đống chăn lông quấn quanh mình như một chiếc áo dài và cẩn thận từ tốn bước xuống khỏi giường. Hất cằm lên, nàng băng ngang qua phòng, đi thành hình vòng cung để nàng có thể lướt qua ngay gần chàng.
Chàng gần như rên rỉ khi chàng thấy mình như nổi lềnh bềnh trước cái mùi hương như thể một đám mây vô hình tụ lại xung quanh nàng. Dạ dày chàng nổi sóng đầy giận dữ. Nhắm chặt mắt, chàng tập trung vào những gì còn lại trong dạ dày của chàng. Hương thơm của nàng, át cả đống tỏi đã làm chàng nhộn nhạo kể từ lúc chàng tiêu thụ chúng, giờ tạo nên một sự kết hợp đầy khó chịu.
Cái mùi hương ghê tởm ấy nhạt đi. Hethe mở mắt để thấy đầy nhẹ nhõm khi mà bây giờ nàng đã đứng trước bồn tắm. Thay vì thả đống chăn lông xuống và bước vào, nàng chỉ đơn giản đứng đó bồn chồn. Chàng đã bối rối trước sự ngập ngừng của nàng cho đến khi nàng bắt đầu cởi bỏ đống chăn lông bao quanh, sau đó tạm dừng để liếc chàng qua vai nàng đầy đau khổ. Chàng mới vỡ lẽ ra rằng nàng miễn cưỡng phải cởi đồ trước mặt chàng.
Thật sự chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Dù thực tế là họ đã kết hôn, họ gần như là những kẻ xa lạ. Chàng sẽ băn khoăn nếu nàng không thể hiện một chút dè dặt nào. Trong thực tế, nếu đây là một đêm tân hôn bình thường, và nàng là một cô dâu trẻ, ngây thơ, bẽn lẽn, như bao cô dâu bình thường khác, chàng có thể sẽ cho nàng sự riêng tư - ít nhất là cho đến khi nàng thay quần áo và đi tắm. Tuy nhiên, đây chẳng có gì là gần với một đêm tân hôn bình thường cả, và tiểu thư Helen thì khác xa những cô dâu trẻ, ngây thơ, bẽn lẽn, bình thường khác. Chỉ có Chúa trên cao mới biết cô nàng sẽ nghĩ ra cái khỉ gì khi chàng vừa mới quay lưng đi. Chàng sẽ không quay lưng đi đâu hết.
"Vào trong!" Chàng quát lên.
Mắt tiểu thư Helen hẹp lại chiếu lên chàng trong cơn giận dữ bất lực, sau đó nàng quay lưng, vai thẳng lên và thả rơi cái chăn lông. Miệng Hethe hơi cong lên thích thú trước làn da hồng hồng chàng thấy được khi nàng lao vào bồn tắm. Chàng đã lạc quan nghĩ rằng tấm chăn lông thậm chí còn chưa kịp rơi xuống thì nàng đã yên vị ở trong bồn nước, đầu gối co lên, tay vòng qua chúng một cách chắc chắn trong một tư thế mẫu mực nhất mà một người có thể xoay xở được khi ở trong bồn tắm.
Dù nàng nhanh như thế, chàng vẫn thấy được sự kích động thoáng qua của đôi chân cân đối của nàng và đằng sau chúng. Nếu dạ dày chàng không còn cuộn lên nữa, chàng không chắc chàng có thể đánh giá nó cao hơn không. Vì nó quả thật là thế, chàng đã chú ý rằng mông nàng cũng nảy nở như ngực nàng vậy. Điều đó khiến chàng hài lòng. Chàng kiên quyết thẳng người lên và bắt đầu xem xét cái giỏ Ducky cung cấp. Cô ta đã hết sức nghiêm túc tuân theo mệnh lệnh của chàng và mang tới bất cứ thứ gì có hương thơm dễ chịu. Những loại thảo mộc khô thường được sử dụng để nấu ăn nằm ẩn giữa những cánh hoa khô. Cũng có một vài loại dầu thơm và cồn thuốc khác nhau. Hethe mở một hoặc hai chai, khụt khịt ngửi mùi đầy nghi ngờ.
Hethe nghĩ chúng ngửi mùi cũng khá dễ chịu. Nhưng, bên cạnh vợ chàng, vào lúc này đến phân bò có lẽ cũng có mùi như thiên đường. Ý nghĩ đó khiến chàng dừng lại và liếc nhanh đầy giận dữ đến tấm lưng cong, mảnh khảnh của nàng. Điều mà, tất nhiên, chỉ phí thời gian thôi. Nàng hoàn toàn không bị khuấy động một tí nào trước cái nhìn chằm chặp của chàng. Đầu hàng, chàng chuyển sự chú ý trở lại việc quyết định nên thử cái gì trước.
Cái mùi thối rữa độc hại của vợ chàng đưa ngang qua phòng tới chỗ chàng vì đống chăn lông đã không còn che đậy nó nữa. Chỉ một luồng gió cũng đủ khiến chàng quyết định rằng chàng sẽ sử dụng cái lọ chứa dầu thơm lớn nhất trước, và nếu nó vẫn còn chưa đủ, chàng sẽ đổ thêm những lọ khác. Thẳng người một cách kiên quyết, chàng hít một hơi thở sâu và nín thở khi chàng băng lên phía trước.
Dừng lại bên cạnh bồn tắm, Hethe lục tung cái giỏ, moi ra chiếc lọ to nhất. Chàng túm lấy nó, mở nắp, đổ vào nước tắm giữa cái lưng hồng hồng của vợ chàng và thành bồn. Nàng ngọ ngoạy nhưng, nhưng không nói một tiếng, cũng không thèm nhìn xung quanh.
Hethe ngập ngừng một chút, sau đó thả cái lọ vào trong giỏ và cúi xuống để dùng tay khoả nước ra xung quanh, làm nước bắn tung toé lên lưng, lên vai, thậm chí cả lên đầu nàng. Nàng rít lên phản đối khi nước chảy xuống tóc và mặt, sau đó nàng quay đầu để cằn nhằn với chàng qua vai nàng.
Lờ đi cái nhìn trách móc, Hethe thẳng người dậy, ngập ngừng, sau đó mạo hiểm nhanh chóng hít một hơi. Một âm thanh ghê tởm gần như trượt qua môi chàng nhưng chàng nuốt nó lại. Một lọ dầu, tất nhiên, là chưa đủ. Hethe lấy chai kế tiếp, mở nó ra, và đổ xuống.
Vẫn tiếp tục nín giữ cái hơi thở hôi thối mới hít phải, chàng moi một lọ khác ra khỏi giỏ và nhanh chóng đổ nó. Cô vợ chàng bất thình lình quay lại nhìn khi chàng đổ cái lọ thứ ba. Mắt nàng mở lớn trong kinh khiếp, sau đó nàng bắt đầu rít lên.
Hethe nghĩ rằng nàng đang rít lên cái gì đó về việc trộn các các mùi hương và không được phép sử dụng tất cả chúng, nhưng chàng không chắc chắn lắm. Đầu chàng trở nên nhẹ bẫng - mặc dù chàng không biết liệu đó là vì việc chàng nín thở quá lâu hay việc chàng giữ cái mùi khủng khiếp của nàng trong phổi. Dù trường hợp nào, chàng cũng không nhụt chí. Lờ đi những phản đối của nàng, chàng nhanh chóng đổ đến lọ cuối cùng vào bồn nước; sau đó, vụng về giữ tất cả các lọ rỗng bằng một tay, chàng dốc ngược cái giỏ và một cơn mưa cánh hoa và thảo mộc đậu trên tóc, trên vai nàng và trong bồn nước. Nàng ngừng ngay việc kêu la, sau đó nhanh chóng cúi đầu để tránh những cánh hoa khô dính vào miệng, vào mắt.
Hethe lắc mạnh cái giỏ để đảm bảo tất cả những cánh hoa và thảo mộc đã được trút vào bồn tắm với nàng, sau đó lảo đảo tránh ra xa khỏi chiếc bồn, thả các lọ rỗng lại vào giỏ. Sau khi đã đạt được một khoảng cách tương đối, chàng thả cái hơi thở độc hại đã bị giam trong phổi chàng ra và hít thử một hơi. Còn hơn cả kinh dị, bất chấp các nỗ lực của chàng, chẳng có một chút mùi nước hoa thơm tho nào trong không khí cả. Trên tất cả mọi thứ, mùi bây giờ còn tệ hơn trước. Và chàng phải đứng xa hơn lúc trước.
"Cái gì?" Chàng nín lặng đầy kinh khiếp. Đầu của cô vợ chàng quay lại, mắt nàng chiếu những tia giết người vào chàng khi nàng liếc đến đống hoa và thảo mộc khô đậu trên tóc nàng.
"Như tôi đã nói với ngài, thưa ngài. Người ta không bao giờ trộn nước hoa và thảo mộc một cách bừa bãi. Chúng không phải luôn là một sự pha trộn tốt."
Hethe nhắm mắt lại với một tiếng rên. Chúng không những trộn với nhau không tốt, mà chúng dường như còn không trộn tốt với mùi của nàng. Ít nhất là không tốt đối với cái mùi của cây cỏ hôi bám víu lấy nàng. Nếu bất cứ điều gì, thêm thảo mộc, hoa và dầu thơm chỉ nhấn mạnh cái mùi ban đầu, phóng đại nó. Còn hơn cả bị đánh bại, chàng đã giúp đỡ nàng. Nhận thúc này khiến chàng còn hơn cả bực bội.
Một vật cứng bất ngờ đập vào lưng chàng, kéo sự chú ý của Hethe lại thực tế là trong khi chàng suy nghĩ, chàng cũng vô thức bước giật lùi khỏi cô dâu của chàng. Lúc này chàng đang dứng dựa vào tường cạnh cửa sổ. Ngay cả ở đó, chàng cũng không thoát khỏi mùi hôi thối của nàng. Mắt chàng bắt đầu đau nhói và rơm rớm nước khi chúng bị tấn công bởi bầu không khí cay nồng ấy.
Hethe chửi thề dưới hơi thở của chàng. Như thể việc hợp thức hoá cuộc hôn nhân này giờ đây không còn là vấn đề nữa. Điều tích cực duy nhất về tình trạng này là cô dâu của chàng trông cũng đau khổ như chàng đã bị kể từ khi đặt chân đến Tiernay.
Phải, điều này chắc chắn đã bù đắp cho căn phòng kinh hoàng, lạnh buốt, bà hầu phòng cổ kính, bồn tắm lạnh ngắt, đống thức ăn kinh khủng, cốc rượu dở tệ, cái giường đầy bọ chét du ngoạn và hơi thở không thể chịu nổi của cô dâu của chàng. Không kể đến cái chương trình nhỏ bé của nàng để kéo chàng ngã xuống sông hôm nay. Và trong khi chàng đã có thể ít nhất là thoát ra khỏi cái giường và phòng đầy bọ chét của chàng, nàng sẽ không thể thoát khỏi hơi thở bốc mùi của chính mình. Phải. Chàng đã lên cái kế hoạch này, nó đã có thể là một chiến lược sáng chói.
"Ồ, không!"
Trở về từ suy nghĩ của mình, Hethe liếc một cái nhìn sắc nhọn về phía cô vợ của chàng, chú ý một cách run rẩy rằng khuôn mặt nàng đã chuyển sang màu đỏ rực. "Cái gì?"
"Những cánh hoa. Là chúng phải không?" Nàng hỏi một cách cấp bách.
Hethe nhìn nàng mơ hồ một chút, sau đó nhận thấy rằng mắt nàng trở nên sưng húp và chuyển thành màu đỏ - khá giống như chúng vào ngày họ đi picnic trên cánh đồng. Mắt chàng mở lớn đầy ngờ vực. Là trí tưởng tượng của chàng, hay chàng đã mơ hồ ngửi phải...? Nhìn xuống đống lọ trong giỏ chàng đang cầm, chàng nâng hết lọ này đến lọ khác lên để kiểm tra. Mùi thơm ở cái lọ lớn nhất khiến chàng dừng lại. Đây chính là cái lọ chàng đã đổ lần đầu tiên. Cái lọ chàng đã hoà lẫn với nước trước khi té lên đầu, lên vai nàng. Mắt chàng di chuyển đến cô dâu đầy kinh dị. nàng không hề chú ý. Nàng đang nâng cánh tay lên khỏi mặt nước và nhìn kỹ nó với một dáng vẻ mất hết tinh thần. Thậm chí từ nơi chàng đứng, Hethe vẫn có thể nhìn thấy những vệt đỏ tấy bắt đầu hiện lên trên da nàng.
"Phấn hoa!" Nàng thét lên, đột ngột lao ra khỏi bồn nước như thể chúng là axit. Điều đó khiến cho chàng thấy việc xưng tấy không chỉ có ở cánh tay nàng. Mỗi inch cơ thể nàng chìm trong nước bây giờ đang xuất hiện những vệt tấy màu đỏ đậm. Oh, trời ơi, điều này chắc chắn đã đền bù cho tất cả những gì nàng đã làm hoặc cố gắng làm với chàng, chàng yếu ớt nghĩ khi nàng giơ cánh tay ra xa khỏi cơ thể và chầm chậm quay người đối mặt với chàng.
"Ngài quẳng đống hoa đấy vào với tôi?" Nàng kêu lên vẻ không tin được.
Không thể mở miệng, Hethe chỉ đơn thuần cầm cái lọ rỗng lên. Nó không phải là cánh hoa, chàng đảm bảo, nó là dầu thơm mà. Tiếng la hét đầy đau khổ của nàng gần như đánh bại chàng. Cảm giác tội lỗi đột nhiên bao bọc lấy chàng, Hethe bắt đầu nhẹ nhàng tiến về phía cửa ra vào. Chuyện này không tốt. Không tốt một chút nào. Không. Chàng không có ý để chuyện như thế này xảy ra. Điều này... Phải, nó thật là khủng khiếp, chàng quyết định khi chàng tiến đến cánh cửa và giật mó mở tung.
Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết rằng chàng có ý định chuồn, Helen ngừng kêu gào và xuyên những tia nhìn từ đôi mắt nàng vào chàng. "Ngài định đi đâu?"
"Đi?" Hethe giật mình một cách tội lỗi, sau đó ngập ngừng một chút, tay chàng dừng lại trên nắm cửa.
"Phải. Ngài không định bỏ mặc tôi như thế này phải không? "Nàng kêu lên đầy thống khổ.
"Bỏ mặc em? Không, không." Chàng bắt đầu quờ quạng cái chốt cửa khi nàng tiến đến, mùi hương của nàng dâng lên cuồn cuộn hướng về phía chàng như một đám mây độc hại.
"Không, tất nhiên là không rồi," chàng long trọng đảm bảo với nàng, nhưng tình huống hài hước này và cái cách kế hoạch của nàng đem lại kết quả ngoài mong đợi đã gây ấn tượng sâu sắc với chàng một cách cực kỳ bất ngờ và chàng thật khó mà giữ để nụ cười không xuất hiện trên khuôn mặt. Chàng biết môi chàng đang nhếch lên, và điều đó dường như càng khiến người phụ nữ trước mặt chàng tức điên lên.
"Không. Tôi nghĩ nên gọi cô hầu gái đến giúp em… và có lẽ cả dì em nữa." Chàng lẩm bẩm, sau đó mở cửa và chuồn qua nó trong khi chàng còn có thể. Hethe chỉ vừa kịp đóng cửa trước khi một tiếng thét thất thanh đầy nản chí vang lên và cái gì đó bị ném vào cửa.
Nỗi ngạc nhiên của chàng tắt ngóm, thay thế vào đó là sự quan tâm rằng nàng không còn đứng trước mặt chàng nữa, tay dang ra, tóc và cơ thể dính đầy hoa khô và thảo mộc, chàng nhanh chóng hướng đến cầu thang dẫn đến đại sảnh tìm kiếm hỗ trợ.
Helen đang lăn lộn trên giường, gãi như điên khi dì nàng và Ducky xuất hiện. Mặc dù sự có mặt của họ không làm nàng dừng lại. Nàng thậm chí còn không thèm nhìn xung quanh để xem đó là ai. Nàng chỉ đơn giản tiếp tục quằn quại trên đệm, gãi tất cả những chỗ nàng có thể với tay đến. Những chỗ nàng không thể với đến thì được chà xát bởi cái chăn lông xù xì và những cái trườn, quằn quại của nàng.
"Oh, dear God! Helen!" Dì nàng lao tới bên cạnh và giữ chặt vai nàng. Helen lúng túng và ngay lập tức đẩy tay bà ra để tiếp tục gãi, ngay lập tức khi luồng khí đầu tiên phả vào và bà thình lình giật lùi đầy kinh dị. "Hắn đã làm gì cháu?"
"Những chai dầu và hoa khô kết hợp với cây cỏ hôi không được tốt lắm.” Helen kêu lên giữa hai hơi thở hắt ra.
"Dì ngửi thấy mùi đó rồi," Nell lầm bầm, dùng ngón cái và ngón trỏ bịt mũi. "Nhưng bị ngứa, Helen. Sao cháu lại bị ngứa?"
Helen cuộn tròn người lại để có thể gãi cẳng chân, bàn chân và giữa các ngón chân trước khi trả lời. "Có tinh dầu hoa ở một trong những lọ Ducky đưa cho hắn ta!"
"Ồ, không." Cô hầu gái kêu lên kinh hoàng khi Dì Nell quay lại nhìn cô. "Tôi không biết. tôi xin thề. Ông ấy nói rằng lấy tất cả mọi thứ có mùi thơm dễ chịu. Tôi lùng sục trong nhà bếp, sau đó đi đến bà lang già Joan và bảo bà ấy đưa cho tôi bất cứ thứ gì bà ấy có mà mùi dễ chịu. Tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc kiểm tra những lọ đó." Cô chuyển cái nhìn đầy tội lỗi đến cô chủ đang quằn quại. "Oh, thưa tiểu thư, tôi rất xin lỗi."
Quá khổ sở để trả lời, Helen chỉ đơn giản tiếp tục trường và lăn lộn, biết rằng hai người bạn của nàng đang nhìn đầy tuyệt vọng. Sau đó, dì nàng quay lại Ducky và nói, "Đi tìm bà lão Joan. Giải thích những gì xảy ra. Bà ấy phải có thuốc xoa hoặc cái gì đó để chữa trị. Đưa bà ấy lại đây."
Gật đầu, cô hầu gái hấp tập ra khỏi phòng. Dì Nell chờ cho đến khi cô ấy
Đi khỏi, sau đó chuyển sự quan tâm trở lại cô cháu gái. "Helen. Cháu phải cố gắng không gãi. Nó sẽ để lại sẹo. Nào." Bà dịch lại đủ gần để nhẹ nhàng đặt tay lên vai Helen. Lần này, khi Helen vưon tới để hất tay bà ra, Nell tóm lấy tay nàng và giữ thật chặt. "Cháu phải dừng lại."
"Không," Helen rên rỉ, cố gắng giật tay ra. "Nó ngứa như điên ấy".
Miệng Nell mím chặt lại và bà im lặng một chút. Với Helen dường như bà dừng lại để nghe cái gì đó. Nàng hiểu những gì Nell nói, "Cháu đang thở khò khè, cháu gái. Cháu bị khó thở phải không? Khỉ thật! Dì nên bảo Ducky sai người mang lên một bồn tắm sạch. Chúng ta phải cố gắng rửa hết tinh dầu hoa ra khỏi cháu." Thả tay Helen ra, bà quay đi và vội vàng ra khỏi phòng.
Helen nhanh chóng bắt đầu gãi tiếp. Nàng biết nàng không nên, thậm chí nàng còn muốn dừng lại, nhưng nàng cảm thấy làn da mình như bị hàng trăm con nhện đang lúc nhúc, những cái chân bé xíu của chúng đang bò trên da thịt nàng.
Dường như dì nàng đã đi hàng tiếng đồng hồ, trong thực tế có lẽ chỉ là vài phút. Bà trở lại với một đám người hầu đang bê bồn tắm riêng của phu nhân Shambleau và những thùng nước tắm mới. Ducky khó khăn lắm mới chen đựoc vào, dẫn theo bà lão cô đã lấy những lọ dầu thơm.
Bà lang nhìn Helen một cái và lao đến giường để tóm lấy tay nàng, giữ chặt chúng. "Không," bà kiên quyết nói khi Helen cố gắng chống cự. "Đừng để cô ấy gãi," bà ra lệnh cho Ducky. Cô hầu gái lao đến thế chỗ của bà thầy lang, nhưng cần phải thêm cả sức mạnh của Nell mới có thể kiềm chế được Helen đủ để bà thầy lang được tự do bắt đầu pha chế các loại thuốc cao, thuốc mỡ của bà
"Cố gắng không được loại bỏ mùi hôi," Helen hằn học ra lệnh, ngọ ngoạy để chiếc chăn lông có thể gãi vào lưng vì nàng không thể sử dụng tay được.
Joan chiếu một tia nhìn bực tức vào nàng, nhưng Nell là người cuối cùng cất tiếng nói: "Cháu chắc chắn không nghĩ rằng hắn ta sẽ cố gắng hợp thức hoá cuộc hôn nhận này bây giờ chứ?" Bà kêu lên với vẻ không thể tin nổi.
Ý nghĩ của Helen lúc đó không gì khác ngoài trả thù. Nàng rất có khả năng đã giết chết khứu giác của mình. Nàng có thể nói bằng phản ứng của những người khác rằng cái mùi đó vẫn còn mạnh lắm, và khi nàng nằm đó, tuyệt vọng nhằm giảm đi cái cơn ngứa khắp người thật ra không hề giảm đi tẹo nào, nàng đã nghĩ rằng nếu nàng và chồng dành nhiều thời gian bên nhau hơn. Nếu tìm hiểu về nhau nhiều hơn. Nàng sẽ bám lấy chàng như cây trường xuân bám chặt vào tường vậy, nàng dứt khoát quyết định.
"Hãy cố gắng không loại bỏ mùi hôi," nàng rít lên khi nhận thấy họ vẫn đang chờ câu trả lời của nàng.
Lắc đầu, bà lão Joan quẳng đống thảo mộc bà đang trộn và bắt đầu một cái mới.
*****
Hethe rón rén xuống đại sảnh, gần như cảm nhận đường đi trong bóng tối. Mặt trời vẫn chưa mọc, mặc dù chàng đã ngó thấy cái vệt màu hồng cam phía chân trời từ cửa sổ của căn phòng bé tẹo, lạnh ngắt chàng đã được phân. Thật không phải là một đêm thoải mái. Chàng đã tránh thật xa cái giường để tránh lũ bọ chét và một lần nữa ngủ co quắp trên chiếc ghế gãy cạnh cái lò sưởi lạnh ngắt. Mặc dù vậy, nó còn tốt hơn việc ngủ trong căn phòng mà cô dâu của chàng đã đầu độc bằng cỏ hôi và đống hoa hoét ấy. Lạy Chúa, chỉ ý nghĩ bây giờ phải quay lại đó cũng khiến chàng nhăn mặt. Nhưng có việc cần phải được tiến hành. Ngài Templetun đã đi nghỉ ngay lập tức sau khi ông và những người khác đưa chàng vào giường cô dâu. Ít nhất, ông già cũng đã không ở dưới nhà khi Hethe đi xuống tìm phu nhân Shambleau và cô hầu gái của vợ chàng. Templetun hình như cũng xoay xở ngủ qua luôn sự náo động sau nghi thức đêm tân hôn. Trong trường hợp đó, ông già không biết một chút gì về việc xảy ra tối hôm qua và Hethe hi vọng có thể giữ ông tiếp tục như thế. Điều đó có nghĩa là vị cố vấn của nhà vua sẽ tiến tới và yêu cầu bằng chứng của việc hợp thức hoá cuộc hôn nhân này, Hethe sẽ cung cấp nó. Chàng nghi ngờ cô dâu của chàng ở trong tình trạng có thể làm việc đó. Sau tất cả mọi việc, nàng đã có một đêm vất vả.
Chắc chắn chàng sẽ phải trả một cái giá cắt cổ nếu vị cố vắn của nhà vua không được cung cấp bằng chứng và Hethe thì đã trễ nải một cách tệ hại rồi. Vì vậy, khi vệt sáng đầu tiên nhô lên phía chân trời, chàng xé một mảnh vải lanh đặt trên chiếc ga trải giường, cách xa nơi mà lũ bọ chét dạo chơi hết mức có thể, rũ mạnh nó, sau đó buộc nó quanh mặt để che mũi và miệng. Sau đó, chàng rạch một vết nhỏ trên cánh tay, bôi máu lên giữa chiếc ga trải giường, và kéo nó ra khỏi giường chàng. Giờ đây chàng rón rén đi xuống đại sảnh của lâu đài Tiernay, tiến đến phòng của vợ chàng. Chàng nên rũ nó mạnh hơn, chàng nhận ra khi một cơn ngứa đột ngột nhói lên phía dưới cánh tay chàng, ngay nơi mà tấm ga trải giường được cuốn lại. Tấm ga vẫn bị lũ bọ chét tung hoành.
Đẩy nhanh tốc độ một chút, chàng nhẹ nhõm khi cảm thấy bức tường dẫn đến một cánh cửa khác. Dừng lại một chút, chàng hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ mở cửa và chuồn vào phòng. Trong khi cái hành lang không của sổ vẫn còn tối thui, mặt trời đã mọc lên nhanh chóng trong suốt cuộc hành trình chậm chạp của Hethe và phòng ngủ của vợ chàng đã ngập trong cái ánh sáng vàng cam rực rỡ. Miễn cưỡng tiến một bước ra xa khỏi cánh cửa, Hethe ngó vào chiếc giường và người phụ nữ đang ngủ trong đó. Ánh sáng không thực sự ca ngợi tình trạng hiện tại của nàng. Nó chỉ làm nổi bật những vết đỏ dầy, sưng tấy che phủ làn da đã một thời không tì vết của nàng.
Cảm giác tội lỗi tràn qua Hethe. Chàng thật sự không muốn chuyện sảy ra như thế này. Chàng đã mất bình tĩnh và hành động cẩu thả, thậm chí còn không thèm suy nghĩ trước khi đổ những chai dầu và những thứ tượng tự vào bồn tắm cùng với nàng. Chàng biết nhiều hơn thế. Hành động một cách thiếu suy nghĩ có thể gây ra nguy hiểm khủng khiếp. Nó thường khiến đàn ông bị giết, và hình như khiến phụ nữ bị phát ban.
Chàng đang cau mặt trước thực tế đó thì tiếng gõ cửa vang lên, khiến chàng giật mình. Thình lình quay đầu lại, chàng bắt đầu hướng về phía cửa chỉ để dừng lại ở nửa đường. Chàng khó có thể trả lời trong tình trạng như thế này. Chàng với tay, kéo tấm vải lanh ra khỏi mặt, quắc mắc và chuồn tới gần cửa khi cái mùi hôi thối đó sộc vào chàng. Cố gắng không nôn oẹ, chàng thả tấm ga trải giường để kéo áo qua khỏi đầu, sau đó thả nó sang một bên. Nhặt lại tấm ga trải giường, chàng đứng sao cho chặn hết tầm nhìn từ cánh cửa và mở hé nó chỉ để quẳng tấm ga trải giường ra cho bất cứ ai đã gõ cửa.
"Đấy. Đi đi. Chúng tôi vẫn đang ngủ," chàng rít lên, và sau cái nhìn trần tục của vị linh mục, vẻ mặt giật mình của Templetun, và vẻ bị sốc của phu nhân Shambleau, chàng kéo cánh cửa đóng lại.
"Chuyện gì thế?" Câu hỏi ngái ngủ phát ra từ chếc giường kéo cái nhìn của Hethe lại, và chàng quay lại, thở hắt ra trước cô dâu của mình. Oh... ánh sáng này thực sự không làm nàng hãnh diện tí nào cả. Không, thưa ngài. Nàng lúc này đang ngồi dậy, kéo tấm chăn bằng vải lanh lên ngực và nheo đôi mắt xưng phồng, đỏ ngàu vào chàng. Có vẻ chắc chắn rằng nàng chẳng nhìn thấy cái khỉ gì cả. Điều đó có vẻ là hay nhất, vì nếu nàng có thể nhìn nàng lúc này trông ra sao... Well, nàng có thể hét tốc cả mái nhà ấy chứ.
"Không có gì. Ngủ tiếp đi," Chàng thì thầm với giọng khàn khàn, sau đó quay lại, giật cánh cửa mở bung ra và chuồn ra ngoài. Ngài Templetun, phu nhân Shambleau và vị linh mục đã đi xuống hành lang hướng về đại sảnh, mang theo tấm ga trải giường với họ. Dường như họ đều hài lòng, chàng nhẹ nhõm nhận ra. Ít nhất, ngài Templetun và vị linh mục hài lòng. Phu nhân Shambleau đã liếc lại qua vai khi bà thấy cánh cửa lại mở ra và dò xét Hethe đầy ngờ vực.
"Ngài đang làm gì đấy?" Giọng Helen cũng đầy ngờ vực vang lên phía sau chàng. Vẻ ngái ngủ đã hoàn toàn biến mất khi nàng nhận ra giọng nói của chồng mình.
Thở dài, Hethe từ từ đóng cánh cửa và bắt đầu quay lại phía giường, chỉ để dừng lại bởi mùi hôi thối. Nhặt tấm vải lanh chàng đã dùng để lọc mùi hôi từ sàn nhà, chàng nhanh chóng buộc nó lại xung quanh mặt, sau đó cũng hết sức nhanh chóng chộp lấy cái áo và mặc vào. Chàng tiến một bước nữa về phía chiếc giường nhưng lại dừng lại lần nữa. Hình như mặt nạ của chàng chỉ có hiệu quả từ xa.
"Ai ở ngoài cửa đấy?"
"Là ngài Templetun,dì nàng và linh mục," Hethe miễn cưỡng trả lời.
"Ngài quẳng cái gì vào họ vậy?" Nàng hỏi, lườm chàng dữ dội hơn, thẳng ngay chính diện. Mắt nàng sưng phù lên nhìn như đang díp tịt lại, và chàng tự hỏi nàng nhìn thấy được bao nhiêu, nếu nàng có thể nhìn thấy được.
"Cái ga trải giường có dính máu," chàng nhẹ nhàng giải thích. "Tôi nhận thấy rằng họ sẽ muốn thấy nó vào sáng nay, vì vậy tôi lẻn vào đây để đưa nó cho họ," chàng tuyên bố. Chàng đợi một lời khen từ nàng về sự chu đáo của chàng, nhưng chàng đáng lẽ phải hiểu biết hơn.
"Ngài đã làm gì?" Nàng phóng ra khỏi giường, vòng qua nó, nhảy bổ vào chàng chỉ trong nháy mắt, hình như quá điên tiết để nhớ rằng nàng chẳng hề có một mảnh vải che thân nào cả. Thật không may, nó không phải là một cảnh tượng đẹp đẽ gì. Lạy Chúa, chàng chưa bao giờ nhìn thấy một làn da nào lốm đốm như thế, chàng nghĩ khi lùi lại, không phải vì sợ một cuộc tấn công thân thể, mà để tránh cuộc tấn công bởi mùi hương dữ dội của nàng.
"Tôi muốn cứu em khỏi phải xấu hổ," chàng nói một cách nhanh chóng, chân di chuyển còn nhanh hơn cả miệng khi chàng trườn về phía cửa ra vào.
"Cứu tôi khỏi phải xấu hổ?" Nàng quát lên, nàng ngập ngừng tiến lên một chút – còn hơn cả sự nhẹ nhõm của chàng. "Việc ngài làm đã bẫy tôi vào cuộc hôn nhân này! Họ sẽ không huỷ bỏ nó nếu họ nghĩ rằng nó đã được hợp thức hoá. "
Hethe cảm thấy chàng như hoá đá. Chàng đã nghi ngờ rằng đây chính là mục đích đằng sau hành động của cô dâu của chàng đêm qua, nhưng nghi ngờ và biết chắc là hai vấn đề hoàn toàn khác. Niềm kiêu hãnh của người đàn ông có thể chỉ chấp nhận nhiều như thế thôi.
Buộc mình phải bình tĩnh, chàng cố gắng để nói lý lẽ với nàng. "Chúng ta đều bị mắc bẫy vào khoảnh khắc nhà vua quyết định chúng ta nên cưới nhau. Tất cả những gì tôi đã làm là…"
"Chúng ta?" Đầu nàng ngẩng lên, và nàng cười cụt ngủn. "Cứ như thể ngài không hài lòng vì việc này vậy! Ha! Ngài nhận được Tiernay, một sự sản giàu có, thịnh vượng!"
Mắt Hethe hẹp lại, chàng nổi giận một cách nhanh chóng. "Phải", chàng đồng ý. "Tôi nhận được Tiernay. Thật không may, nó đi kèm với cô! Một cô ả mình nổi đầy phát ban, bẩn thỉu, hôi hám, kẻ không có nổi trí khôn để biết khi nào thì nên biết ơn."
Một tiếng thở hổn hển sững sờ buột ra khỏi miệng nàng, miệng nàng mở ra rồi đóng lại giống như con cá vậy. Nàng ngậm miệng lại một giây sau đó, và chàng có thể thấy nàng đang định thổi ra một hoặc hai lời mệt thị đáp trả chàng, nhưng chàng đã đón đầu nàng bằng cách thêm vào, "Và nếu em đang cố gắng quyến rũ tôi vào giường, em sẽ làm tốt hơn nếu mặc thêm quần áo. Tôi sợ rằng ánh sáng này chẳng giúp gì được cho em đâu."
Vợ chàng liếc xuống mình, mắt mở to khi nàng nhận ra nàng đã đứng đó, trần như nhộng như ngày nàng được sinh ra. Sau đó, nàng kêu ré lên, chạy lại giường. Hethe chộp lấy cơ hội để rời khỏi chiến trường, nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng và kéo cánh cửa đóng sầm lại. Chàng khá chắc rằng chàng đã thắng lượt này, nhưng nó chỉ cho chàng một chút niềm vui. Chàng không cảm thấy rằng chàng đã thực sự chiến đấu công bằng, khi chàng đã lôi chứng phát ban của nàng ra châm chọc.
Và chàng cũng đã không hoàn toàn trung thực. Trong khi chứng phát ban đã làm giảm đi phần nào vẻ ngoài của nàng, nó đã không dấu đi các đường cong khiêu gợi của nàng, hoặc bộ ngực vểnh cao của nàng. Quả là đồ ngu nếu chàng không háo hức một chút nào. Nếu không phải vì mùi hôi của nàng, dù phát ban hay không, chàng sẽ rất bị cám dỗ để quay trở lại biến cuộc hợp thức hoá giả vờ kia thành thật.
Khỉ thật! Một cuộc chiến thật sự còn dễ hơn nhiều cái cuộc chiến dữ dội giữa chàng và cô dâu của chàng. Ít nhất trong cuộc chiến thật sự chàng sẽ không nhức nhối muốn làm tình với kẻ thù.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...