Sau khi việc chôn cất hoàn tất, hai người đi vào bếp luộc ít khoai lang có sẵn để ăn sáng. Inao là người nấu vì Iris mù tịt về bếp củi. Tối qua bụng cô trống rỗng nên giờ đói meo. Nếu không ăn gì thì sẽ không đi nổi mất. Cô cũng tìm được vài gói mì nhưng đã hết hạn sử dụng từ lâu. Để ý kĩ thì đồ đạc ở đây cũng đã cũ, có lẽ từ thời thập niên tám mươi. Các bóng đèn được thắp sáng bằng bình ắc quy. Iris cảm nhận được một sự cô đơn, hiu quạnh khủng khiếp toát ra từ căn nhà. Và vì vẫn còn bối rối bởi chuyện sảy ra tối qua nên bây giờ cô không biết mình phải làm gì mới đúng.
- Anh Inao, cha tôi hiện đang ở chỗ của anh? Ông ấy vẫn khoẻ chứ? – Iris hỏi.
- Gần như là vậy. Cha cô vẫn khoẻ. – Inao đáp lại
Biết được tình trạng của cha, nỗi lo của Iris được nhẹ nhõm đi được phần nào. Tuy người con trai kia đã cứu mạng mình nhưng vẫn còn rất nhiều điểm cô vẫn còn nghi hoặc. Làm sao anh ta biết được vị trí của cô khi bị lạc trong rừng. Chỉ vì có một con quái vật bất ngờ xuất hiện, không thể làm cô tin tưởng một kẻ hoàn toàn xa lạ như anh vô điều kiện.
- Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ lên đường ngay bây giờ. – Inao khuẩn trương nhìn Iris, chuyện của bà lão đã làm mất khá nhiều thời gian.
- Có điều gì chứng minh để tôi tin anh?
- Cô không có sự lựa chọn.
Cả hai bắt đầu rời khỏi nhà trọ, tiếp tục băng qua khu rừng. Dưới ánh sáng của ban ngày, nơi đây không còn mang vẻ đáng sợ. Không khí trong lành, tươi mát và dễ chịu. Cơn gió luồn lách thổi qua những thân cây, mang theo lá khô bay lên vài vòng trong không khí rồi đáp xuống. Trên cành cây những con chim hoang dã tự do bay nhảy từ cành cây nào sang cành cây khác, đua nhau hót tựa như bản giao hưởng của thiên nhiên dành tặng cho những ai đi qua.
Nếu bây giờ cả khu rừng cho ta cảm giác bình yên, an toàn thì vào buổi tối qua lại chính là sự đe doạ, tiềm ẩn nguy hiểm. Người đã được thấy cả hai mặt trái ngược nhau buổi sáng và buổi tối của khu rừng như Iris cũng cảm thấy thích thú. Đi xa thêm một chút, đột nhiên một mùi hôi thối xộc thẳng lên mũi, hai người phát hiện ra xác con Dodomeki đã bị xé toạch đang treo lơ lửng trên một cành cây. Nó đã bị giết bởi kẻ nào đó.
Inao dùng kiếm chém ngang qua thân cây để cái xác theo đó mà rớt xuống, thao tác ấy chuẩn xác và tinh tế, anh cẩn thận quan sát kĩ cơ thể nát bấy kia. Nội tạng bị moi ra ngoài, có nhiều vết cào, có vết mổ khoét xoáy sâu vào từng thớ thịt, đè lên cả vết chém cũ của Inao. Người con trai đang dựa vào vết thương từ đó hình dung ra kẻ đã giết nó, Iris chỉ dám đứng bất động nhìn. Anh đặt vài hòn đá lên xác nó, xếp thành một cái tháp ba tầng nhỏ rồi tiếp tục lên đường. Inao vội vã nói:
- Từ giờ phải nhanh lên. Cô đừng đi xa tôi quá ba bước.
Inao đã định băng qua cánh rừng từ tối qua, anh không hề muốn phí thời gian nhiều đến vậy. Nhưng nhìn thấy Iris đã kiệt sức và dưới bóng tối chỉ cần cách xa cô một chút thôi cũng là cơ hội cho bọn Tsukumo. Anh không biết bọn chúng phái bao nhiêu người đến, thực lực của chúng thế nào. Đi ngay trong đêm là quyết định quá nguy hiểm.
Một sự việc lại xảy ra ngoài dự tính, Inao không thể bỏ mặc bà chủ quán trọ sắp chết. Nên bây giờ cần phải đi nhanh hơn để bù lại thời gian đã mất, dù Inao rất muốn cõng Iris để di chuyển với tốc dộ nhanh hơn, nhưng Iris lại nuốt mất viên ngọc, nếu chạm vào cô thì sức lực của anh cũng sẽ bị hút cạn dần. Bên cạnh đó nó còn có một cảm giác đau đớn giống như bị điện giật truyền đến. Mọi chuyện mỗi lúc lại trở nên phức tạp thêm khi kẻ địch đang ở ngay sát sau lưng. Anh chỉ biết đến đâu hay đến đó.
Dù đã đi được một đoạn khá xa nhưng vẫn chỉ có cây cối xung quanh, không có bóng dáng của con người. Không có cái thôn, xã nào ở đây cả, bà lão đã nói dối. Một tiếng đã trôi qua, chân cô mỏi nhừ, tốc dộ bắt đầu di chuyển chậm lại. Inao ngày càng xa hơn, khoảng cách giờ đã là hai mét. Một cơn lạnh sống lưng bất chợp khiến Iris rùng mình, lại là cảm giác ấy, cảm giác bị theo dõi.
Cặp mắt của chúng sẽ không bao giờ rời khỏi cô chừng nào còn chưa đạt được mục đích. Lại thêm một con quái vật nữa hay một nhóm, số lượng của chúng là bao nhiêu. Mình sẽ chết ngay tại đây sao. Ngay lập quay đầu lại nhìn phía sau, Iris muốn thấy hình dạng kẻ đang rình rập mình.
Một đàn quạ, một vài con chim, những con côn trùng và không còn gì cả. Hai bàn tay cô siết chặt lại, sự bất an cứ thế lấn chiếm mọi suy nghĩ, hơi thở dần trở nên gấp gáp, Iris quét mắt cố nhìn thật kĩ, tìm kiếm thêm một lần nữa, cô tin là bọn chúng chỉ ngay gần đây.
- Này, cô không nên tốn thời gian làm việc đó.- Inao gọi. - Bọn chúng sẽ không tấn công, chừng nào cô còn ở cạnh tôi. Đừng để ý đến chúng.
Iris không tin vào yêu ma nhưng chuyện tối qua đã làm cô phải suy nghĩ lại. Mọi thứ thay đổi quá nhanh. Đó là mội trải nghiệm khủng khiếp, cả đời này cô sẽ không bao giờ quên. Đã suýt bị giết chết, giờ đây còn trong tình trạng bị đe doạ tính mạng. Sau khi gặp lại cha, cô sẽ cùng ông rời khỏi Nhật Bản về Pháp. Nơi đó chắc chắn sẽ an toàn hơn, khi cô không giữ viên ngọc, bọn chúng sẽ không mất công đi gần một nửa vòng trái đất để giết một kẻ không còn liên quan.
Cách đó không xa, trên một cành cây cao, một con quạ cô độc đang cẩn thận dõi theo hai con người đang di chuyển dưới mặt đất. À không phải, chỉ có một con người và một kẻ chỉ gần như là giống loài đó. Lông vũ nó đen tuyền bóng bẩy, móng vuốt sắc nhọn như dao găm cắm chặt vào cành cây, mỗi hơi thở của nó đều chứa đựng sự chết chóc.
Để giống như những con quạ bình thường khác nó khép chặt con mắt thứ ba trên trán lại. Dáng vẻ đang mất dần sự kiên nhẫn, nó muốn mang viên ngọc về thật nhanh để hoàn thành nhiệm chủ nhân đã giao phó. Nhưng giờ nó lại vẫn phải chờ đợi trong bất lực, nhìn con mồi tự do đi lại trước mặt. Kế hoạch của nó hoàn hảo, việc giết đứa con gái kia và lấy lại viên ngọc là điều vô cùng dễ dàng. Tất cả chỉ hắn, vì hắn xuất hiện mà mọi thứ đã đổ vỡ. Khi cả hai đều biết đến sự tồn tại của đối phương và sức mạnh thật sự của kẻ thù vẫn còn chưa được bộc lộ. Chúng chỉ có thể dè chừng lẫn nhau chứ không thể lao vào gây chiến. Con quạ vô tình chạm vào mắt chàng trai, nó vội vàng bay vút thẳng lên bầu trời, chỉ còn tiếng kêu quác quác vang vọng khắp khu rừng.
Con quạ vô tình chạm vào mắt chàng trai, nó vội vàng bay vút thẳng lên bầu trời chỉ còn tiếng kêu quác quác vang vọng khắp khu rừng
Cả hai an toàn thoát khỏi vùng đất của những cây tuyết tùng, Inao và Iris bắt chuyến tàu đến Shiga. Con tàu sắt chạy qua những cánh đồng ruộng mênh mông. Từ xa xa, cô đã có thể thấy những ngọn đồi xanh mướt cùng những đám mây trắng muốt lơ lửng trên bầu trời, tựa như đang mở ra một không gian bất tận.
Đôi khi Iris thấy xuất hiện một vài ngôi nhà nhỏ của người nông dân và những bóng người nhỏ xíu đang chăm chỉ làm việc trên cánh đồng. Tiếng còi tàu rú lên đều đặn trên mỗi chặn đường nó đi qua. Mùi sắt thép han rỉ cùng với mùi da tổng hợp cũ kĩ dùng để bọc ghế ngồi, chúng quanh quẩn trong không khí thật khó chịu nên Iris mở cửa sổ. Cô ngay lập tức hài lòng với cơn gió mát, trong lành lùa vào.
Iris yên lặng nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, đối với cuộc sống ở thành phố đông đúc đây là những điều hiếm thấy. Đôi khi cô quay qua nhìn Inao đang ngồi đối diện, anh cũng giống cô, cũng đang ngắm cảnh. Phía dưới chân anh là một ống nhựa đen dùng để đựng tranh vẽ dài hơn một mét, nhưng cái hộp hình trụ đó thực ra là để đựng thanh kiếm.
Dựa vào chân anh là một ống đựng tranh vẽ màu đen dài hơn một mét, cái hộp hình trụ đó thực ra là để đựng thanh kiếm
Inao mặc một cái áo thun trắng tay dài, buộc một cái áo sơ mi caro xám quanh hông kết hợp với quần jean đen dài. Khuôn mặt thư sinh, lông mi đen dài, con mắt anh như hố đen thu hút tất cả mọi thứ nhìn vào, sống mũi cao thon gọn. Anh toát lên một luồng cảm giác không thuộc về thế giới này. Không thể nào nắm bắt, không thể giữ lại, càng không thể nào chiếm lấy. Iris cũng mặc đơn giản với áo sơ mi trơn hồng nhạt và quần jean xanh dài. Nhìn là thế nhưng mỗi thứ đều đáng giá trên trăm đô la.
- Anh Inao là bán yêu? – Iris lên tiếng phá vỡ sự im lặng của cả hai.
- Không, tôi chỉ có một phần tám là yêu quái.
- Vậy viên ngọc có ảnh hưởng đến anh không?
- Có. - Inao trả lời nhưng vẫn không nhìn vào Iris.
- Nếu tôi chạm vào anh thì sẽ như thế nào?
- Hơi mất sức một chút.
Những đoạn hội thoại của hai người đều ngắn, mỗi lần nói chuyện đều là Iris bắt đầu trước. Cô cũng chán nản bỏ cuộc. Thay vào đó Iris dùng điện thoại tra cứu tìm hiểu về nơi cô sẽ đến, tỉnh Shiga. Shiga là một tỉnh nằm gần như ở chính giữa Nhật Bản, có vẻ từ chỗ cô đến nơi đó cũng không xa lắm, chỉ mất khoảng bốn tiếng nếu đi bằng đường sắt. Hồ Biwa thuộc Shiga là hồ nước ngọt lớn nhất nước Nhật, thuộc vùng Kinki, bao gồm cả Osaka và Kyoto. Hồ đóng vai trò là nguồn nước quan trọng trồng trọt và sinh hoạt của người dân. Ngoài ra, nơi đây còn có con đường được mệnh danh là đẹp nhất Nhật Bản, với hơn năm trăm cây Bách Tán cao vút được trồng thẳng tắp trên đoạn đường dài gần ba cây số, tạo ra một cảnh sắc tuyệt đẹp. Xuân, hạ, thu, đông mỗi mùa đều phủ lên một gam màu khác nhau. Tỉnh Shiga nổi tiếng hơn cô nghĩ, nếu không phải vì lí do an toàn có lẽ cô sẽ đến những địa danh nổi tiếng này tham quan.
Tàu lửa tạm dừng tại một ga giữa chuyến đi, một số người bước xuống, một số người khác lại bước lên thay thế. Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi bước qua hai người, dáng đi ông ta lảo đảo, khuôn mặt xanh xao, bên cạnh là một phụ nữ đang dìu lấy, có vẻ họ là vợ chồng. Ánh mắt cô ban đầu là sự tò mò rồi xen vào một chút nghi hoặc và cuối cùng là sự sợ hãi. Một bóng đen ở sau lưng đang bấu chặt vào người chồng. Cô tưởng mình bị hoa mắt nhưng khi nhìn kĩ lại bóng đen vẫn cứ ở đó. Dường như đang có một bức màn mỏng che phủ, cô không thể nhìn rõ hình dạng nhưng Iris chắc chắn là nó có tồn tại.
Mỗi lần tập trung nhìn kĩ, thì từng bộ phận trên cơ thể nó lại hiện rõ hơn. Một cái đuôi. Một cái đầu. Một cái lưỡi dài đen ngòm. Nó nhớp nhác, ngoe nguẩy liếm láp lên da mặt người đàn ông như đang thưởng thức món đồ ăn khoái khẩu. Cái bóng ấy lộ ra là một con thằn lằn quỷ. Đột nhiên nó quay gập đầu ngược lại nhìn cô gái, mảnh da dưới cổ họng con thằn lằn rung lên dữ dội, phát ra một thứ âm thanh đe doạ khè khè rợn người. Iris giật mình vội quay về vị trí cũ, tránh ánh mắt thèm khát của nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...