Black Dog (Hắc Khuyển)

Cánh cửa gỗ luôn bị khoá chặt trong thời gian dài bỗng được mở ra. Những tia nắng mặt trời bắt đầu len lỏi vào bên trong. Đôi mắt anh nheo lại vì sự chói chang của nó. Đã lâu rồi anh mới được nhìn thấy thứ gọi là ánh sáng ấy.

- Đã một tháng rồi sao?

- Phải.

Kẻ đứng trước cửa đáp. Một chàng trai trẻ tuổi với máu tóc xám tro, mặc trên người bộ kimono màu xanh xẫm.

- Lại làm phiền anh nữa rồi Niran.

- Em đứng được không?

- Có lẽ là được.

Dù nói vậy nhưng cuối cùng Niran vẫn phải dìu Inao trở về phòng. Nằm nhìn lên trần nhà kiểu truyền thống quen thuộc, sự đơn điệu và nhàm chán của nó lại là thứ khiến anh thoải mái nhất.

- Hai ngày nữa cuộc họp của gia tộc sẽ bắt đầu, em nên nghỉ cho khoẻ.

Niran sau đó cũng rời đi. Mặc dù chỉ là có một chút quan hệ huyết thống nhưng đối với Inao, Niran là một người anh trai mà anh hết sức tin tưởng và yêu quý. Hai tai vẫn còn hơi ù nhưng anh vẫn nghe được tiếng bước chân đang bước tới.

- Đừng để ta phải phạt cháu nữa, lần sau sẽ không còn nhẹ nhàng như thế này đâu.

Một giọng đàn ông phát ra từ bên ngoài nhưng ông ta không vào trong.

- Vâng, ông nội.

- Nghỉ ngơi cho tốt vào.

Người đàn ông đó cũng bỏ đi. Mọi thứ lại chìm vào trong yên lặng. Bên trong căn phòng sám hối đó hay ở bên ngoài này sự khác biệt có lẽ chỉ là kích thước của bốn bức tường. Sự bức bối, ngột ngạt vẫn tồn tại mà chẳng hề mất đi.

Ngày diễn ra cuộc họp của gia tộc Inuyama cuối cùng cũng đến. Inao là người của phân gia, ông nội anh cũng chính là tộc trưởng của nhánh này. Đối với tông gia, phân gia cũng chỉ là những con thí tốt, những kẻ có chết thì cũng không ảnh hưởng gì và việc nghe theo mọi chỉ thị của họ là nghĩa vụ bắt buộc ngay từ khi được sinh ra. Chỉ đơn giản là chúng yếu kém khi để cho huyết thống yêu quái bị pha trộn với dòng máu của con người. Phân gia dù cùng chung mang họ Inuyama nhưng cũng chỉ là một gia tộc thuộc hạ mà thôi, không hơn không kém.

Khi đến dinh thự, anh bắt gặp những ánh mắt soi mói của nhiều kẻ. Điều đó lúc nào cũng xảy ra nhưng hôm nay họ còn có thêm một chút ái ngại trong đó. Giống như anh không nên xuất hiện ở đây.

Các trưởng lão đều đã tụ họp tại sảnh chính. Inao lặng lẽ đến sân sau ngắm nhìn những con yêu quái nhỏ. Bọn chúng vội vã làm việc để kịp dọn bàn tiệc vào bữa trưa. Tâm trạng đang thoải mái hơn thì anh bất ngờ chụp lấy hòn đá mang đầy thù oán bất ngờ ném về phía mình.


- Tại sao ngươi chụp được chứ? - Một giọng con nít cao vút hét lên.

Inao quay người lại thì thấy một cô nhóc xinh xắn mặc một bộ kimono màu hồng, con bé cỡ tuổi của Hyuga, chắc khoảng mười hai, đang phồng má giận dữ.

- Nhóc là ai vậy?

- Keiko Okamoto.

- Okamoto?

Cái tên này có chút quen quen, anh đã từng được nghe ông nội nói một lần rồi. Chính là vị hôn thê đã được xắp đặt sẵn của mình. Không ngờ lần đầu tiên gặp mặt lại là tình huống này.

- Ngươi là Inao đúng chứ?

- Anh là Inao.

Con bé lại tiếp tục lượm đá lên ném, tất nhiên là Inao đều tránh được.

- Tại sao ngươi lại né chứ, đứng im không được sao? - Keiko lại càng tức giận thêm.

Inao không hiểu tình hình lắm nhưng cũng đứng im, chỉ dùng tay chụp lại những thứ đang gây nguy hiểm cho bản thân.

- Sao ngươi lại chụp, ta đang ném ngươi mà. Đứng yên đó không được né không được chụp lại.

- Đây là lần đầu tiên anh gặp em, anh đã khiến em giận gì sao? - Inao thắc mắc.

- Có đó, cái gì ngươi làm cũng đều khiến ta gai mắt hết, chết đi, chết đi.

Sau một hồi thì con bé cũng mệt lả, ngồi phịch xuống đất, khóc thút thít.

- Tên đáng chết, tại sao ta lại phải lấy chồng sớm như vậy. Ta mới chỉ có mười ba tuổi thôi mà. Tại sao số phận của một cô gái xinh đẹp như mình lại khổ như thế này. Ngay từ khi sinh ra đã bị quyết định gả cho một cái tên yếu ớt, lai tạp như ngươi cơ chứ.

Inao im lặng nhìn Keiko dưới đất, anh không làm gì vì anh không biết cách dỗ con nít. Tâm trạng của con bé anh có thể hiểu. Phải lấy một người mà mình không biết mặt, không hề yêu đúng là tàn nhẫn. Inao đi đến ngồi xuống xoa nhẹ đầu con bé.


Keiko ngẩng đầu lên, một bàn tay to lớn và ấm ấp nhẹ nhàng đặt lên đầu nó. Cảm giác này giống như bàn tay của cha vậy. Lần này nó mới nhìn kĩ khuôn mặt của vị hôn phu. Không tệ, người này cũng đẹp trai sáng láng, chỉ là không bằng tộc trưởng Sousuke. Nhưng không vì vậy mà con bé chấp nhận hắn ta. Nó bắt lấy bàn tay ấy cắn một lực thật mạnh rồi bỏ chạy.

Inao không tỏ ra đau đớn, chỉ nhìn vết răng in trên da rồi lau đi nước miếng dính trên đó. Cuộc họp đã kết thúc. Anh cũng đi đến bàn tiệc ngồi bên cạnh ông mình.

Trong căn phòng lớn gần đó, một chàng trai đang ngồi cầm trên tay một thanh katana cũ kĩ, có khắc hình một con rồng đang bay lượn trên bầu trời. Ngón tay hắn chạm vào những đường sứt mẻ trên lưỡi kiếm. Đôi mắt dần trở nên thẫn thờ và mộng mị.

- Phải, mày nói đúng Siryu, ta phải giết chết tên đó.

Hắn kéo lê thanh kiếm trên sàn nhà, từng bước đi như người mộng du, lững thững tới gần bàn tiệc.

- Tìm thấy rồi.

Không một chút do dự, hắn chém mạnh vào chàng trai trước mặt. Mọi người đều bất ngờ, bỏ chạy tán loạn. Nhát kiếm ấy đã có thể giết được Inao nếu như không có ông nội và cựu tộc trưởng tông gia cùng lúc dùng hai thanh kiếm đỡ lại. Nhưng cũng đã chém gẫy một thanh mà cắt một đường trên vai anh. Các trưởng lão dồn lại ngay lập tức khống chế Sousuke.

- Đưa tộc trưởng vào phòng nghỉ ngơi. - Cựu tộc trưởng ra lệnh.

- Buông ra, ta phải giết hắn. Ta phải giết cái tên đã khiến Yuuki phải chết ấy. Buông ra. - Sousuke hét lên trước khi bị chính cha mình đánh ngất.

- Ta xin lỗi, Inao cháu đừng để tâm đến lời nói của nó. Sousuke đang bị tà khí của thanh Siryu xâm nhập. Không phải lỗi tại cháu.

Inao đã biết mọi chuyện xảy hôm đó ở dưới lòng hồ Biwa. Tộc trưởng Sousuke đã đẩy cô gái loài người tên Iris xuống vực để dụ "những kẻ canh giữ" tránh xa nơi cất giữ thanh Siryu. Nhưng Inao thay vì chờ đợi bọn chúng xé xác cô ta rồi lấy viên ngọc Ginko thì anh lại không do dự nhảy xuống cứu người. Điều đó khiến cho tộc trưởng phu nhân Yuuki phải tự đóng băng bản thân để mở đường máu giúp ngài Sousuke thoát thân. Trong một lúc bọn rắn đã bỏ đi để lại hai người Inao và Iris trong hốc đá cũng là vì vậy.

Nếu nói một cách khác thì hành động của anh đã gián tiếp khiến cho phu nhân Yuuki phải tự sát. Những suy nghĩ mâu thuẫn xuất hiện trong đầu anh. Ai mới là người quan trọng, ai nên là người nên phải chết, ai mới là người nên sống. Trong anh thực sự không có câu trả lời. Dù sao mọi chuyện đều đã là ở quá khứ, đâu còn thay đổi được điều gì.

Inao đến phòng trị thương, vết chém tuy nhẹ nhưng có chướng khí nên phải được chăm sóc cẩn thận. Thanh Siryu, vật trấn thủ phong ấn giống như viên ngọc Ginko, kẻ nào sở hữu nó sẽ nắm giữ được sức mạnh to lớn. Thứ chống lại nó trên thế gian này chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng chính vì vậy kẻ nào không chịu được tà khí của nó sẽ phát điên mà đi giết người.

- Bây giờ ta sẽ khâu lại vết thương, cậu cởi áo ra đi.

- Vâng.

- Ta cũng già rồi, nên cậu có vẻ đến thăm ta thường xuyên nhỉ? Cẩn thận với cơ thể mình một chút. Cậu không giống như bọn ta, con người là sinh vật rất dễ bị tổn thương.

Có thể nói Inao là khách quen ở đây, lần nào đến tông gia cậu cũng bị thương. Từ nhỏ là do bị bắt nạt, lớn lên một chút thì bị kẻ khác đả thương trong các cuộc tỉ thí giao hữu giữa các gia tộc, cũng bởi vì họ ghét cậu mà không hề nương tay.


- Cái tên Inao ấy nghe nói bị tộc trưởng chém chết rồi phải không? Để coi hắn như thế nào rồi. - Tiếng nói con nít lanh lảnh bên ngoài.

Cánh cửa bị mở mạnh, Keiko ra vẻ đắc ý bước vào.

- Keiko. Cẩn thận lời nói nghe chưa. - Một người đàn ông đi cùng cốc đầu con bé một phát.

- Ui ya, sao cha đánh con. Đáng ghét mà, đều do cái tên Inao ấy hết. Có chết con cũng không lấy hắn đâu.

- Im lặng. - Người đàn ông trẻ lại cốc đầu Keiko cái nữa. - Inao cháu sao rồi ta dẫn Keiko đến thăm cháu.

Inao cúi đầu hành lễ, vì đang khâu vết thương nên anh không di chuyển nhiều. Anh cũng không tiện kéo áo lên mà vẫn để lộ hẳn lưng trần.

Người đàn ông phát hiện ra con gái mình vừa mới mắng chửi, đòi sống đòi chết với người ta xong giờ lại ngây người ra nhìn không chớp mắt.

Đẹp quá, thân hình cơ bắp săn chắc đó, cả những vết sẹo nữa. Không thể tin được cái tên có dòng máu yếu ớt đó lại có một cơ thể đàn ông như thế này. Hắn đang khâu vết thương mà không tỏ ra đau đớn gì sao, còn đang mặc kimono nữa, ngầu quá. Không, tỉnh táo lại đi Keiko, nhất quyết cũng không bao giờ lấy hắn làm chồng. Nhưng thân hình hắn đẹp quá.

- Keiko, Keiko, Keiko.

- Dạ... vâng, cha gọi con.

- Đây là hôn phu của con, tên là Inao Inuyama.

- Con biết rồi.

- Cháu và cô bé đã gặp nhau từ trước. - Inao nói.

- Vậy sao, vậy thì tốt rồi. Keiko cũng mười ba tuổi rồi, đến tuổi trưởng thành rồi. Hai đứa cũng nên tính đến chuyện kết hôn, sinh con nối dõi luôn đi.

- Cha, con nói rồi, có chết cũng không lấy hắn mà.

- Im lặng. Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Huống hồ, Inao là chàng trai tốt, mai sau sẽ là người đứng đầu phân gia. Con cũng sửa lại cách ăn nói ngay.

Bị la nên Keiko xị mặt một đống không thèm nói nữa. Inao cũng im lặng. Thật ra cũng là do chẳng có gì để nói. Một lúc sau ông nội anh cũng đến. Ông nhìn vào vết thương của anh thở dài.

- Tộc trưởng Sousuke hiện đang xem cháu như kẻ thù, phải qua một thời gian để ngài ấy nguôi giận. Ta biết chuyện này không phải lỗi của cháu. Nhưng cháu cũng nên tránh đi một thời gian.

- Vâng. - Inao đáp.

- Ở Mie đang có một số yêu quái mới xuất hiện, cháu được cử đến đó để thu phục chúng thành thuộc hạ dưới trướng của gia tộc. Nếu không được thì cứ giết hết bọn chúng. Nhân tiện thì hãy mang Keiko đi cùng.


- Con không muốn đi. - Keiko phụng phịu.

- Năm sau hai đứa sẽ kết hôn, chuyến này coi như là tìm hiểu nhau. - Cha Keiko nói.

Đến cuối cùng dù không muốn Keiko vẫn phải tuân lệnh, sau đó cả hai rời đi.

- Cháu nên chiếm lấy tình cảm con bé ấy. Tộc Okamoto sẽ giúp ích chúng ta sau này.

Inao chỉ im lặng không đáp. Đối với yêu quái mười ba tuổi đã là trưởng thành nhưng với con người thì khác. Trong mắt anh, Keiko vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn. Mẹ của Niran cũng là người của gia tộc Okamoto, khi so sánh về mọi mặt, người nắm giữ vị trí tộc trưởng phân gia tương lai nên là anh ấy chứ không phải Inao. Cái cảm giác nặng trĩu ấy chẳng bao giờ buông tha cho anh dù chỉ một lần.

Tại thành phố Sapporo ở Hokkaido xa xôi, trên giường bệnh nhân vip, một cô gái đang nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài qua cửa kính tầng mười ba. Sau sự việc trên ngọn đồi ở Hokkaido, cô đã phải ở đây điều trị gần một tháng, vết thương đã khỏi hẳn nhưng lại có một vấn đề khác phát sinh.

Từ đêm hôm đó, ở lòng bàn tay phải những đường vân màu đen vẫn không biến mất, nó cứ liên tục lan rộng lớn dần lên. Bây giờ đã gần đến bả vai. Hàng ngày mỗi khi mặt trời lặn những cơn sốt lại cứ hành hạ cô. Không một bác sĩ nào có thể tìm ra nguyên nhân.

- Chị Iris, em đến thăm chị rồi đây. - Một đứa con gái háo hức chạy đến ôm chầm lấy cô.

- Không cần, đi về đi. - Iris giơ tay ra giữ chặt lại khuôn mặt của Ayane.

- Chị thật tàn nhẫn mà nhưng như vậy nhìn chị càng ngầu hơn.

Cũng cần phải nói thêm, những đường vân đen không phải là vấn đề duy nhất xuất hiện. Sau khi cô cứu mọi người khỏi con quái vật trên đồi. Ayane trở nên phát cuồng Iris hơn bao giờ hết. Con bé không hề diễn trò, nó thực sự thần tượng cô. Điều đó thực sự rất phiền toái.

- Ayane, đi gọt táo đi. - Taka ở phía sau lên tiếng.

- Anh tự đi mà gọt, em muốn nói chuyện với chị Iris cơ.

- Thì chẳng phải mày gọt là cho chị ấy ăn sao?

- Vậy để em làm.

Con bé lanh lẹ cần lấy con dao và trái cây ngồi riêng sang một bên. Vết thương trên đầu Taka không nghiêm trọng nên đã được xuất viện tuần trước. Những người lớn trong gia đình cũng từng đến thăm cô. Họ xin lỗi đủ điều nhưng Iris chỉ đáp lại bằng thái độ hờ hững lạnh nhạt. Cha cô cũng cắt vốn đầu tư cho việc làm ăn của gia đình họ. Làm ăn là làm ăn, tình cảm là tình cảm nhưng động đến con gái ông dù là anh em ruột thịt thì chưa phá sản đã may mắn lắm rồi.

Khi chú Seido nằm viện vì cái chân bị gãy, vết nứt trong gia đình cô Haruno cũng đã được hằn gắn phần nào nhưng nghe nói thực chất là do cha cô không cho phép họ li hôn. Nếu một ngày nào đó bọn họ ra toà cô cũng không bất ngờ.

Tiếng báo tin nhắn bất ngờ vang lên, Iris vội bật điện thoại lên xem. Cô đã đăng một bức ảnh chụp cánh tay phải mình lên mạng xã hội. Hầu hết mọi người đều khen tay cô trắng và thon nhưng dòng bình luận vừa đến rồi khiến cô hoàn toàn bất ngờ.

- Những đường vân màu đen. Thời gian không còn nhiều. Hãy đến Mie, tôi sẽ giúp cô.

Sau khi đáp lại, tài khoản có tên Piki liền đăng xuất. Linh cảm cho rằng kẻ này không đáng tin nhưng ngày qua ngày những cơn đau lại càng trầm trọng hơn. Kẻ này có thể nhìn thấy những thứ mà trước giờ chỉ có mình cô nhận ra, nên Iris quyết định sẽ đánh liều một lần. Cũng coi như để thay đổi bầu không khí chán ngắt của bệnh viện. Taka không yên tâm nên đòi đi theo, Ayane cũng vậy nhưng bị Iris bỏ lại. Cô nói dối cha mình là cô đi du lịch nên ông cũng không cấm cản gì nhiều. Ông chỉ thuê thêm một bác sĩ tư nhân đi theo để chăm sóc cho cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui