Tiêu Chiến đỏ bừng cả mặt, bàn tay đang cố đẩy Vương Nhất Bác càng thêm dùng sức, "Không muốn!"
Nhưng lời còn chưa nói xong, hay tay đã bị bắt chéo áp chế ở sau lưng, đầu gối Vương Nhất Bác kê ở giữa hai chân anh, ép chặt anh lên máy giặt.
Cổ tay có cảm giác lạnh lẽo của đồ vật bằng kim loại, lách cách vang lên hai tiếng.
Máy giặt lắc lư một hồi, đầu gối của Vương Nhất Bác va mạnh vào vỏ ngoài máy giặt, "Đừng có động đậy."
Cả người Tiêu Chiến như phát run, "Em lấy ở đâu ra..."
"Trong phòng ngủ," Vương Nhất Bác cắn lên vành tai anh, "Tiện tay lấy ấy mà."
Tiêu Chiến cắn môi dưới không nói thêm gì, bàn tay đang đặt trên eo anh lướt xuống mông, nắm lấy phần thịt mông mềm mại ra sức nắn bóp.
Vương Nhất Bác liếm lên vành tai anh, "Yên tâm, ở ban công cũng thế, kể cả mấy món đồ chơi này hồi trước tiện tay giữ lại cũng thế, đều chưa từng có ai dùng qua cả."
Lần đầu tiên ở ban công.
Lồng ngực Tiêu Chiến gióng lên những âm thanh Đùng đùng đùng! gấp gáp, vang dội, rồi sau đó là những tiếng trống hỗn loạn đan xen vào nhau không ngừng không nghỉ, gõ lên từng ngóc ngách trong trái tim anh, từng hồi từng hồi chấn động.
Anh không thể không hiểu "đồ chơi" mà Vương Nhất Bác nói là gì, "Em...không vui à?"
Vương Nhất Bác cười, rồi im lặng vén phần áo phông trước ngực Tiêu Chiến lên, ngón tay véo lấy đầu v*.
Sự tê ngứa như bị một dòng điện nhẹ chạy qua làn da, Tiêu Chiến kêu lên một tiếng cực kì nhỏ, cả người Tiêu Chiến sụp xuống nhưng lại bị bàn tay đang làm loạn trước ngực anh giữ chặt lấy.
"Ưm..."
Những ngón tay thon dài đưa vào miệng Tiêu Chiến.
Ngón tay trêu chọc đầu lưỡi khiến anh không thể nào trốn tránh được, trái tim vẫn đập thình thịch liên hồi.
Cho dù Vương Nhất Bác lên tiếng thừa nhận mình không vui, hay thậm chí là tức giận, vẫn còn tốt hơn là im lặng như thế này.
Tiêu Chiến ngoan ngoãn ngậm lấy ngón tay của Vương Nhất Bác, mặc cho những ngón tay của đối phương cho vào rồi lại rút ra trong khoang miệng mình.
Đầu nhũ bị cấu véo vừa đau vừa ngứa, Tiêu Chiến nỉ non, không thể nào ngậm chặt miệng lại để ngăn nước bọt chảy ra hai bên khóe miệng.
Nhân lúc ngón tay rút ra khỏi miệng, anh thở hổn hển, nói, "Em...sao em lại không nói gì?"
Vương Nhất Bác vẫn một mực giữ im lặng, nhanh nhẹn cởi dây quần Tiêu Chiến rồi dứt khoát kéo quần anh xuống, đè chặt người lên máy giặt, "Làm tốt lắm."
Tiêu Chiến nghẹn lời, dưới sự áp chế của Vương Nhất Bác vùng vẫy vài cái, "Anh không phải hỏi cái này!..."
Vương Nhất Bác đột nhiên vỗ một cái thật mạnh lên mông anh.
! Tức khắc Tiêu Chiến như hóa đá.
Sau đó, ngón tay đã ướt nhẹp kia thẳng tuột một đường đặt trên kẽ hở mơ hồ trên mông anh, ngón tay xoay tròn ấn vào các nếp gấp bên ngoài cửa động đang đóng chặt, Tiêu Chiến vô thức kẹp chặt lại, và mông anh lại chịu thêm một cái tát nữa.
Tiêu Chiến chỉ cảm thấy mặt mình nóng rẫy như trước đây chưa từng, nhưng lại chẳng dám động đậy thêm chỉ hô lên, "Đồ khốn khiếp nhà em! Em đánh nữa thì anh không thèm làm nữa!"
Vương Nhất Bác vẫn là nụ cười vô thanh vô tức đó, ngón tay chen vào cửa động, chọc sâu.
Eo Tiêu Chiến như mềm nhũn cả ra, trọng lượng cả cơ thể đều như treo trên máy giặt.
Vương Nhất Bác cúi người xuống, thì thầm bên tai Tiêu Chiến, "Bạn nhỏ à, hôm nay không phải anh cứ nói là được đâu!"
Hai tay đang bị khóa ngược đằng sau không có cách nào nắm thành quyền, ngón tay đầy kĩ thuật thành thục trong cơ thể đâm rút liên tục tạo nên những tiếng nước 'chép!chép!" người đàn ông tỏa ra mị hoặc mãnh liệt, không ngừng nghiền qua điểm mẫn cảm, "Nhanh như thế đã ướt rồi."
Tiêu Chiến thực sự bó tay hết cách nằm soài trên máy giặt thở hổn hển, nức nở, cơ thể theo từng lần nghiền ép của ngón tay mà run lên từng hồi, phân thân cũng vung văng đập vào máy giặt.
Vương Nhất Bác sáp lại cắn lên cổ anh, dùng chính câu nói của Tiêu Chiến mà trêu ngược lại anh, "Mới cách có bao lâu chứ? Sao đã thèm khát thế rồi."
Thanh âm đầy mị lực nói ra câu có chút ngả ngớn, điểm mẫn cảm vẫn bị ngón tay hung hăng dày vò, cảm giác tê dại giống như thủy triều dâng nước lên nuốt trọn bộ não, kích thích từng tế bào thần kinh toàn cơ thể co rút lại, nội bích co thắt kẹp chặt ngón tay Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến dùng đầu kê lên máy giặt, hồng hộc hô hấp một cách khó khăn, phân thân theo nhịp điệu mà cọ sát vào lớp vỏ nhựa, nóng như lửa đốt, có chút đau đớn, lại có một sự khoái cảm dị thường khiến anh không kìm nén nổi.
"Bảo bảo, bên trong anh co rút đến lợi hại."
Đằng trước đột ngột bị túm lấy, một tiếng rên rỉ thoát khỏi miệng, co giật nhẹ.
Lúc anh sắp tới cao trào, Vương Nhất Bác bỗng rút ngón tay ra.
"Ưm..."
Cơ thể chợt trào dâng lên cảm giác trống rỗng vô hạn, sự ngứa ngáy khó kìm nén từ trong cơ thể nháy mắt bùng nổ, Tiêu Chiến hít thở kịch liệt, ngoảnh đầu lại nhìn Vương Nhất Bác.
Người đàn ông mang theo gương mặt cấm dục, đôi mắt hơi híp lại đối diện với ánh mắt của Tiêu Chiến, đầu lưỡi mang đầy dục cảm liếm ngón tay, nụ cười mang đầy thích thú, "Sao thế?"
Muốn nữa.
Muốn bị đâm chọc mãnh liệt vào sâu trong cơ thể.
Tiêu Chiến di chuyển tầm mắt, cắn chặt môi không nói gì.
Vương Nhất Bác cũng đoán được là thế nên chỉ vỗ vỗ mông anh, ôm ngang anh lên, "Thế để em xem, anh có thể bướng đến lúc nào."
Đôi mắt Tiêu Chiến mông lung được đeo một cái bịt mắt bằng lụa, Vương Nhất Bác hôn anh, vừa quấn một dải ruy băng quanh người anh, hai đầu dải quấn quanh đùi và đầu gối, khiến hai chân anh gập lại rồi buộc thắt nút ở trước người.
Sau đó anh được kéo lên ngồi dựa lưng vào lồng ngực Vương Nhất Bác.
Ở đầu dải dây có một chiếc chuông nhỏ tinh tang thanh thúy vang lên những tiếng nho nhỏ.
"Sợ à?"
Sau khi mất đi thị giác, thính giác càng trở nên đặc biệt nhạy cảm, giọng nói trầm đầy từ tính của Vương Nhất Bác cất lên mỗi một âm tiết đều giống như bị cuốn vào trong dây thần kinh của Tiêu Chiến.
Không chờ Tiêu Chiến đáp lại, người đàn ông đã quá hiểu tính cách của anh kia lại khẽ cười một tiếng khiến lòng người tê rần cả đi, cậu khiêu khích, "Sợ rồi thì xin tha đi."
Tiêu Chiến không ừ hử gì.
Lúc này Vương Nhất Bác chính là tên yêu nghiệt biết mê hoặc nhân tâm mà lần đầu anh gặp gỡ.
Từ đầu đến cuối.
Trong lòng anh vô duyên vô cớ cảm thấy có chút thấp thỏm, sợ hãi, lại có chút mong chờ khiến anh không thể nào cất tiếng nói câu gì được.
Cho dù là bị khiêu khích hay là sâu trong lòng anh có chút chờ mong đầy khó hiểu cùng dục vọng dày vò cơ thể, đều khiến anh không thể mở lời.
Dục vọng bị khơi lên mãnh liệt đến không thể thỏa mãn trong người anh, lại khiến anh nhớ đến Vương Nhất Bác đã từng trêu đùa nói, "Lâu ngày sinh tình, cơ thể tất sẽ nhớ thôi."
Bất luận chuyện làm tình có dịu dàng hay mãnh liệt, anh luôn luôn được chăm sóc chu đáo, phản ứng bản năng của cơ thể mỗi lần như vậy, đều sẽ có phản ứng đáp lại.
Nhưng lần này lại không giống thế.
Trước mặt là một chiếc gương toàn thân đặt trên mặt đất.
Vương Nhất Bác nhìn ngắm bản thân và người tình lõa lồ ở trong gương, nhấn mở công tắc trên trứng rung.
Tiêu Chiến bị khóa chặt hai tay, hai mắt cũng bị bịt lại dựa vào lòng Vương Nhất Bác, cho dù không nhìn thấy anh cũng đoán ra được một hai cái thứ đang phát ra những tiếng rì rì kia là cái gì.
Cổ họng anh nghẹn ứ, không biết phải làm sao để thoát thân.
Nhìn không thấy, giống như bịt tai trộm chuông vậy, không dễ dàng xấu hổ như bình thường nữa, nhưng hậu huyệt vừa cảm thấy sự lạnh lẽo, ẩm ướt anh liền cắn lấy môi dưới, vô thức kẹp chân lại.
"Dang ra."
Vương Nhất Bác phát một cái mạnh vào bờ mông đang hơi chổng lên của anh, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng lại giống một mệnh lệnh từ cấp trên không thể nào phản kháng được, âm thanh trầm thấp mang theo sự quyến rũ trời sinh.
Một ham muốn kích thích mới lạ, dưới sự khống chế cường thế của người yêu, chỉ có thể càng phóng túng hơn.
Hai mắt dưới lớp bịt mắt nhắm lại, nghe theo nhưng lại chậm rì rì dạng hai chân mình ra.
Tiếng chuông lại vang lên, trái tim Tiêu Chiến cũng theo đó mà run rẩy.
Hai chân bị dải ruy băng quấn chặt nâng lên rồi dạng rộng ra, phân thân sừng sững ở giữa hông bụng, hậu huyệt đóng mở nhè nhẹ, nhìn thích thú đến không thể rời mắt.
Thứ đồ chấn động kia vẫn còn đang trong huyệt khẩu ẩm ướt, sưng đỏ, Tiêu Chiến co chân lại cái, chuông nhỏ liền vang lên, anh lại phải dừng lại.
Thứ kia rung khiến anh cảm thấy khó thể chịu đựng được hơn, chỉ có thể lẩn sâu vào trong lồng ngực rắn chắc của Vương Nhất Bác ở đằng sau trốn tránh.
Vương Nhất Bác nhìn anh ở trong gương, "Tốt lắm."
Cậu bóp lấy hai bên cằm Tiêu Chiến xoay mặt anh lại, nghiêng đầu hôn lên, ngón tay đẩy thứ đồ kia càng vào sâu hơn một chút.
"Ưn..."
Hậu huyệt đáng yêu như đang ăn thức ăn nuốt trọn trứng rung vào trong, hai chân Tiêu Chiến muốn đặt xuống chống đỡ lấy cơ thể nhưng lại bị đám dây quấn quanh cơ thể khống chế, chỉ có thể lại nhấc cao trên không rồi không ngừng run rẩy.
Chuông nhỏ khẽ vang lên tiếng tinh tinh tang tang.
Đôi môi bị chiếm đoạt, Tiêu Chiến gần như chỉ trong một nháy mắt liền cảm thấy nghẹn ứ.
Dưới sự áp chế của Vương Nhất Bác anh liên tục lắc đầu, nhưng trứng rung lại bị đẩy vào càng sâu hơn, đến tận khi anh co giật mãnh liệt mới chịu dừng.
Trứng rung nghiền qua điểm mẫn cảm trong nội bích, Tiêu Chiến mất đi khống chế mà rướn cao thân mình, hai bàn tay bị khóa sau lưng vội vàng nắm chặt tay lại nhưng lại chẳng bắt được thứ gì cả, chỉ có thể liều mạng kéo căng còng tay đối mặt với cơn ngứa ngáy khó chịu khiến người ta ngã quỵ này.
Anh bị Vương Nhất Bác ấn chặt đầu rồi đè ra hôn, chỉ có thể không ngừng phát ra những tiếng nức nở đầy đáng thương.
Chuông nhỏ trên chân, còng trên cổ tay, vang động không ngừng.
Phân thân giữa hông cũng giật giật từng hồi.
Điểm mẫn cảm chịu rung động kích thích liên tục, cơ thể dục cầu bất mãn này vừa bị khoái cảm cắn nuốt, vừa như cảm thấy càng ngứa ngáy hơn nhiều lần.
Vương Nhất Bác nhấn tay vào đỉnh đầu phân thân của anh, lại giở trò cũ chặn lấy lỗ nhỏ.
Cảm giác ngạt thở cùng với khoái cảm vừa thân thuộc vừa xa lạ, bất an cùng với kích thích khi bị dị vật xâm nhập vào trong cơ thể, khiến Tiêu Chiến sụp đổ mà rơi nước mắt, dải lụa bịt mắt cũng rất nhanh bị thấm ướt, lan ra một mảng màu sẫm.
Hai chân không chống đỡ được đung đưa khiến chuông nhỏ rung lên liên hồi, các đầu ngón chân cũng co rụt cả lại, thân thể bị đè ép, điểm mẫn cảm bị kích thích đến lên đỉnh.
Phân thân của Tiêu Chiến nằm trong tay Vương Nhất Bác cũng co giật mãnh liệt như không thể nào phóng thích ra hoàn toàn được.
Tiêu Chiến vẫn ở trong thời gian nhạy cảm nhất sau khi lên đỉnh, chỉ cảm thấy chấn động trong cơ thể hình như càng thêm dữ dội, vừa tê vừa ngứa, cửa huyệt đóng mở tiết ra càng nhiều dịch thể, khiến ga giường chỗ anh ngồi ướt đẫm một mảng lớn.
Vương Nhất Bác buông tha cho đôi môi anh, anh kịch liệt hít lấy hít để không khí, đầu óc giống như một quả bóng bay, phình lên rồi xẹp xuống khiến người anh ra rời cả ra, chỉ muốn dụi dụi đầu vào ngực Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cũng mặc kệ cho anh dụi, đưa tay cởi bỏ dải lụa bịt mắt của anh ra.
Ánh sáng ập tới đột ngột làm cho Tiêu Chiến nhắm chặt mắt lại, một lúc sau mới có thể thích ứng được.
Khoảnh khắc mở mắt ra đập vào mắt chính là dải ruy băng màu đỏ đang trói lấy anh, cơ thể đang đỏ rực lên cùng với phân thân cương cứng trong tay Vương Nhất Bác, hậu huyệt kiều diễm đóng đóng mở mở không ngừng tiết ra dịch thể, bóng nước lấp lánh, phóng đãng mà dâm mĩ.
Tiêu Chiến ngại ngùng run lên, cực kì nhanh chóng mắt chặt mắt lại, quay mặt sang trốn vào sâu trong lồng ngực Vương Nhất Bác.
"Muốn bắn không?" tay Vương Nhất Bác như gọng kìm kẹp chặt lấy cằm anh, ép buộc anh nhìn vào trong gương, "Mở to mắt ra nhìn, liền cho anh bắn."
Món đồ vẫn ở sâu trong cơ thể anh không ngừng rung động phát ra những tiếng rìii rìii y như vang vọng từ trong ngóc ngách nào đó trong não anh, giọng Vương Nhất Bác nghe như gần như xa, càng nghe càng thấy không chân thực, anh hoảng hốt mở to đôi mắt ngập nước của mình.
"Ngoan nào." Vương Nhất Bác buông tay giải trừ khống chế, ngón tay được thấm đẫm dịch thể của Tiêu Chiến phủ lên đầu nhũ của Tiêu Chiến, đầu ngón tay cào qua hạt đậu đỏ, ra sức vân vê.
Thứ được chôn trong cơ thể anh được móc ra, dải ruy băng trói quanh thân người anh cũng được tháo bỏ, Tiêu Chiến nghiêng người nằm trên giường thở hổn hển.
Vừa rồi nhìn hình ảnh chính mình ở trong gương, cả người bị trói, hai chân dang rộng, anh xấu hổ giống như một cái lồng bằng sương mù vừa to vừa đậm đặc đang bao quanh người anh mãi mà không tan đi.
Anh thu chân lại, chiếc chuông nhỏ buộc ở đầu dải ruy băng vẫn còn trói chặt chân anh vẫn chưa được cởi ra vang lên những tiếng thanh thúy đè nén lên từng tế bào thần kinh, anh vô thức lia mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác đang cụp mắt mở còng tay cho anh, nắm lấy cổ tay bị cọ đến đỏ lên nhẹ nhàng xoa nắn.
Ánh mắt Tiêu Chiến quét qua thứ ở thân dưới Vương Nhất Bác, hàng mi vẫn óng ánh bóng nước khẽ chớp, "Anh...muốn uống nước."
Vương Nhất Bác trầm mặc nâng mắt lên nhìn anh.
Tiêu Chiến bỗng có cảm giác sợ hãi không biết từ đâu đến, chụm chân lại, động đến chuông nhỏ khiến nó lại rung lên.
Xấu hổ cùng tủi thân ngùn ngụt dâng lên, nhưng anh vẫn cứng miệng lặp lại lần nữa, "Anh muốn uống nước, không làm nữa đâu."
Vương Nhất Bác thế mà lại nhếch nhẹ khóe môi mỉm cười, "Được."
Tiêu Chiến ngớ người, sau đó nhìn Vương Nhất Bác cứ thế đi ra khỏi phòng ngủ, bước chân dứt khoát, chậm rãi giống hệt như đang giẫm lên trái tim anh.
Anh thực sự không hiểu được cảm xúc của mình hiện giờ, chỉ cảm thấy vừa rồi sự tủi thân và giận dỗi đến bất chợt của bản thân khiến anh phiền não kia một chút xíu cũng không so được với bây giờ Vương Nhất Bác nói không làm liền dứt khoát không làm nữa.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi tiến đến gần, Tiêu Chiến xoay người nằm bò trên giường, tiếng chuông lại vang lên.
Anh chôn mặt vào trong đống gối, anh cũng không quan tâm hiện giờ chân còn bị dây trói quanh, một tay vẫn còn treo còng tay chưa được tháo hết, cả người mềm mại, sáng bóng nằm trên chiếc giường đã loạn thành một đống hỗn độn, tất cả những thứ này khiến anh lúng túng bao nhiêu chứ.
Bên tai vang lên tiếng cốc thủy tinh được đặt lên chiếc tủ đầu giường, bờ mông cong tròn lại một lần nữa chịu đánh.
"Em...!" Vừa quay đầu anh liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đang quỳ một chân lên giường, trong tay đang cầm chiếc dây thắt lưng da được gấp đôi lại.
Tiêu Chiến chỉ nhìn cậu trân trân như thế nửa ngày không phản ứng lại, sau đó lại bị đánh thêm một cái nữa, cảm giác đau đớn như xát ớt và sự xấu hổ như đang nhân lên gấp nhiều lần khiến con tim yếu ớt trong lồng ngực Tiêu Chiến xém chút nữa vọt lên tới tận cổ họng.
"Bạn nhỏ, em đã nói rồi mà." Hai tay Vương Nhất Bác nắm lấy hai đầu của chiếc dây da dùng lực kéo kéo vài cái, chiếc dây đang được gấp đôi bắn ra những tiếng "Pưng..pưng.." rợn người, "Xem anh cứng đầu được đến lúc nào."
Tiêu Chiến cảnh giác dịch người sang bên cạnh, nhưng lại bị Vương Nhất Bác nắm lấy cổ chân kéo trở về.
Vương Nhất Bác nằm đè bên trên, chống tay tay lên người Tiêu Chiến, "Vừa nãy cho anh thoải mái như vậy anh còn tủi thân.
Thuận theo ý anh không làm nữa, anh cũng tủi thân.
Em phải làm thế nào anh mới không tủi thân nữa đây?"
Tiêu Chiến nghẹn họng, "Ai thoải mái chứ hả?!"
"Thế à?" Khóe môi Vương Nhất Bác khẽ câu lên một nụ cười mê hoặc lòng người, "Nhưng nếu như anh không hài lòng thì đã sớm bắt em dừng lại rồi."
Tiêu Chiến bĩu môi, nửa ngày cũng không nghĩ được một câu phản bác lại, mặt bị hun đến nóng bừng cả lên.
"Nếu anh vẫn cứng đầu như thế thì em chỉ có thể trực tiếp hỏi thôi."
Còng tay lại bị khóa lại, chuỗi dây xích trên còng tay kéo dài móc vào thành giường.
Dây da một đường từ trước ngực anh, lướt qua hai núm vú, gảy nhẹ phân thân của anh, "Bạn nhỏ, cuối cùng thì anh muốn ăn đánh hay muốn chịu thao đây?"
Dây da hung ác sượt qua đỉnh mút, Tiêu Chiến vô thức co rụt tay chân lại, tiếng còng tay va vào thành giường, tiếng chuông nhỏ khẽ đung đưa, cùng nhau vang lên.
Vương Nhất Bác từ cao nhìn xuống Tiêu Chiến, "Hay là, còn muốn chơi cái gì khác nữa?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...