Khi Vương Nhất Bác đáp xuống sân bay đã là rạng sáng 2 giờ, bãi đáp máy bay có tầm nhìn trống trải, ánh đèn trong phòng bảo vệ vẫn đang sáng.
Tiếng động cơ vận hành và tiếng máy bay cất cánh giữa đêm tuy không nhỏ nhưng cũng không quá mức ồn ào, ngược lại dường như mang đến chút sinh khí cho màn đêm tĩnh mịch.
Sân bay khu tây vào giữa tháng 2 gió đêm thổi lạnh buốt, Vương Nhất Bác nhanh chóng rời khỏi khoang máy bay, lên chiếc xe nhỏ mà nhân viên mặt đất đã chuẩn bị sẵn.
Ban đêm ở Nam Kinh không có nhiều sao, cũng không nhiều như ở Luân Đôn, toàn bộ sắc hoàng hôn của nửa bầu trời điểm xuyết những chấm sáng lơ lửng, tựa hồ lại không cách quá xa.
Hắn lần này quay về không mang theo nhân viên, ngay cả hành lý cũng chỉ là một cái vali nhỏ, ngoại trừ quần áo để thay khi khẩn cấp, toàn bộ còn lại đều là nhạc phổ.
Nhân viên hậu cần đặt vali của hắn xuống đất, từ phía ghế lái quay lại nói: "Tiêu tiên sinh đã sắp xếp tài xế đến đón ngài."
Vương Nhất Bác nghe đến ba chữ "Tiêu tiên sinh" thì có hơi ngẩn người, lúc sau mới phản ứng được thì ra trước đó Tiêu Chiến hỏi hắn thời gian chuyến bay là vì nguyên nhân này, liền nói cảm ơn: "Làm phiền rồi."
Đến đón có hai người, nhìn thấy dáng vẻ cau mày của hắn còn tưởng rằng hắn không vui do Tiêu Chiến không tự mình đến, vội nhẹ giọng giải thích: "Ngài Tiêu hôm qua vừa trở về từ chuyến công tác nước ngoài, suốt một tuần liên tục di chuyển đều là những chuyến bay dài, trước mắt cần nghỉ ngơi thật tốt.
Ngài một chút nữa về đến nhà là có thể nhìn thấy ngài ấy rồi."
Vương Nhất Bác sửng sốt, hồi lâu mới nhận ra rằng họ thấy hắn yên lặng nên tưởng hắn không vui, liền nhanh chóng giải thích: "Anh ấy nên nghỉ ngơi đầy đủ.
Những chuyện nhỏ nhặt này không cần làm phiền đến anh ấy."
Đúng là không nên làm phiền, những chuyện này không nằm trong phạm vi hôn nhân, Tiêu Chiến không có nghĩa vụ phải thực hiện.
Nhân viên đương nhiên không biết hắn đang nghĩ gì, đưa người đến đại sảnh xong liền rời đi.
Đêm khuya gió rét thấu xương, cho dù cách một lớp thủy tinh thật dày, hắn vẫn cảm thấy cả người lạnh run lên, còn chưa đi đến cửa thang máy đã hắt hơi một cái.
Điện thoại đúng lúc này đổ chuông.
"Đến đâu rồi?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói pha chút mệt mỏi của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác hiển nhiên không nghĩ tới Tiêu Chiền còn nhớ đến mình, đưa điện thoại ra khỏi tai, liếc mắt nhìn thời gian hiển thị, khi trả lời lại giọng nói đã có chút ngượng ngùng: "Vừa mới đáp xuống sân bay.", nói xong lại thấy có chút gấp gáp, vội bổ sung thêm một câu: "Thật ra anh không cần chờ em."
Muộn quá rồi, nên nghỉ ngơi sớm mới tốt.
Ý của hắn chính là như vậy.
Tiêu Chiến từ lâu đã quen với sự lạnh nhạt này, nhưng nghe hắn nói như thế vẫn không khỏi nhíu mày.
Nuốt xuống câu "anh đang chờ em" định nói, chua xót đáp: "Không sao, em chú ý an toàn."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Vương Nhất Bác cầm điện thoại bị cúp đột ngột cảm thấy thật khó hiểu, không phải Tiêu Chiến tức giận rồi chứ? Nhưng ngẫm lại, hắn đâu thấy lời nói của mình có vấn đề gì.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, thang máy đã kêu "đinh" một tiếng, dừng lại ở tầng Vương Nhất Bác đứng.
Tiêu Chiến ngồi trong xe rất lâu, bị bản vẽ trên máy tính làm cho hoa mắt, cứ cách một lúc lại xuyên qua cửa kính xe nhìn về phía bảng đèn thang máy.
Anh nghĩ đến chỉ một chút nữa thôi, người mình luôn mong nhớ thật lâu sẽ xuất hiện ở đó, trong lòng chợt có một dòng nước ấm áp chảy qua.
Kết hôn được nửa năm, Vương Nhất Bác làm việc suốt ở nước ngoài, phu phu hai người gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.
Nếu không phải cuối tháng trước, Tiêu Chiến ở nhà một mình, bị sốt cao mà không ai chăm sóc, mẹ Vương có lẽ chưa từng nghĩ đến phải dùng biện pháp mạnh hơn, cưỡng chế Vương Nhất Bác quay về Trung Quốc.
"Kết hôn, lập gia đình không phải là để hai người chăm sóc cho nhau hay sao? Hai đứa con, một đứa ở trong nước, một đứa ra nước ngoài, so với không kết hôn có gì khác nhau?"
Mẹ Vương trong điện thoại nghiêm khắc giáo huấn Vương Nhất Bác một trận, hiển nhiên là có kết quả.
Hắn gọi cho Tiêu Chiến, nói sau khi xong việc ở nước ngoài sẽ nhanh chóng quay về.
Tiêu Chiến khéo léo hỏi hắn liệu có gì bất tiện trong việc sắp xếp công tác không? Vương Nhất Bác trả lời rất dứt khoát: "Họ hỏi em vì sao muốn được điều về nước, em nói vì không muốn yêu xa."
Thật ra, câu hỏi này có hơi dư thừa.
Nhưng hết lần này đến lần khác anh đều muốn hỏi.
Tựa như, chỉ như vậy mới có thể khẳng định, bọn họ là chồng chồng hợp pháp đã được lĩnh giấy chứng nhận.
Một hợp đồng quan hệ bình đẳng, tự nguyện với hai cái tên được đặt cạnh nhau trên cùng một tờ giấy.
Bất cứ khi nào giải thích cho người khác duyên cớ dẫn đến cuộc hôn nhân của hai người, Tiêu Chiến đều cảm thấy có chút không hợp lẽ thường.
Lần đầu gặp mặt, là do cha mẹ hai bên sắp xếp một buổi xem mắt thân mật.
Tiêu Chiến khi đó bị mẹ càm ràm đến nóng nảy, khuyên can mãi cuối cùng mới đồng ý tham gia.
Ai ngờ được, đánh bậy đánh bạ, vậy mà lại giúp anh lần nữa gặp được Vương Nhất Bác.
Người anh đã thích suốt 4 năm đại học, Vương Nhất Bác của khoa âm nhạc bên cạnh.
Thế nhưng, quyết định kết hôn là vì Vương Nhất Bác đã nói:
"Cha mẹ hai bên cứ truy ép thế này cũng gây khó xử cho chúng ta.
Nếu anh cảm thấy không có vấn đề gì, em hi vọng có thể sớm giải quyết chuyện này."
Rất lâu về sau, Tiêu Chiến vẫn có thể nhớ được khi nói lời này, ánh mắt của Vương Nhất Bác rất chân thành.
Tựa như đây không phải lần đầu tiên gặp mặt, mà hai người đã trải qua cả quá trình yêu đương lâu dài, cuối cùng đi đến quyết định hôn nhân.
Mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên.
Nhưng Tiêu Chiến biết rõ không phải vậy.
Vương Nhất Bác không nhớ được anh trước đây.
Đối với hắn mà nói, người ngồi trước mặt này, đơn giản chỉ là đối tượng hẹn hò của hắn, Tiêu Chiến.
Anh của khi đó đã nghĩ, có lẽ ở một thời điểm nào đó trong tương lai, bọn họ sẽ được trói buộc thêm nhiều tầng quan hệ trên phương diện pháp luật.
Nhưng chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì cả, vào lúc này, trong mắt Vương Nhất Bác, bọn họ chỉ là hai người xa lạ vừa gặp mặt nhau chưa quá một tiếng đồng hồ.
Khi Vương Nhất Bác đang kéo vali ở bãi đậu xe, nhìn thấy Tiêu Chiến thì vô cùng kinh ngạc, so với khi nãy nhận được cuộc gọi từ Tiêu Chiến lúc chờ thang máy còn ngạc nhiên hơn.
Cất hành lý vào cốp xe, ngồi vào ghế phó lái, hắn mới nhận ra khi nãy đã lỡ lời, vội học theo những đôi yêu nhau thường làm, giải thích không phải bản thân không cần anh tới, chỉ là cảm thấy quá làm phiền rồi.
"Không sao, đây là việc nên làm." Tiêu Chiến khởi động xe, không nhìn hắn nữa, suốt chặng đường đều im lặng.
Hắn xin lỗi, anh nói không sao cả.
Chuyện cũ vẫn cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Về đến nhà đã gần 4 giờ sáng, Vương Nhất Bác buồn ngủ không chịu được nhưng vẫn muốn đi tắm.
Hắn nói với anh một tiếng, híp mắt đi về phía phòng tắm.
Tiêu Chiến thay hắn cất hành lý vào phòng ngủ, sau đó quay vào bếp chuẩn bị nấu ăn cho Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến biết rõ thức ăn trên máy bay khó ăn thế nào.
Lúc rảnh rỗi, Vương Nhất Bác từng than phiền với anh, thứ khiến người ta khó hiểu nhất chính là đồ ăn trên máy bay, rõ ràng chỉ là thức ăn nhanh, sao có thể nấu khó ăn đến vậy? Vì vậy, Tiêu Chiến đoán hắn nhất định đã để bụng đói từ lúc lên máy bay đến giờ.
Bật bếp, cho nước, bỏ mì vào.
Người quanh năm sống một mình phải có một số kỹ năng tự chăm sóc bản thân.
Những động tác này anh đã làm qua không biết bao nhiêu lần, dù cho có nhắm mắt lại, khẳng định cũng sẽ không có sai sót.
Nước dùng vừa nấu xong, Vương Nhất Bác cũng từ phòng tắm bước ra.
Khăn tắm buông lỏng trên đầu, dưới cằm còn đọng lại vài giọt nước.
Phát hiện bên này còn sáng đèn, liền đi về phía nhà bếp.
Nhìn thấy Tiêu Chiến đang bận rộn nấu nướng, vội lên tiếng hỏi: "Vì sao còn chưa ngủ?"
Lại là cảm giác xa cách quen thuộc, bàn tay đang khuấy nước dùng của Tiêu Chiến hơi khựng lại.
Anh đưa tay tắt bếp, giải thích đơn giản: "Đồ ăn trên máy bay không ngon, anh nấu mì cho em, ăn một chút rồi hãy ngủ."
Vương Nhất Bác rõ ràng không nghĩ đến Tiêu Chiến nấu ăn cho mình.
Hắn cho rằng anh đói bụng nên tự làm bữa khuya.
Lúc sau phản ứng lại, hắn mới chậm chạp nói cảm ơn, lại cảm thấy đã làm phiền, nói thêm câu xin lỗi.
Cả một buổi tối, Vương Nhất Bác ngoại trừ xin lỗi, cũng chỉ biết nói cảm ơn.
Tiêu Chiến có chút mệt mỏi.
Anh cố gắng làm tất cả mọi thứ nhưng vẫn không thể kéo gần khoảng cách giữa hai người, cũng chẳng thu lại được gì.
Tựa như đấm mạnh vào bông vải vậy, cảm giác ngột ngạt khó chịu không sao nói thành lời.
"Thật ra không cần đâu, nếu em đói sẽ tự mình nấu ăn.
Không phải ngày mai anh còn phải đi làm sao? Nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Vương Nhất Bác tiến lên nhận lấy đĩa mỳ từ tay anh, lại nói cảm ơn lần nữa.
Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng hắn đi về phía bàn ăn, thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói của chính mình: "Ngày mai anh không cần đi làm, anh đã xin nghỉ phép một tuần......mẹ nói muốn đến đây du lịch, sẵn tiện ghé thăm chúng ta."
Anh vẫn chưa quen với cách gọi này, sau khi cưới khó khăn lắm mới sửa miệng được.
Nếu không gọi như thế, người khác sẽ nghĩ anh cố tình tạo khoảng cách.
Vương Nhất Bác cau mày, dường như có chút bất mãn với với việc cứ làm trước báo sau của mẹ mình: "Khi nào đến? Vì sao không báo trước?"
Tiêu Chiến nhìn ra sự buồn bực của Vương Nhất Bác, giải thích: "Vì có một người bạn ở đây nằm viện, ba mẹ muốn đến thăm, sẵn tiện ghé qua chỗ chúng ta, quyết định vội vàng, còn chưa kịp báo với em."
Nghe vậy, cái cau mày của Vương Nhất Bác mới hơi giãn ra: "Được rồi, ngày mai em sẽ liên lạc với ba mẹ."
Còn tiếp tục đứng ở đây thì thật khó xử, Tiêu Chiến trở về phòng trước.
Đợi Vương Nhất Bác ăn xong mì, rửa đĩa quay lại, Tiêu Chiến đã chìm vào giấc ngủ say ở bên giường.
Đầu giường còn để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ.
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa, đến bên giường ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ, nhìn hồi lâu cũng không biết đang nghĩ gì.
Cuối cùng, hắn chỉ khẽ thở dài, tắt đèn, nằm xuống bên cạnh anh.
Rõ ràng vừa rồi còn rất buồn ngủ, khi thật sự nằm xuống giường lại không ngủ được.
Hắn ở trong bóng tối nhắm mắt suy nghĩ, nghĩ đến bản nhạc trong nước sắp đến hạn nộp, nghĩ đến ý định lần này của cha mẹ, sau đó lại nghĩ đến Tiêu Chiến.
Đêm rất yên tĩnh, tiếng hít thở bên tai vô cùng rõ ràng.
Vương Nhất Bác xoay người sang nhìn anh, gối của cả hai kề sát sau, thậm chí chỉ cần hắn duỗi cánh tay ra một chút là đã có thể chạm vào tay nhỏ của anh.
Nhưng hắn chỉ dừng lại ở đây.
Nếu nói giữa người với người tồn tại khoảng cách an toàn, thì đây đã là khoảng cách gần nhất giữa bọn họ rồi.
Cơn buồn ngủ dần dần chiếm ưu thế, Vương Nhất Bác rất nhanh đã nhắm mắt, rơi vào giấc mộng.
Tiêu Chiến lúc này mới mở mắt ra, ánh mắt trong veo, không có một tia buồn ngủ.
Một tia sáng nhạt của ánh trăng xuyên qua rèm cửa, đủ để anh nhìn thấy lông mày và đôi mắt của người trước mặt.
Là khuôn mặt anh đã từng nhìn ngắm vô số lần trước đây, dù nhiều năm hay một ngày, từ trước đến nay chưa từng thay đổi.
====//====
Chọn một bộ cưới trước yêu sau nhé.
Một người yêu thầm, một người có chút chậm nhiệt, dần dần mở lòng gỡ bỏ khúc mắc, cùng nhau vun đắp gia đình ( •̀ω•́)/.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...