Tai Tiêu Tiêu vẫn còn văng vẳng câu nói tỉnh bơ "tầm mấy chục triệu thôi" của Vương Nhất Bác, mơ mơ màng màng được người ta dẫn đi ăn trưa, xong còn mua một chiếc điện thoại mới.
Vương Nhất Bác nhét vào tay Tiêu Tiêu một chiếc thẻ đen, sau đó tỉnh như ruồi đè người xuống giường phòng nghỉ, bắt đầu hôn hít đắm đuối.
Tiêu Tiêu nhỏ đầu óc mê man, cảm thấy hít thở thôi cũng khó, bé con còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, hai tay chống đỡ lên ngực Vương Nhất Bác, hàng mi nhắm nghiền ướt đẫm nước mắt.
Vương Nhất Bác nhìn thấy bảo bối căng thẳng đến phát run, hắn khẽ bật cười hai tiếng, dịu dàng hôn lên mí mắt phấn hồng một cái rồi mới chịu lưu luyến buông ra.
"Buổi chiều anh có chuyện phải giải quyết, em ở đây nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Hai tay Tiêu Tiêu vẫn đặt ở trên ngực người yêu, từ từ mở mắt ra, mấy sợi lông mi ướt nhẹp dính vào nhau, ngăn cản tầm nhìn của bé, Tiêu Tiêu ra sức chớp mắt thật mạnh, gật đầu nói được, giơ mu bàn tay giơ lên lau nước mắt.
Cả người từ từ dựa xuống giường, vẻ mặt mơ màng ngái ngủ khiến Tiêu Tiêu giống như một đứa trẻ vị thành niên, Vương Nhất Bác không nhịn được mà xoa xoa mái tóc bông xù đáng yêu, nhẹ nhàng giải thích:
"Em có thể chơi với điện thoại mới nè, muốn ăn gì thì nhắn tin cho anh nè, anh sẽ sai người mua cho em hết.
Còn nữa, nếu buồn ngủ thì cứ ngủ trước, hôm nay có lẽ anh sẽ về hơi muộn một chút."
Vương Nhất Bác siết chặt tay Tiêu Tiêu, trong lòng cảm thấy áy náy, bất đắc dĩ nói:
" Anh sợ em buồn chán, nhưng càng không nỡ để em quay về.
Vậy nên bảo bảo à, hãy chờ anh nhé, có được không?"
Tiêu Tiêu chớp mắt, gật đầu nói "được", ngoan ngoãn nghe lời đến nỗi Vương Nhất Bác phải ôm cổ bảo bối hôn thêm lần nữa.
Bé con bị hôn đến mặt mũi đỏ bừng, bĩu môi đuổi Vương Nhất Bác cút đi, đôi mắt ẩm ướt giương tròn lên, tràn ngập sự giận giữ và đáng yêu khôn tả.
Tiêu Tiêu mắt tròn mắt dẹt trông bộ dáng ngớ ngẩn của Vương Nhất Bác, ai đời hắn cứ đi một bước lại ngoái đầu ba lần, cứ làm như thể sắp xa nhau hàng thế kỉ không bằng.
Tiêu Tiêu ngốc chơi ở phòng nghỉ riêng của Vương Nhất Bác, ngay đối diện với văn phòng hắn, không quá xa, nhưng dù sao Vương Nhất Bác cũng phải làm chuyện không thể cho Tiêu Tiêu biết được, vậy nên bé con chỉ có thể ngồi đó chờ đợi, đợi Vương Nhất Bác cùng trợ lí đến phòng hội nghị.
Phòng họp ở một tầng khác, khoảng cách giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Tiêu càng thêm xa, đứng trong thang máy đi xuống mà cảm thấy vô cùng buồn bực, đứng trong thang máy đang đi xuống, bộ dạng chẳng giống chủ tịch máu lạnh trong truyền thuyết tí nào, ngược lại y hệt một tên nhóc ấu trĩ.
Hết bỏ tay vào túi, cau mày trầm tư, lại liên tục hỏi đi hỏi lại thư ký:
"Người mà anh tìm có đáng tin cậy không thế?"
Thư ký gật đầu như mổ thóc, nói rất đáng tin cậy, mở hồ sơ của người đó ra, dõng dạc đọc mấy điểm mấu chốt cho Vương Nhất Bác nghe:
"Quý Hướng Không, mười chín tuổi, một năm trước vẫn học sinh cao trung, sau đó cậu ta đã bẻ khóa hệ thống bảo mật của phần mềm game, trong vòng mười phút khiến công ty tổn thất cả trăm vạn, nếu không phải vì bị bạn bè phản bội, có lẽ không ai biết được cậu ta đã làm ra chuyện đó.
Quý Hướng Không tuyệt đối là một thiên tài công nghệ."
Vương Nhất Bác nghe xong mới yên tâm gật đầu, lúc này cửa thang máy sắp mới, hắn do dự một chút rồi hỏi thêm:
"Cái công ty đó là công ty nào vậy?"
Thư ký ngập ngừng một lát, cuối cùng quyết định ăn ngay nói thật với ông chủ:
"...Là công ty chúng ta."
" Thế có bồi thường tiền không?"
Thư ký lắc đầu, "Lúc đó Quý Hướng Không chưa đủ 18 tuổi, chúng ta không có cách nào bắt cậu ta chịu trách nhiệm pháp lý, hơn nữa gia đình cậu ta cũng không đủ khả năng chi trả nhiều tiền như vậy, vì vậy quản lí chi nhánh đã cùng Quý Hướng Không thực hiện một thỏa thuận, sau khi tốt nghiệp trung học thì đến công ty chúng ta vừa học vừa làm, tới khi nào tiền lương trả đủ nợ thì thôi."
Vương Nhất Bác bước ra khỏi thang máy, sao chuyện này hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì, trong lòng vô cùng nghi hoặc...
"Chuyện này sao tôi lại không biết?"
"Lúc đó anh đang bận theo đuổi mấy dự án khác ở nước ngoài.
Hơn nữa, sự cố này chỉ xảy ra trong mười phút, nhờ có cú hit này mà trò chơi hot lên trông thấy, lượt tải cũng tăng lên rõ rệt, vì lẽ đó nên...."
Thư ký không dám nói nốt câu còn lại nữa, Vương Nhất Bác không cần nghĩ cũng biết đám người này đang ôm tâm tư gì.
Miễn là kết quả tốt, quá trình không thực sự quan trọng.
Họ chỉ cần vá được lỗ thủng an ninh, báo cáo kết quả cho Vương Nhất Bác, hắn cũng sẽ không tự mình điều tra, đương nhiên không thể biết.
Suy cho cùng, dối trên lừa dưới lấp liếm mới là vấn đề nghiêm trọng, tuy Vương Nhất Bác ngoài mặt không nói ra, nhưng trong lòng đã âm thầm nghĩ cách chấn chỉnh kỷ luật công ty.
Có điều trước đó, Vương Nhất Bác còn nhiều vấn đề cấp bách hơn cần giải quyết.
Thư ký giúp Vương Nhất Bác mở cửa phòng họp, hắn vừa bước vào liền nhìn thấy một tên tiểu tử bộ dạng lưu manh, hai chân chéo nguẩy ngồi ở trên ghế, trong miệng còn ngậm kẹo mút căng phồng, má trề ra như đỉnh núi nhỏ, hai mắt phượng hẹp dài theo động tĩnh ở cửa uể oải liếc về phía Vương Nhất Bác, sau đó nhẹ nhàng quét đi, nói:
" Có chuyện gì nói mau, buổi chiều tôi còn có kì thi, nhiều nhất sẽ ở lại nửa canh giờ."
Vương Nhất Bác hơi phật ý với thái độ thờ ơ của Quý Hướng Không, nhưng dù sao cũng phải nhờ vả người ta, nên nhượng bộ một chút.
Vương Nhất Bác bước đến chỗ Quý Hướng Không, lấy điện thoại di động trong túi ra, đặt trước mặt cậu và nói:
"Cậu có thể giúp tôi bẻ mật khẩu của chiếc điện thoại di động này, sau đó tìm ra tất cả thông tin và tin nhắn của tài khoản trong đó được không? Nếu mà truy hồi được cả thời gian thực gửi đi thì càng tốt."
"Không." Quý Hướng Không vô tình nhướng mắt, nhìn Vương Nhất Bác cố ý nói:
"Chuyện này phạm pháp, tôi, không, làm."
Vương Nhất Bác kiên nhẫn giải thích:
"Chủ nhân chiếc điện thoại di động là đối tượng của tôi.
Em ấy đang gặp phải một số rắc rối.
Tôi chỉ muốn giúp em ấy thôi.
Xét về tình mà nói, cũng không tính là phạm pháp..."
" Đối tượng của anh gặp rắc rối tại sao lại không nói cho anh biết?" Quý Hướng Không nóng nảy ngắt lời Vương Nhất Bác, Phương học trưởng cậu theo đuổi suốt nửa tháng nay chẳng biết bao giờ mới chịu hẹn gặp mặt.
Quý Hướng Không đứng dậy, dáng người cao gầy ẩn hiện trong áo len, cả người toát ra khí chất nổi loạn không sợ trời không sợ đất.
"Anh ta không muốn nói cho anh biết, chính là không cần anh quản chứ còn sao nữa.
Anh cần gì nhờ tôi giúp đỡ? Anh rõ ràng là đang theo dõi anh ấy.
Ham muốn kiểm soát đúng là đáng sợ!"
Quý Hướng Không mồm thì nói vậy, nhưng trong bụng đang tính có lẽ phải hack điện thoại của tiền bối Phương thôi.
Xui rủi biết đâu anh ấy không đổ mình, mà lại đổ mấy học tỷ học muội dai như đỉa thì tính sao giờ? Nhưng mà nhìn cái bộ dáng ngốc nghếch của anh ấy, làm sao mà xua nổi các nàng đây?
Mặc dù đều là những bạn nhỏ tuổi đôi mươi, Tiêu Tiêu có thể đáng yêu tới mức Vương Nhất Bác tâm can run rẩy, nhưng đến lượt Quý Hướng Không, hắn chỉ cảm thấy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Có điều, dẫu sao Vương Nhất Bác cũng ăn sớm hơn cậu ta mấy năm cơm gạo, Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, khóe miệng nở nụ cười nghiêng ngả, móc ngón tay ra hiệu cho thư ký đọc tài liệu đã chuẩn bị từ trước.
"Cậu Quý, mặc dù cậu và công ty chúng tôi đã đạt được thỏa thuận bồi thường trước đó, nhưng công ty chúng tôi vẫn có quyền quy trách nhiệm cho cậu trước khi hoàn tất việc hoàn trả.
Chỉ cần anh Vương muốn, luật sư sẽ xử lý ngay trong chiều nay, sau đó mang đến tận cửa lớp của cậu Quý đấy nhé."
"Fuck!" Quý Hướng Không giận dữ chửi thề, chán nản quay trở lại chỗ ngồi, liếc nhìn chiếc điện thoại di động Vương Nhất Bác đưa cho, thở dài một hơi, miễn cưỡng lấy từ trong ba lô ra một cái laptop, chỉ mất hai phút đã hack được mật khẩu mà hắn yêu cầu.
Vương Nhất Bác cầm chiếc điện thoại lướt qua lướt lại, hỏi Quý Hướng Không có đồng bộ thông tin được không, Quý Hướng Không gật đầu không nói một lời, gõ hai lần vào máy tính xách tay và yêu cầu Vương Nhất Bác mở máy lần nữa.
Vương Nhất Bác bấm điện thoại, ngón tay lơ lửng trên phần mềm trò chuyện, có chút do dự, cuối cùng vẫn quyết định ấn vào, thông tin nhảy lên ào ạt, hai mươi mấy tên ngốc bị đánh dấu lần lượt nhảy ào ra, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng trái tim Vương Nhất Bác vẫn đau thắt lại, thậm chí hô hấp cũng chậm đi rất nhiều.
" Con mẹ nó, anh trâu bò thật đấy, đối tượng của anh là Trap boy chính hiệu kia kìa."
Nhìn vào màn hình, Quý Hướng Không cũng phải há hốc mồm mà thốt lên, lúc này cậu càng thêm quyết tâm phải hack bằng được điện thoại của Phương tiền bối.
Giờ này Vương Nhất Bác mới nhận ra điện thoại đã được kết nối trực tiếp với máy tính, những gì hắn có thể nhìn thấy, Quý Hướng Không cũng có thể nhìn thấy.
Vương Nhất Bác sắc mặt lập tức tối sầm lại, hắn không nghe nổi người khác nói Tiêu Tiêu xấu, bèn ngay lập tức nhẫn tâm tịch thu laptop của Quý Hướng Không, yêu cầu thư ký thay luôn cho cậu ta máy mới, thậm chí còn căn dặn:
"Ký kết một thỏa thuận giữ bí mật với cậu ta, nếu cậu ta dám hé răng nửa lời, tôi sẽ gõ đầu truy cứu mọi trách nhiệm."
"Sao anh lại vô lý như vậy?" Quý Hướng Không đuổi theo Vương Nhất Bác đến thang máy, nhìn thấy hắn đen mặt không buồn liếc mình, bộ dáng cao cao tại thượng, Quý Hướng Không tức giận đến mức trực tiếp xông lên, mặc kệ thư ký ngăn cản, cậu nắm lấy cánh tay của Vương Nhất Bác, giữ hắn lại, quả đấm bên kia vừa nắm chặt đang định đấm cho hắn một phát, ai dè chưa kịp đấm trúng đã bị người ta bắt lấy gọn gẽ.
Hai người đàn ông giống như hai con sư tử, ngang ngược so bì cao thấp, thư ký đã quen với việc nhìn mấy cảnh hoành tráng, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống như vậy, không ai muốn gọi bảo vệ, trước tiên phải khuyên nhủ Quý Hướng Không bình tĩnh trước đã.
"Tinh!"
Cửa thang máy mở ra, Tiêu Tiêu vừa ngẩng đầu liên nhìn thấy Quý Hướng Không cùng Vương Nhất Bác đang lôi lôi kéo kéo.
Tiêu Tiêu biết Quý Hướng Không, cậu ta là đàn em của Tiêu Tiêu học ở khoa khác, nhưng đột nhiên thấy bạn trai và hậu bối đứng cùng một chỗ, Tiêu Tiêu có hơi bối rối về tình hình hiện tại.
Bé con nghiêng nghiêng đầu, ngây ngô hỏi: "Hai người làm sao vậy?"
Nghe thấy giọng Tiêu Tiêu, Vương Nhất Bác ngay lập tức giật mình hoảng hốt, hắn cảm thấy có lỗi, càng sợ làm Tiêu Tiêu bị thương, ai ngờ vừa thả lỏng tay ra đã bị Quý Hướng Không đấm ngay một quyền vào mặt, khiến Vương Nhất Bác lảo đảo lùi về sau mấy bước, lúc đang loạng choạng đã có một bóng người đã lao tới trước mặt, vòng tay đỡ ngay sau lưng hắn.
"Quý Hướng Không! Làm sao em có thể đánh người được!" Tiêu Tiêu hai tay chống nạnh, mắt thỏ tức giận đến đỏ bừng, bé con quay lại nhìn Vương Nhất Bác, trong mắt hiện rõ vẻ đau lòng, khiến Vương Nhất Bác thầm vui sướng không thôi.
" Anh có sao không? Có đau không? "
Sau khi định thần lại, Vương Nhất Bác làm mình làm mẩy, chu mỏ thất thanh kêu lên:
"Đau quá."
* Cameo mới đây: Quý Hướng Không x Phương Thiên Trạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...