Tiêu Tiêu nghịch điện thoại di động trên ghế sô pha phòng khách cho đến khi ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì điện thoại đã rơi xuống đất từ lúc nào, gương mặt mơ màng chạm phải một nguồn nhiệt mềm mại, có thứ gì đó ấm áp ở ngay cạnh bên.
Cổ bị tóc cọ đến phát ngứa, Tiêu Tiêu cảm thấy như thể có ngọn núi lớn đang đè lên ngực mình, đè nặng đến mức hơi khó thở, bé con bèn nắm lấy cái cục mềm mềm kia, gạt sang một bên.
"Tỉnh rồi?"
Nguồn nhiệt ấm truyền đến trên vai Tiêu Tiêu biến mất, bé con trong nháy mắt liền thấy bối rối, hồi lâu sau mới nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ngẩng đầu trước mặt mình.
Đầu tóc rối bù, hơi thở gấp gáp, nhịp thở hổn hển không đều, khuôn mặt vẫn giống như lần đầu tiên Tiêu Tiêu gặp gỡ, nhưng ánh mắt lại có phần khác đi, con ngươi đen láy xoáy vào thân ảnh Tiêu Tiêu, mí mắt dưới đỏ bừng, như thể chủ nhân của nó đã khóc một trận, vẻ đáng thương khiến hạ tam bạch mất đi cảm giác chế vốn có.
Vương Nhất Bác chỉ nhìn Tiêu Tiêu mà không nói câu nào, lời than thở thầm lặng có thể khiến cái đầu mơ màng của Tiêu Tiêu phải xao động, qua ánh mắt truyền vào một nỗi đau âm ỉ từ trong tim.
Tiêu Tiêu mím môi, giơ bàn tay không bị đè lên chạm vào mặt Vương Nhất Bác
"Anh sao vậy?"
Lòng bàn tay đặt trên mặt Vương Nhất Bác, hắn giống như một con thú được an ủi, nhắm mắt lại, cọ cọ má hai lần vào lòng bàn tay bé nhỏ.
Trong quá khứ, tình yêu của Vương Nhất Bác dành cho Tiêu Tiêu thể hiện ở sự hào phóng về vật chất, cũng như sự quan tâm thường xuyên.
Cái kiểu mà mọi lúc mọi nơi đều muốn truyền đi tín hiệu rằng:
"Anh rất đáng tin cậy, em có thể trông đợi vào anh."
Nhưng hôm nay mọi chuyện rõ ràng đã thay đổi, Tiêu Tiêu chưa từng thấy Vương Nhất Bác tỏ ra cần mình như vậy, cũng không rõ vì cái gì lại thấy rất khó chịu.
Tiêu Tiêu cảm giác được Vương Nhất Bác không giống mọi khi, trong lòng đột nhiên vô cùng bất an.
Có một sự thôi thúc kì lạ đang xâm chiếm trái tim bé nhỏ, buộc Tiêu Tiêu phải thể hiện tình cảm chân thành với người đối diện.
Bàn tay mềm mại xoa nhẹ trên mặt Vương Nhất Bác, Tiêu Tiêu chủ động sờ lên dái tai mát lạnh của hắn, hỏi anh bị làm sao thế.
Vương Nhất Bác rúc lại gần Tiêu Tiêu, cánh mũi khẽ giật giật, lông mi dài cụp hẳn xuống, cả người run rẩy, cào xé lòng người như một cái quạt nhỏ.
"Chúng ta...!không cần chia tay nữa, có được không?"
Giọng nói trầm khàn của Vương Nhất Bác vang lên, khiến hắn càng thêm đáng thương tội nghiệp, Tiêu Tiêu thậm chí còn quên mất lý do vì sao lại chia tay với người ta, vị chua xót xông lên tận mũi, cái đầu nhỏ lắc lư khó nhọc, mãi đến khi Vương Nhất Bác đau khổ nhướng mi, giương đôi mắt ngập nước nhìn Tiêu Tiêu nhỏ, bé con mới đưa tay xuống dưới cổ tay đang nắm chặt, thật lâu sau mới nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, khẽ nói:
" Ôm nào."
Con cún lớn đáng thương lập tức buông nắm tay ra, thả lòng người ngả lên người Tiêu Tiêu, vùi vào cổ và vai ấm áp, hít thở không ngừng như một cơn nghiện.
"Bé cưng, sau này em có chuyện gì đều có thể nói với anh.
Chỉ cần chúng ta không chia tay, chuyện gì anh cũng nghe em hết, anh cũng sẽ không trách em vì bất cứ điều gì cả.
Chúng ta sẽ luôn bên nhau nhé, có được không?"
Cũng không rõ là xuất phát từ nỗi hổ thẹn với Vương Nhất Bác, hay là do nguyên nhân nào khác, Tiêu Tiêu quả thực vô cũng càm động trước những lời bộc bạch đó, còn cảm thấy mình rất có lỗi, nước mắt lưng tròng, bé con ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, tựa lên bờ vai ấm áp, nhẹ gật đầu, xem như một lời đồng ý.
Vương Nhất Bác vui vẻ ôm Tiêu Tiêu, hắn không dám hy vọng Tiêu Tiêu thú nhận mọi chuyện với mình ngay lập tức, lời hứa quay lại với nhau sẽ là một khởi đầu tốt, Vương Nhất Bác đủ kiên nhẫn để chờ đợi phản ứng của Tiêu Tiêu, cũng đủ sức mạnh để giữ Tiêu Tiêu trong lãnh thổ của chính mình.
Cái ôm không thể tách rời dần dần chuyển thành nụ hôn nóng bỏng, Vương Nhất Bác hôn lên cái cổ thanh mảnh của Tiêu Tiêu, đôi môi hắn quá nóng, như thể muốn đốt cháy từng tấc da thịt non mịn, dấu hôn đỏ rực như những đóa hoa nở trên thân thể, mạch máu chằng chịt dưới lớp da chảy điên cuồng, chạy dọc theo vô số mạch li ti đến toàn thân Tiêu Tiêu.
Bàn tay nhỏ yếu ớt đặt lên vai Vương Nhất Bác, vài tiếng thở dốc không kiềm được thi thoảng khơi lên dục hỏa.
Vương Nhất Bác dường như bị hô hấp của Tiêu Tiêu khích lệ, hắn càng muốn hôn lên cổ và mặt người yêu nhiều hơn, lần này Tiêu Tiêu không từ chối cũng không trốn tránh, chỉ là không biết làm sao để đáp lại Vương Nhất Bác được nhiệt tình.
Một khắc lơ đãng, Tiêu Tiêu trong tiềm thức làm ra hành động tránh né, lúc quay mặt lại liền bắt gặp ánh mắt ngưng trọng của Vương Nhất Bác, chóp mũi hai người vừa vặn chạm vào nhau, Tiêu Tiêu hé miệng, những tưởng người kia sắp nói gì đó với mình, ai ngờ đột nhiên bị đánh úp bởi một nụ hôn cuồng nhiệt.
Tất cả kinh nghiệm hôn của Tiêu Tiêu đều đến từ Vương Nhất Bác, vì vậy khi hắn lại lần nữa xâm nhập vào khóng miệng một cách độc đoán và tàn nhẫn, Tiêu Tiêu phải ngoan ngoãn mở miệng ra, sau đó mặc cho Vương Nhất Bác tùy ý khuấy động.
Không thở nổi, càng không thể mở mắt ra, Tiêu Tiêu bị hôn đến đầu óc mê muội, nước bọt tràn ra chảy dọc theo khóe miệng trơn trượt, ướt át phủ lên cằm, lên cổ, kéo thành một sợi chỉ bạc mơ hồ.
Vương Nhất Bác tiếp tục cúi đầu hôn Tiêu Tiêu không ngừng, cắn chặt môi dưới mềm mại, liếm một vòng quanh nốt rồi dưới làn môi, nụ hôn dời lên cằm, cổ, rồi tới xương quai xanh, khi chuỗi hôn nóng bỏng rơi xuống thềm ngực Tiêu Tiêu, bé con đang ôm đầu Vương Nhất Bác, cuối cùng cũng không chịu nổi mà phát ra một tiếng kêu yêu kiều, nức nở ngẩng cổ lên, hai mắt thỏ rưng rưng, lồng ngực trắng nõn phập phồng kịch liệt.
Khi Vương Nhất Bác bắt đầu một tay cởi quần áo, liếm lên yết hầu đáng yêu của người phía dưới, chất giọng khàn đục đầy ý vui, hắn hỏi:
"Có thể không?"
Vương Nhất Bác là mối tình đầu của Tiêu Tiêu, nhưng điều đó không có nghĩa là bé con không hiểu hàm ý thâm sâu của câu hỏi này.
Cắn nhẹ cánh môi dưới vừa bị hôn đến sưng tấy, Tiêu Tiêu gật đầu, nhỏ giọng nói rằng không sao, nước mắt mất tự chủ chậm rãi rơi xuống theo từng chuyển động.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tiêu Tiêu, nhìn vào đôi mắt sợ hãi của Tiêu Tiêu, liên tục trấn an:
"Anh không làm em đau đâu, một hồi rồi sẽ thấy dễ chịu hơn thôi."
"Ngoan, đừng sợ, để caca yêu em nhé, được không?"
Thanh âm của Vương Nhất Bác quá mức lừa người, Tiêu Tiêu quấn lấy cổ hắn, đồng tử đắm vào bể tình mê muội, cảm nhận được bàn tay ma thuật của Vương Nhất Bác đang đảo quanh thân thể mình, khoảnh khắc bị Vương Nhất Bác nắm lấy, xung động dưới thân khiến Tiêu Tiêu rốt cuộc tan vỡ, bấu chặt lấy Vương Nhất Bác, vừa lắc đầu vừa khóc nức nở, hét lên " Không được".
Nhưng lúc này Vương Nhất Bác hoàn toàn giống một hung thần thảo phạt hơn là một tình nhân dịu dàng, bàn tay luân động lên xuống, gieo rắc cho Tiêu Tiêu một nỗi sợ hãi chưa từng có, đồng thời cũng mang tới sự hồi hộp không cưỡng nổi.
Những đụng chạm kì lạ khiến người ta suýt chết chìm trong vô định.
Tiêu Tiêu toàn thân run lên, mỗi nhịp điệu cử động của Vương Nhất Bác đều làm mọi tế bào run rẩy, cần cổ ngẩng lên giống như một con thiên nga cao quý, cao quý và mỏng manh đến tột cùng.
Như thể chỉ cần một nhát cắt lên cái cổ đang lắc lư đó thôi, mọi thứ đẹp đẽ sẽ lập tức đứt đoạn.
Vương Nhất Bác gắt gao nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tiêu Tiêu, chứng kiến người yêu vì chính mình mà bày ra vẻ mặt thoải mái cùng thống khổ, hắn không muốn buông tha bất kì biểu hiện nhỏ nào, loại chiếm hữu này vô cùng chân thật, có thể thỏa mãn cảm giác thực chất của Vương Nhất Bác với Tiêu Tiêu.
Hắn thích được Tiêu Tiêu ôm chặt, thích bé con khóc lóc nói cần mình, Vương Nhất Bác không thể rời bỏ Tiêu Tiêu, và chỉ có vào lúc này, Vương Nhất Bác mới cảm giác được Tiêu Tiêu cũng không thể rời bỏ hắn.
Hai tay vương đầy dịch thể trắng đục thả ra khỏi người Tiêu Tiêu, Vương Nhất Bác đợi bé con hồi phục tinh thần rồi mới đặt người trở xuống ghế sô pha, khi hắn lấy khăn giấy quay lại, Tiêu Tiêu đã nằm cuộn tròn trên sô pha ngủ mê mệt.
Bây giờ Vương Nhất Bác chỉ có thể cẩn thận lau người cho Tiêu Tiêu, sau đó bế người yêu nhỏ đang say giấc, ôm vào phòng mình trên tầng hai.
Sau khi xác nhận Tiêu Tiêu đã ngủ ngon, Vương Nhất Bác đành vào phòng tắm tự xử.
Đã quá giờ cơm trưa, Vương Nhất Bác lo Tiêu Tiêu sẽ chết đói mất nếu còn tiếp tục ngủ, hắn đành tàn nhẫn đánh thức đứa trẻ đang say sưa trên giường, trán lấm tấm mồ hôi, nhẹ nhàng hỏi bảo bảo muốn ăn gì.
Đứa nhỏ ngủ vùi trong tay Vương Nhất Bác, vẻ mặt ủ rũ, muốn đứng dậy xem mấy giờ rồi, ai ngờ vừa cử động ngón tay liền phát hiện điện thoại di động không biết đi đâu mất tiêu, Tiêu Tiêu liền hỏi Vương Nhất Bác:
"Điện thoại của em đâu rồi?"
Vương Nhất Bác đang ôm người trong tay, nhẹ nhàng lay động như ôm một em bé nhỏ, nghe thấy Tiêu Tiêu hỏi vậy liền hơi khựng lại, hắn nói điện thoại đã bị rớt hỏng rồi.
"A? Làm sao có thể hỏng được?" Tiêu Tiêu dụi dụi mắt, từ trên người Vương Nhất Bác ngồi dậy, không hiểu sao điện thoại của mình lại đột nhiên bị vỡ.
"Chà, hỏng rồi.
Có lẽ lúc em ngủ quên trên ghế sô pha đã làm rơi nó" Vương Nhất Bác bỏ bàn tay đang dụi mắt kia ra, thấy mắt Tiêu Tiêu bị dụi đỏ hết cả lên, hắn cau mày đau khổ, mạnh mẽ ôm bé con vào lòng, dịu dàng hôn lên mí mắt người yêu:
"Anh mua cho em cái mới."
Tiêu Tiêu khịt mũi, dù sao điện thoại di động cũng cũ lắm rồi, nên Vương Nhất Bác có thể thay cho mình cái mới nhất và đắt tiền nhất.
Vương Nhất Bác giúp bé con vén tóc, cắn rứt nói:
"Anh thấy điện thoại của em đã bị hỏng nghiêm trọng.
Bên trong có lẽ còn một chút thông tin, xem ra không lấy lại được rồi, không có gì quan trọng chứ?"
Đầu óc Tiêu Tiêu tràn ngập hình ảnh của chiếc điện thoại di động mới, đôi mắt to tròn ngơ ngác hướng lên trần nhà, lúc này không thể nghĩ ra thứ gì quan trọng hơn mấy cái mật khẩu khác nhau.
Bé con chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.
Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy khá hơn rất nhiều, vỗ vỗ cái mông nhỏ của Tiêu Tiêu nói:
"Dậy đi, caca đưa em đi ăn một bữa thỏa thích."
Tiêu Tiêu nghe thấy đồ ăn liền hết buồn ngủ.
Lập tức muốn bay đi luôn, tâm tình còn tốt hơn cả Vương Nhất Bác, nhanh như chớp từ trên giường, hai mắt sáng ngời đứng dậy, chuẩn bị mặc đồ.
Vương Nhất Bác đưa Tiêu Tiêu tới phòng quần áo, lấy ra một cái áo khoác màu đen mới tinh, quấn quanh người bé con.
Áo khoác ấm áp vừa vặn, Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn quần áo hết chỗ này đến chỗ khác, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhéo nhéo cái mặt mềm mềm một cái:
"Em muốn hỏi cái gì?"
Tiêu Tiêu định mở miệng, xong lại chán nản ngậm miệng lại, hít một hơi, hai cái má đáng yêu phồng lên tỏ vẻ tức giận.
Vương Nhất Bác vòng tay qua eo đem người kéo đến, hôn lên mỗi một bên má phập phồng một cái:
"Em có chuyện muốn nói thì cứ nói, anh hiện tại là bạn trai của em rồi mà."
Tiêu Tiêu xoay người, nhìn xung quanh đảo mắt tròn xoe, chỉ vào đống quần áo trong phòng, kích cỡ khác với cỡ của Vương Nhất Bác, hỏi một câu chắc nịch:
"Đây không phải là quần áo anh, của ai đây hả?"
"Của em mà." Vương Nhất Bác hôn lên cái miệng đang chu ra.
"Nói dối, hôm qua em mới đến nhà anh!" Tiêu Tiêu đè đầu lên trán Vương Nhất Bác, đẩy hắn ra, không cho hôn nữa.
Vương Nhất Bác không biết nên cười hay khóc, trái tim bị bạn trai nhỏ trêu chọc đến mềm nhũn, đành vội vội vàng vàng giải thích:
"Anh mua cho em thật đấy.
Tối hôm qua anh đã nhờ trợ lý chuẩn bị.
Lúc sáng nay đồ gửi đến em vẫn còn đang ngủ.
"Thật sao?" Tiêu Tiêu kinh ngạc.
Vương Nhất Bác gật đầu, nghiêm túc nói:
"Nếu không tin, anh sẽ dẫn em đi xem hồ sơ giám sát ở cổng."
"Hừm, em mới không thèm xem!"
Tiêu Tiêu đẩy Vương Nhất Bác ra, xoay người chung quanh giả bộ xem xét quần áo, nhưng thật ra là đang cố che đậy khóe miệng vui sướng cong lên, ngón tay chạm từng cái một cái trên hàng quần áo treo ngay ngắn.
Vương Nhất Bác từ phía sau ôm lấy Tiêu Tiêu, áp cằm lên vai người yêu, cuối cùng hắn cũng hiểu được niềm vui của việc mua sắm.
Nếu Tiêu Tiêu thích, Vương Nhất Bác muốn ngày nào cũng mua cho bé con đồ đẹp nhất, đồ ăn ngon nhất, vật dụng tốt nhất, để Tiêu Tiêu được vui vẻ hài lòng mỗi ngày.
"Bảo bảo, em dọn ra ngoài sống với anh nhé?" Vương Nhất Bác hôn lên má đứa trẻ đang cười khúc khích.
Tiêu Tiêu chợt nhớ tới điều gì đó, không khỏi nghĩ ngợi rồi nói:
"Trường học có quy định, chỉ có sinh viên năm 3 mới được sống bên ngoài, còn phải có chứng chỉ làm việc ở công ty nữa."
"Chỉ cần em đồng ý thôi, phần còn lại anh sẽ xử lý." Vương Nhất Bác kề sát mặt Tiêu Tiêu, cọ lên nhè nhẹ, thấy bảo bối còn đang do dự, hắn đoán được Tiêu Tiêu hẳn vẫn còn băn khoăn, liền vội vàng nói tiếp:
"Nơi này cách trường học của em không xa, anh có thể đưa đón em mỗi ngày, nếu em lo lắng anh dám bắt nạt em, anh sẽ đưa luôn thẻ lương cho em quản, bảo bảo muốn tiêu xài thế nào thì tiêu xài thế đó.
Nếu như một ngày em không thích anh nữa, em có thể cầm thẻ rời đi cũng không hề gì, được không, bảo bảo?"
Tiêu Tiêu bị Vương Nhất Bác làm cho bối rối.
Không ngờ hắn lại nói mấy chuyện như thẻ lương này.
Một ngụm nuốt xuống, trong đầu bỗng nảy ra cái gì đó, Tiêu Tiêu vô thức hỏi:
"Trong thẻ của anh có rất nhiều tiền sao?
" Cũng tàm tạm.
"Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, giọng điệu bình thản chốt một câu:
" Tầm mấy chục triệu thôi.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...