Mái che của y nhân gian hiếm có, thay y chắn những tai ương xưa kia của cuộc đời, nhưng y thực sự ngày ngày đều sợ, sợ đêm lạnh gió mưa, sợ núi non vắng lặng.
-
Tiêu Chiến mở mắt, cử động các khớp ngón tay đau nhức, kéo lí y trên người lên, nhận ra mình đang ở trong sinh các.
"Vương gia nhập cung rồi?" Giọng của y có chút khàn: "Mấy giờ rồi? Sáng nay rõ ràng..."
"Hồi công tử, đã sắp đến giờ Tỵ (1).
Trước khi Vương gia nhập cung đã bế công tử về phòng, Vương gia nói, giường trong thư phòng cứng, công tử lại buồn ngủ, sợ người ngủ không ngon giấc."
La Sinh treo vắt màn che xong, đợi Tiêu Chiến ngồi dậy rửa ráy, thoáng thấy vết hôn trên cổ và vết hằn màu xanh đen trên cánh tay Tiêu Chiến, lệnh cho người mang thuốc mỡ đến, do dự một hồi, khom người nhỏ giọng nói:
"Tiểu nhân không dám...công tử tự mình làm đi ạ."
Tiêu Chiến nhìn gương đồng soi một hồi, nhìn về thuốc mỡ mà lắc đầu, giọng nói lười biếng đặc sánh: "Đợi Vương gia về làm đi."
La Sinh đáp lại, bế Tiêu Chiến lên xe lăn, từ từ chải tóc cho y.
Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt thanh tú trong chiếc gương đồng kia, bất động thanh sắc rũ mắt: "La Sinh, Vương gia hôm trước lại..."
"Vâng." Tay La Sinh thoáng chốc khựng lại, tiếp tục chải đầu cho Tiêu Chiến:
"Công tử đừng lo lắng, hôm trước Thiệu tiên sinh vừa hay ở đây, đã dùng Ma Phí Tản (2), Vương gia không chịu đựng quá nhiều đau đớn."
"Đến cả Mã Phí Tản cũng dùng rồi..." Tiêu Chiến im lặng một hồi, nhẹ giọng phân phó:
"La Sinh, chuẩn bị thuốc đi."
"Công tử?"
"Năm đó nếu không phải Tuyên lão tướng quân bất chấp mọi ý kiến, thành thật viết quân báo gửi đến kinh đô, Vương gia cũng sẽ không có cơ hội cởi giáp hồi kinh, làm quan.
Tuyên lão tướng quân có ơn với ngài, trong ngần ấy năm, cũng chưa từng theo như lời đồn trong và ngoài cung tố ngài một câu đảo lộn triều cương, nay tướng quân đã qua đời, Vương gia tuy không nói, nhưng trong lòng ngài cũng không dễ chịu gì."
Tiêu Chiến thở dài, chạm vào vết bầm trên cẳng tay mình, ở đó tựa như vẫn còn lưu lại độ ấm của phần bụng ngón tay Vương Nhất Bác:
"Chiến sự Lưu Tây tuy không căng thẳng, đến cùng vẫn là Tuyên tiểu tướng quân đang trấn giữ thành, vì quyền mưu trong triều mà khấu trừ chiết tử của tiểu tướng quân, giữa chừng dừng lại bị Tam Ti hội thẩm, Vương gia tuy giải quyết được chuyện quân ngân cấp bách, nhưng cũng có nỗi hổ thẹn.
Những chuyện này đè nặng lên ngài...ta sợ sẽ làm tổn thương thân thể ngài, trước chuẩn bị thuốc đi, lo trước tính sau vẫn tốt hơn."
"Vâng, tiểu nhân giờ liền đi bảo dược phòng chuẩn bị thuốc."
"Ừm." Tiêu Chiến gật đầu: "La Sinh, nhân tiện...Giúp ta gọi Thiệu tiên sinh đến đây."
"Vâng."
Thiệu Thân là Tiêu Chiến phái người mời đến từ Nam Sơn Y Cốc.
Kỳ độc "Tản Tiêu" của Vương Nhất Bác đã đè ép ba năm, mỗi lần phát tác, đều đau đớn như liệt hoả thiêu thân, có rất nhiều lần, người còn trực tiếp hôn mê vì đau.
Ba năm nay đám y sư trong phủ đều bó tay không có kế sách, lại chẳng dám kinh động thái y, chỉ có thể dựa vào đơn thuốc cẩn thận áp chế, khi nào phát độc, bệnh trạng sau khi phát độc như thế nào, cơ bản không ai biết.
Nghe nói Nam Sơn Y Cốc đều có nghiên cứu về mọi loại độc trên thiên hạ, vì thân thể của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã phái người đi vô số lần, giờ mới đón Thiệu Thân đến Vương phủ được.
Nhưng y đến Vương phủ đã hơn một năm, thuốc giải vẫn không chế ra được, Tiêu Chiến không dám lộ ra vẻ lo lắng ở trước mặt Vương Nhất Bác, trong lòng thực ra sợ hơn bất cứ ai.
"Thiệu tiên sinh."
"Chỉ An công tử." Thiệu Thân gật đầu, hơi khom người.
Tiêu Chiến nắm chặt đầu ngón tay, ý cười có chút miễn cưỡng: "Nghe nói mấy ngày trước, Vương gia...đã dùng Ma Phí Tản? Nhưng cơn đau còn kịch liệt hơn?"
Thiệu Thân lưỡng lự một hồi, cuối cùng nhăn mày, vẻ mặt ngượng nghịu:
"Vương gia vốn không cho ta nói với công tử, chẳng qua...sợ cũng không thể giấu được công tử.
Quả thực như vậy, hiện giờ, các triệu chứng lúc phát tác của 'Tản Tiêu' ngày càng trầm trọng, thậm chí còn đau đớn hơn trước, công tử biết đó, Vương gia không chỉ đang dùng thuốc làm xoa dịu độc phát, đề phòng ngự y nhìn ra điều gì đó dị thường, vẫn đang dùng mật dược của Nam Sơn ta.
Độc này bị hai loại thuốc áp chế nghiêm trọng, ngày sau một khi phát độc, phản phệ cũng sẽ dữ dội bất thường."
"Giải dược...Tiên sinh vẫn không có cách nào sao?"
Lông mi Tiêu Chiến khẽ run, nhất thời choáng váng, lồng ngực quặn thắt, vội vàng đưa tay vén một lọn tóc đang hoang mang ở bên thái dương.
Thiệu Thân lắc đầu: "Thực hổ thẹn, vẫn phải cần thêm nhiều thời gian."
"Không sao, tiên sinh không cần tự trách, 'Tản Tiêu' vốn là kỳ độc trong thiên hạ, trọng trách nặng nề này, cũng vốn không nên do tiên sinh đảm nhận."
Tiêu Chiến trái tim tan nát rơi xuống đáy hồ, ướt sũng thở dốc không thể thông khí.
Y nhắm mắt, ý cười trên khoé miệng không hạ, nhưng giọng nói nghe ra có chút run rẩy.
"Tấm lòng thầy thuốc mà thôi." Thiệu Thân quy củ hành lễ: "Huống hồ Nhiếp chính vương cũng không phải kẻ xấu, kỳ thực còn là cội rễ của đất nước, trị bệnh cứu người vẫn thuộc bổn phận của ta, công tử đừng bận lòng."
"Ừm, vậy...tiên sinh đi làm việc đi."
Tiêu Chiến cụp mắt, giọng nói nhàn nhạt, nhưng vành mắt ửng đỏ.
Một lúc sau, y lại ngẩng đầu lên, khó khăn gọi lại bóng lưng Thiệu Thân đang sắp sửa rời đi:
"Tiên sinh...đa tạ."
Thiệu Thân quay đầu, nhìn vẻ cầu xin trong mắt Tiêu Chiến, giống như một khách nhân tiều tuỵ chật vật bước đi trong nắng hạn, nhìn không thấy nửa phần mưa rền gió tuyết.
Một chút chua xót chợt xông lên trong cổ họng ông.
Thiệu Thân gấp gáp hành lễ, không thể nhìn thêm được nữa, vội quay trở lại dược phòng.
Khi Vương Nhất Bác bước vào sinh các mắt cười mày dãn, hương mẫu đơn khắp người mát lạnh và nồng đậm, một góc y bào đã sờn xé rách cái nóng của ngày hạ, thuần khiết như một cơn mưa rào rơi xuống.
Nhưng Tiêu Chiến vẫn nhìn ra đôi môi hơi tái nhợt và bộ quần áo vừa mới thay của hắn.
Sau buổi triều sớm hắn đã bị Thái hậu giữ lại cùng dùng thiện, đang lúc đại tang, Thái hậu tâm tình không vui, Vương Nhất Bác vì vậy đã ở trong cung một thời gian dài.
Nghe nói, hắn được Tây Nam cõng vào Vương phủ, thuốc Tiêu Chiến chuẩn bị sẵn rất có ích, hắn uống xong thì ngủ thiếp đi một tiếng, mới tỉnh dậy tẩy rửa thân thể, cởi y bào trước đó bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm, chải lại đầu, giờ mới đến sinh các dùng bữa sáng cùng Tiêu Chiến.
Truyện Linh Dị
Đầu ngón tay Tiêu Chiến khẩy đôi đũa bạc.
Y có lúc sẽ cảm thấy, bản thân đối với thế thái nhân tình mà nói quả thực không hiểu biết nhiều, vài năm gần đây đã chống đỡ sinh tử ly biệt của ruột thịt chí thân, dựng nên một thân tường thép giáp sắt, trái tim kim cương sợ sớm đã vạn tiễn không thể xuyên qua, nhưng hiện giờ, đối với gương mặt bất cứ khi nào cũng có thể lặng lẽ tiêu biến của Vương Nhất Bác, y vẫn sinh ra lo lắng sợ hãi.
"La Sinh nói ngươi không chịu đắp thuốc, đợi ta quay lại?"
Vương Nhất Bác gắp thịt cá đã được róc hết xương bỏ vào trong chén của Tiêu Chiến, lại đẩy chung trà nóng cho y, đặt đũa xuống, xoa nắn gáy Tiêu Chiến, trầm giọng hỏi: "Lại nằm mơ à?"
Trong một trận mưa đêm ba năm trước, Vương Nhất Bác rốt cuộc đã không kìm được trái tim đập rộn ràng, ghì cổ hôn lên, hoàn toàn ôm Tiêu Chiến vào lòng, cũng để cho vị công tử Chỉ An của Nhiếp chính vương phủ này, nâng lên thành quý nhân mà đám người hầu trong phủ dù không nói ra thành lời nhưng trong lòng tự mình biết rõ.
Ba năm sau, kể từ khi hắn ôm Tiêu Chiến đi ngủ, Vương Nhất Bác mới nhận ra, Tiêu Chiến vẫn luôn rơi vào những cơn mơ có chút hồn bay phách lạc, co gối rụt lại thành một đoàn, cau mày run rẩy, cánh môi co giật nói mớ, mỗi lần sau khi bật dậy, tóc mai ẩm ướt, hiện giờ cũng ươn ướt.
"Không có."
Tiêu Chiến gắp miếng cá kia cho vào miệng, nhai như nhai sáp, uống trà miễn cưỡng nuốt xuống, mới đặt đũa xuống hỏi:
"Hôm nay sao tan triều muộn vậy? Ta đói quá, mất khẩu vị luôn rồi."
Vương Nhất Bác liếc nhìn La Sinh.
Tiêu Chiến nói từng chữ một: "Nhìn La Sinh làm gì? Chủ nhân của Vương phủ này là Vương gia, chủ nhân náo ra động tĩnh lớn đến vậy, Vương gia mong đợi giấu ai đây?"
"Được rồi, thuốc cũng uống rồi.
Lần sau sẽ không giấu ngươi."
Vương Nhất Bác chỉ cho rằng y đang cáu giận, sai người dọn bữa tối xuống, bế Tiêu Chiến lên khỏi xe lăn, đến ngồi ở mép giường, áp lên trán y, dùng chóp mũi cọ cọ đầu mũi Tiêu Chiến.
Qua một lúc sau, hắn lại hơi lui người về, cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ dù tức giận vẫn bất động thanh sắc của Tiêu Chiến, thấp giọng cười lên:
"Ta có lúc tự hỏi, dựa vào tính nết của ngươi, sẽ khắc lên bia mộ ta chữ gì."
Lông mi Tiêu Chiến run bật: "Ngươi làm sao biết ta sẽ sống lâu hơn ngươi?"
"Tiêu Chiến, hồ ly ngàn năm sẽ không sống lâu hơn người?"
Tiêu Chiến giễu cợt một tiếng: "Nhiếp chính vương đang nói bản thân là người sao?"
Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến áp lên má mình, véo nhẹ, nhướng mày: "Nhìn da mặt ta này, ngày ngày vất vả vì ngươi cởi áo giải khai đai lưng, sao lại không phải là người rồi?"
Tiêu Chiến cũng cười, đầu ngón tay sờ qua lông mày Vương Nhất Bác: "Vậy Vương gia muốn chết kiểu gì?"
"Ừm...Chết dưới hoa mẫu đơn, ngắm nhìn vẻ mặt của ngươi, làm sao, không đành lòng ta chết?" Vương Nhất Bác nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến liếc mắt, cười nhẹ bẫng: "Đành lòng, ta rất đành lòng."
"Chậc, thật vô tình nha."
Vương Nhất Bác bảo hộ đầu của Tiêu Chiến, trở mình đè người xuống giường, đưa tay lên vuốt má Tiêu Chiến, cúi người ghé vào tai anh thở ra khẩu khí:
"Sao vậy, không tin bổn vương? A Chiến, bằng không ngươi cầm dao đến, ta lấy cái chết để chứng minh?"
Tiêu Chiến bị giọng nói ấm áp và ướt át làm cho ngứa ngáy đến phát run, ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Vương Nhất Bác, thở dốc hỏi: "Nhiếp chính vương muốn chứng minh cái gì?"
"Sống không cùng chăn chết cùng huyệt, thế nào? Bổn vương kiếp này, nếu không chết ở trong quan tài của ngươi, vậy thà chết trên giường của ngươi."
"Vương Nhất Bác, lời này có thể ứng nghiệm không?" Trong mắt Tiêu Chiến tràn đầy ý cười.
Vương Nhất Bác chống người dậy, nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của Tiêu Chiến, đuôi mắt ửng hồng lay động, giữa lông mày những con sóng không ngừng nghỉ của biển dục dâng lên trăm ngàn trượng, những con sóng kia đánh tan tất cả sự kiềm chế và hờ hững của Vương Nhất Bác, dưới lớp mãng bào bỗng ẩn giấu ngàn vẻ dịu dàng như có ngón tay quẩn quanh.
Hắn đột nhiên muốn rơi nước mắt.
"Ứng nghiệm." Vương Nhất Bác cúi người, khoác lên thân vẻ ngoan đạo như kẻ bề tôi trung thành, rơi xuống một nụ hôn ở trên vầng trán mát lạnh của Tiêu Chiến: "Ta thề."
"Lấy mạng ta mà thề."
Tiêu Chiến nhìn hắn, đưa tay lên dùng đầu ngón tay vuốt ve lông mày rậm và sống mũi cao thẳng của Vương Nhất Bác, như sợ Vương Nhất Bác nghe không rõ, nhẹ giọng lặp lại lần nữa:
"Lấy mạng ta mà thề.
Vương Nhất Bác, ngươi thề, nếu có ngày ngươi chết ở nơi khác, Thần Phật sẽ lập tức cướp ta đi mất."
"Cướp đi làm gì, làm thần tiên tiêu dao tự tại?"
"Vương gia."
Tiêu Chiến không tiếp lấy nụ cười náo và lời trêu chọc của Vương Nhất Bác, cứ như vậy gọi Vương Nhất Bác một cách nghiêm túc.
Ngày thường y quen bày ra cho mọi người khuôn mặt tươi cười, nhưng trong mắt lúc này trong veo hiếm thấy, không có tính toán, không có rối ren đan xen, trong một khoảnh khắc, vẻ trong trẻo đó còn khiến Vương Nhất Bác hốt hoảng cảm thấy, Tiêu Chiến tựa như một đứa trẻ ngang bướng, ngoan cố phải đợi được một câu trả lời khẳng định mới chịu bỏ cuộc.
Tóc y tản mạn ở trên giường, đầu ngón tay còn đang dừng ở trên sống mũi Vương Nhất Bác, váy dài nguyệt hoa hàng thêu Tô Châu trượt xuống khỏi cánh tay, để lộ xương cổ tay thon gầy và trắng như ngó sen, vết sẹo đáng sợ như con sâu đang trườn vắt ngang cắt qua trên đường gân gồ ghề.
Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến, nghiêng đầu dán mặt lên đó, im lặng rất lâu, mới tựa như đã chấp nhận số phận thở dài một hơi, sau đó trầm giọng cười, giọng nói nhỏ nghe có chút suy khàn: "Được, trốn không nổi ngươi, ta thề."
Tiêu Chiến cuối cùng cũng mỉm cười.
***
Ngay khi Tuyên lão tướng quân qua đời, Úc Triều đại tang, ba ngày sau khi bãi triều, Triệu Hoà Dụ ra lệnh cho bách quan mặc y phục trắng thượng triều, tự mình cũng thay đai lưng vàng trên long bào thành lụa trắng.
Trong viện của sinh các, Tiêu Chiến đang ngồi trên xe lăn, đang cầm cái thìa, từng chút từng chút tưới nước cho mẫu đơn tươi tốt, một bộ y bào trắng trơn, chất liệu là cống phẩm của Giang Nam, kiểu dáng mềm rũ, lộ ra xương bả vai cao đột ngột, làm tăng thêm vẻ gầy yếu rất nhiều.
Tiêu Chiến hơi nghiêng người, vươn tay cầm hoa lá quan sát kỹ lưỡng, thờ ơ hỏi:
"Nghe nói sáng nay Ô Y Y đến Tuyên phủ rồi?"
"Vâng, nghe nói là đi chia buồn." La Sinh lấy thìa qua đặt sang một bên, dùng ánh mắt phân phó người hầu đến bung dù cho Tiêu Chiến.
"Nàng ta muốn đi chia buồn, hay vẫn còn tức giận?"
Tiêu Chiến khẽ cười:
"Tuyên lão tướng quân vừa mất, Bệ hạ dáng vẻ làm phải đủ, đến cả tuyển tú hậu cung phi tần cũng phải gác lại một năm, nói gì đến đại hôn Đế Hậu.
Trung cung ngày sau Ô Y Y này, vẫn thật sự không giữ được bình tĩnh."
La Sinh cũng cười, đẩy Tiêu Chiến đến bờ hồ trong vườn, nhìn đàn cá chép rực rỡ trong ao: "Ô đại nhân đảm nhận chức Đại lý tự khanh cũng năm năm rồi, ngay thẳng thanh liêm, chưa từng vì tình riêng lần nào, lần này theo Đốc sát viện cùng nhau trình lên chiết tử, một chút cũng không chiếu cố đến mình là cha vợ tương lai của Bệ hạ, thực sự công chính nghiêm minh.
Đáng tiếc sinh được một nữ nhi, tính tình long trời lở đất so với ông ấy."
"Nữ nhi theo mẹ, ta nghe nói vị phu nhân kia của Ô gia đố kỵ thành tính?"
La Sinh đáp lại: "Vâng, bà ta và Ô đại nhân cũng xem như niên thiếu tình thâm, vì vậy vẫn luôn...ngạo nghễ."
"Ô Bạc Viễn có cương trực công chính đến đâu, cũng vẫn là trượng phu tốt nhất, trong nhà sợ nhất Cọp son (3), chuyện gì cũng không vượt qua được đương gia chủ mẫu.
Ô Y Y đến cùng vẫn là được vị mẫu thân kia chiều hư rồi."
Tiêu Chiến khua khua tay, ra hiệu cho La Sinh về phòng:
"Tuyên gia hiện giờ đang có tang, Ô Y Y tính tình diễu võ dương oai như vậy, đến náo động một chuyến, không phải sẽ bị Tuyên gia hận chết sao?"
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói thập phần tức giận: "Tính khí của Ô Y Y, là phải quản, Trung cung cần có phong thái của Trung cung, nàng bộ dáng thế kia, bổn vương thấy, Phượng ấn (4) sau này cũng có thể bị nàng ta dùng để đánh người."
La Sinh nghe vậy, đến lối vào của sinh các viện khom người hành lễ, vui vẻ nói: "Vương gia đã về rồi."
"Ừm." Vương Nhất Bác sải bước đến, tiếp lấy xe lăn từ trong tay La Sinh, đẩy Tiêu Chiến vào phòng, cúi người hôn lên đỉnh đầu y, mới ngồi xuống phía bên kia trác án.
"Ngươi để Ô Bạc Viễn đi quản?" Tiêu Chiến cầm lấy trà cụ La Sinh dâng lên, rót nước sôi từ trên cao, nhìn nước trà chưa nhanh chóng nổi bột, mới đặt chổi cọ xuống, lại thêm một phần mực nước.
"Ai quản cũng được, trước mắt đại điển phong hậu phải dời lại một năm rồi, Hình bộ ở trong tay Thái hậu, con trai của Đô sát viện lại là một lão già bướng bỉnh không chịu gả nữ nhi vào hoàng gia, Bệ hạ muốn có chỗ đứng trong Tam Ti để chống đối Thái hậu, chỉ có thể cưới con gái của Đại Lý Tự Khanh làm hậu.
Chẳng qua, tính tình này của Ô Y Y, sợ phải chịu khổ."
Vương Nhất Bác nhìn xương cổ tay Tiêu Chiến pha trà một hồi, nhíu mày nhẹ giọng nói:
"Loại chuyện này đều để La Sinh làm, sẽ làm mỏi cổ tay ngươi."
"Sẽ không, hoạt động chút cũng tốt."
Tiêu Chiến cười lắc đầu, đem trà chia xong đẩy đến trước mặt Vương Nhất Bác:
"Chịu khổ trong khổ, mới trở thành người xuất chúng.
Nàng đã muốn làm phượng hoàng đến vậy, vẫn phải niết bàn, không trải qua đau khổ, làm sao có thể gọi là tắm trong biển lửa."
Ba năm trước, vào Nguyên đán Tấn Cung năm thứ Năm, Lý Hoan theo lệnh vua hồi kinh báo cáo nhiệm vụ, quân viện trợ vẫn ở lại biên giới núi Quyện Tước, Triệu Hoà Dụ lấy lý do phải có người có thể điều động đến Hoài Châu trấn giữ quân bị, ra sức để Si Sử quận Xuyên Hà tên Nhậm Thư đến Hoài Châu, thay thế Lý Hoan, trở thành chủ soái của quân viện trợ.
Tuy nhiên không nghĩ rằng, Thái hậu từ đầu đến cuối chưa từng nhiều lời về chuyện binh quyền lại điều Nhậm Thư đi Minh Châu, dùng Kháng Đông Di, lại triệu hồi nguyên Si Sử Minh Châu Tống Dương Sinh đến quận Xuyên Hà nhậm chức, an hưởng tuổi già.
Do đó, Nhậm Thư không có cách nào thay thế Lý Hoan, tâm tư của Thái hậu không muốn để quân viện trợ đổi chủ hồi kinh ở trên dưới triều dã đều rõ ràng chân tướng.
Triệu Hoà Dụ cẩn thận tuân theo mệnh lệnh của Thái hậu, làm tròn tư thái con cái hiếu kính mẹ hiền.
Tưởng Tri Toàn vẫn kiên trì thuyết phục Vương Nhất Bác, mong hắn và Thái hậu có thể giao quyền bính về lại trong tay Thiên Tử, để duy trì sự uy nghiêm của Thiên Gia, tuy không thấy hiệu quả, nhưng thế cục trong triều đã dần dần ổn định lại.
Bình yên vô sự cho đến năm ngoái, Tấn Cung năm thứ Sáu, Triệu Hoà Dụ bỏ qua Vương Nhất Bác và Thái hậu, trực tiếp tuyên chỉ ở buổi triều sớm, muốn cưới đích nữ Ô Y Y của Đại Lý Tự Khanh Ô Bạc Viễn làm hậu.
Vương Nhất Bác tuy là Nhiếp chính vương, cũng bất lực khi Triệu Hoà Dụ kể lể than khóc với hắn một bãi thâm tình, nói rằng bản thân đã ái mộ Ô Y Y sâu đậm, lý do khiến người khác phải đỏ mặt này, Vương Nhất Bác cuối cùng vẫn không có cách nào ở trước văn võ bá quan phản bác đạo ý chỉ này, mà Thái hậu tuy bất mãn, cũng không tìm được lý do không để Thánh Thượng yêu đương, lại quan sát tính khí của Ô Y Y rất lâu, nhẹ nhàng thở phào.
Một đạo Thánh chỉ phong hậu, bất thình lình phá vỡ sự yên tĩnh của hai năm qua.
"Chuyện của Trung cung hiện giờ xem ra, chỉ có thể kéo dài đến ngày sau."
Vương Nhất Bác nhấp một ngụm trà, cảm thấy tay nghề pha trà của Tiêu Chiến thiên hạ vô song, vì vậy cong môi khen ngợi: "Trà ngon."
"Vương gia quá khen rồi."
Tiêu Chiến đảo mắt mỉm cười, hắng hắng cho trơn giọng nói:
"Bệ hạ bước đi này, quả thực bất lợi.
Thái hậu nhìn đúng rồi, tính khí của Ô Y Y nếu vào ở Trung cung, sau này nhược điểm vượt xa ưu điểm, nàng ta giờ mới thuận theo Bệ hạ."
"Không còn cách nào khác."
Vương Nhất Bác lắc đầu, uống hết trà nóng, bước tới ngồi xổm trước xe lăn của Tiêu Chiến, chôn đầu trên gối của Tiêu Chiến, mệt nhọc nói:
"Tính tình có thể điều giáo, nhưng nếu quyền sinh sát xử án ngoại triều nằm trong tay Thái hậu, có thể sẽ không lấy về được."
Tuyên lão tướng quân là nguyên lão hai triều, Tuyên tiểu tướng quân trấn giữ biên thành Thành Châu, hiện nay vì chuyện quân ngân mà đối với bề trên nảy sinh lòng oán hận, ngay cả khi Triệu Hoà Dụ hạ chiếu lệnh, cũng vẫn có thể lấy chiến sự làm lý do từ chối hồi kinh vội về chịu tang.
Đốc sát viện đã thẩm tra xử lý mời mở Tam Ti chiết tử, nhưng lại bị Hình Bộ gạt bỏ, vì vậy đã đoàn kết với Đại Lý Tự dâng tấu chương mấy lần, Triệu Hoà Dụ không vui vẻ đối phó với cả Đô Sát Viện và Đại Lý Tự, chuyên tâm diễn tiết mục kịch nghệ vô cùng đau thương thảm thiết trước mặt người trong thiên hạ, an ủi Tuyên gia, lại xoay người ném cục diện rối rắm cho Vương Nhất Bác.
Trong nửa tháng nay, Vương Nhất Bác đã ứng phó với Đô Sát Viện và Đại Lý Tự, lại thay Thái hậu xuất lực đọ sức với Thẩm Đồng, phân thân cũng không xuể.
Tiêu Chiến cúi đầu, nhẹ nhàng xoa xoa thái dương Vương Nhất Bác, im lặng thật lâu, nhẹ giọng nói: "Giả bộ bàng quan xem rồng rắn đấu nhau, ta cũng mệt thay Vương gia rồi."
"Vẫn ổn." Vương Nhất Bác nhắm mắt, nhẹ nhàng dùng má cọ cọ vào lòng bàn tay Tiêu Chiến.
"Thân thể ngươi không thể chịu mệt, nghe lời.
Ta bồi ngươi ngủ một lát?"
Đầu ngón tay Tiêu Chiến vuốt qua lông mày Vương Nhất Bác, phân phó cho La Sinh:
"Hạ màn che đi."
"Vâng." La Sinh khom người, vẫy vẫy tay, người hầu nối đuôi nhau đi vào, đốt hương giảm bớt mùi thức ăn, hầu hạ Vương Nhất Bác cởi bỏ ngoại bào.
Vương Nhất Bác mặc lí y, bế Tiêu Chiến lên giường, bản thân cũng trở mình lủi lên trên, ôm người dụi vào lòng, hít một hơi thật sâu:
"Mẫu đơn nở rồi."
"Ừm." Trán Tiêu Chiến áp vào lồng ngực hắn, khẽ cười đáp lại.
"Người ngươi thơm quá." Vương Nhất Bác mơ mơ hồ hồ hôn lên tóc Tiêu Chiến: "Thơm quá...ca ca..."
"Ngủ đi."
Tiêu Chiến nhẹ nhàng ôm hắn, vuốt ve lưng Vương Nhất Bác, thấp giọng dỗ dành, cho đến khi hô hấp của Vương Nhất Bác trở nên ổn định, y cũng nhắm mắt lại, chìm vào mộng mị.
———————
(1) Giờ Tỵ từ 9 giờ đến 11 giờ sáng.
(2) 麻沸散 (Ma Phí Tản) là một loại thuốc gây mê do Hoa Đà phát minh ra để phẫu thuật.
(3) Cọp son - 胭脂虎 (Yết Chi Hổ) xuất phát từ biệt danh của phu nhân Chu thị thời nhà Tống, người vô cùng hung hãn, chồng bà Lục huyện quan nhìn thấy vợ liền sợ đông sợ tây, đến cả chuyện công vụ của huyện phủ cũng phải thương thảo với bà, mới có thể định đoạt.
Lại vì bà có vẻ ngoài xinh đẹp, nên được thị dân đặt cho biệt danh "Yết Chi Hổ".
(4) Phượng ấn là con dấu của Hoàng hậu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...