Đến sáng thứ Hai, đồng hồ sinh học của Tiêu Chiến liền tự động phát huy tác dụng, cho dù đêm qua hồ nháo đến tận khuya, thân thể mỏi mệt, nhưng đến sáng sớm Tiêu Chiến liền tỉnh dậy.
Vương Nhất Bác cũng phải đi học.
Tiêu Chiến mới vừa tỉnh không bao lâu, chuông báo thức của Vương Nhất Bác cũng reo.
Anh đánh răng xong, thò đầu lại gần nhìn thoáng qua, không thấy động tĩnh liền vươn tay thò vào trong chăn nhéo má sữa Vương Nhất Bác.
Kết quả lại bị Vương Nhất Bác kéo ngược vào chăn náo loạn thêm một lúc lâu.
Tiêu Chiến lại thay áo sơ mi quần tây chỉnh tề của mình, đem áo bỏ vào quần cẩn thận.
Tiêu Chiến rất gầy, Vương Nhất Bác còn phát hiện loáng thoáng phía sau lớp vải sơmi mỏng là vòng cong eo mảnh mê người của anh.
Tiêu Chiến cứ như vậy trần trụi ở dưới ánh mắt của Vương Nhất Bác.
- Vương Nhất Bác, em nhìn gì đấy?
Ánh mắt Vương Nhất Bác không thèm giấu diếm nhìn anh, Tiêu Chiến muốn giả lơ cũng khó, quay đầu lại trừng một phát không hề có lực sát thương.
Vương Nhất Bác vươn tay kéo Tiêu Chiến vào lòng, tay vòng đến sau thắt lưng anh, sờ lên phần cong eo tiếp giáp với đường mông hoàn mỹ, cười ngắm nghía từ dưới lên đến mắt của Tiêu Chiến, êm giọng nói:
- Tiêu tổng, anh đẹp như vậy, còn không cho tôi nhìn?
Tiêu Chiến lại nhịn không được nở nụ cười, tóm lấy hai bàn tay của cậu đang không ngừng quấy rối trên mông mình, bất đắc dĩ xin tha:
- Cho? Lại cho em nhìn, hai người chúng ta mấy giờ mới ra khỏi nhà được?
Bữa sáng rất đơn giản nhưng đầy đủ.
Bàn ăn bằng gỗ mộc mạc mà trang nhã.
Bên trên bày hai đĩa sứ màu xanh cổ vịt.
Đĩa trước mặt Vương Nhất Bác là hai miếng bánh mì nướng ăn kèm với trứng chiên và hotdog, bên cạnh một ly sữa bò ấm.
Tiêu Chiến cũng một đĩa tương tự và một ly cafe đen, uống vào một ngụm liền đắng nhíu mày.
Vương Nhất Bác ăn rất nhanh, nhét liên tiếp vài miếng vào miệng, nhai nhồm nhoàm, má căng lên như một con sóc chuột.
Tiêu Chiến chừng như vẫn chưa ngủ đủ giấc, không có chút tinh thần, cũng không muốn ăn bữa sáng.
Nhưng nhìn cậu ăn liền cảm thấy đồ ăn trở nên ngon miệng rất nhiều.
Tiêu Chiến chọc chọc mặt Vương Nhất Bác, cái má xẹp xuống lại phồng lên, mềm mại, trắng trẻo, chọc Tiêu Chiến không nhịn được mà cười rộ, cafe sóng sánh trong ly đổ ra một chút.
Vương Nhất Bác bị làm phiền, cau mày tóm lấy tay anh, thò mặt lại hôn anh một cái.
Cái hôn sớm ôn nhu không mang theo bất luận dục vọng nào.
Nụ hôn này, giúp cho ngày thứ Hai không mấy hứng khởi thêm phần dễ chịu.
Tiêu Chiến không nói ra nhưng kỳ thật tâm tình đã tốt lên, anh nhắm mắt lại, ngầm đồng ý dung túng cho Vương Nhất Bác không ngừng hôn chồng lên mấy cái liền.
Tâm tình tốt này vẫn bảo trì được tới giờ nghỉ trưa, anh còn cùng mấy đồng nghiệp hẹn ăn ở nhà hàng Nhật gần công ty.
Trước khi tan tầm 10 phút, mẹ Tiêu gọi điện thoại tới, nói rằng đã ở nhà hàng Hồ Nam gần công ty đặt chỗ, muốn anh đến cùng ăn cơm trưa.
Tiêu Chiến vẫn giữ tâm trạng vui vẻ đến chỗ mẹ hẹn, nhưng đến nơi liền cảm giác bị một luồng khí lạnh thổi nguội đi một nửa hứng khởi.
Bàn ăn đã ngồi sẵn ba người.
Ngoại trừ mẹ Tiêu ngồi ngoài cùng, còn có hai người hoàn toàn xa lạ với anh, cạnh cửa sổ là một cô gái trạc tuổi anh.
Trong đầu Tiêu Chiến lập tức “boong” một tiếng chuông cảnh báo, anh nhanh chóng minh bạch chuyện gì đang xảy ra.
Cũng may, anh giữ thể diện đã thành thói quen, tự động duy trì nụ cười trên môi.
Lâm Uyển Oánh nhìn thấy con trai tới, lập tức ra hiệu cho anh ngồi vào bên cạnh mình, cũng đối diện với cô gái trẻ kia.
Tiêu Chiến nhất nhất chào hỏi lễ độ.
Hai người kia là những người trước đây ở đối diện nhà anh- dì Tống và cô con gái vừa du học trở về nước.
Tiêu Chiến chủ động hỏi sở thích của mọi người, gọi phục vụ chọn món ăn, thức uống.
Sau đó an tĩnh ngồi nghe mẹ Tiêu giới thiệu về mình, ngẫu nhiên sẽ cười nói vài câu đáp lại lời trưởng bối.
Nhìn qua rất thoải mái, dễ chịu, thực tế tất cả đều dựa vào bản năng.
Ăn một bữa cơm, ngồi hơn một giờ, Tiêu Chiến mơ mơ màng màng.
Anh căn bản không nghiêm túc nghe ba người phụ nữ nói những gì, bản thân nói gì cũng không có ấn tượng.
Mãi đến khi xong bữa cơm, tiễn dì Tống về, thuận theo ý trưởng bối mà thêm WeChat của cô gái họ Tống kia xong rồi, Tiêu Chiến mới nhận ra cô gái kia tên họ đầy đủ là gì anh cũng không nhớ kỹ, đành vô pháp viết đại ba chữ “Tống tiểu thư”.
Ngày thứ Hai, rốt cuộc cũng vẫn quy về là không tốt đẹp gì.
Một trục trặc bất ngờ xảy ra với dự án mà Tiêu Chiến đang thực hiện, anh cần thương lượng lại hợp đồng với người phụ trách bên A.
Bọn họ cũng đã liên hệ với anh, Tiêu Chiến buộc phải đi một chuyến công tác.
Từ trưa đến chiều binh hoang mã loạn, chờ phản ứng lại thì đã thấy mình ngồi máy bay bay đến thành phố B.
Đáp máy bay, Tiêu Chiến trước tiên nhắn tin cho Vương Nhất Bác:
- Tiểu Bobo, mấy hôm tới chúng ta không thể gặp nhau được rồi.
Gửi tin đi rồi, anh lại nhìn chằm chằm màn hình nghĩ một hồi, sau đó lại chọn mấy icon /tủi thân/ /khóc thút thít/ gửi thêm một tin nữa.
Giây tiếp theo thông báo liền hiện tin nhắn của mẹ Tiêu.
Tiêu Chiến chột dạ, không tình nguyện bấm đọc.
Mẹ anh bảo anh ngày mai hẹn Tống tiểu thu ăn cơm.
Tiêu Chiến đọc tin, suýt nữa thì hét ầm lên mừng rỡ, vội vàng chụp hình vé máy bay gửi trở lại cho mẹ mình.
Không chờ nhận tin trả lời, Tiêu Chiến vội vàng đi gặp người phụ trách bên A như đã hẹn, bận rộn đến không có thời gian kiểm tra di động.
Lâm Uyển Oánh lúc ăn cơm chiều đã gửi cho anh ba bốn bức ảnh.
Tiêu Chiến dở khóc dở cười, một chữ cũng không đáp lại nổi.
Mà Vương Nhất Bác, mãi đến trước khi Tiêu Chiến ngủ mới gửi ba tin nhắn trả lời:
- Được.
- Chờ anh.
- Trở về nói cho tôi một tiếng.
Đọc tin nhắn của cậu, Tiêu Chiến mới thực sự mỉm cừoi.
Anh không nhắn lại mà lướt lên lịch sử trò chuyện của bọn họ, càng xem, khoé miệng càng câu lên cao.
Ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của bản thân phản chiếu trong cửa kính khách sạn mới lập tức sửng sốt, hoảng hốt phát giác chính mình bây giờ có bao nhiêu ngốc nghếch.
Tiêu Chiến vẫn quyết định tạm thời không trả lời tin nhắn nữa.
Ngẫm lại, Tiêu Chiến cũng là đến khi vào Cao trung mới bắt đầu nhận biết xu hướng tính dục của mình.
Nhưng từng ấy năm tới nay, chỉ mới có Vương Nhất Bác mà người duy nhất anh đặt vào mắt mình.
Thời khắc anh lần đầu nhìn thấy cậu trong quán bar tối tăm ấy, Vương Nhất Bác tuỳ ý nhìn lên, cậu như thể vị thần ẩn giấu trong góc tối thế gian.
Đôi mắt trong veo sâu thẳm, đáy mắt sóng sánh ánh sáng lấp loáng huyền bí của món rượu trong ly pha chế.
Ánh mắt ấy như chiếu thẳng, thấu suốt tận đáy lòng vọng tưởng cùng si nhiệm của rất nhiều người.
Tiêu Chiến cảm giác như cậu nhìn thấu bí mật anh giấu sâu trong lòng.
Vương Nhất Bác bình thản nhìn anh, lại khiến cho tâm tư cất giấu của Tiêu Chiến như một chiếc kẹo bông gòn, từng chút từng chút tan biến, trần trụi trước mặt cậu.
Tiêu Chiến là người theo ngành tài chính.
Mỗi lúc cảm thấy có chút tình cảm ái muội nào đó, hay không rõ tâm tình của mình, anh đều sẽ rất bình tĩnh mà ngồi xuống tự phân tích đoạn tình cảm này được mất ra sao, cân nhắc lợi hại.
Nhưng đến cùng, tình cảm vẫn không phải là cái có thể dùng số liệu để tính toán.
Tiêu Chiến đã từng tự trấn tĩnh chính mình, anh lặp đi lặp lại vô số lần với bản thân, rằng đây chỉ là “tình một đêm”.
Cụm từ này cảnh báo anh, mối quan hệ này không nên lún sâu, cũng không cần biến nó thành phức tạp.
Nhưng Tiêu Chiến hiện tại chỉ cần ở trên giường lăn hai vòng, nhìn đến khung cửa sổ lạnh băng kia liền sẽ lại nhớ đến cậu.
Nếu lúc đuổi ngắm hoàng hôn hôm ấy, Vương Nhất Bác nói ra, có lẽ anh sẽ thực sự không thông qua đại não suy tính mà đáp ứng ở bên cậu.
Một người lăn lộn thương trường cùng với một sinh viên đại học làm thêm ở quán bar.
Tiêu Chiến không khỏi hình dung ra hình ảnh Vương Nhất Bác ngủ say sưa để lộ má sữa, không nhịn được đem mặt chôn vào gối, lén lút nở nụ cười.
Phỏng chừng nếu các bằng hữa của anh nghe được mối quan hệ kỳ ngộ này thì cằm sẽ rớt hết xuống đất.
Sau đó đeo cho anh tấm bảng “trâu già gặm cỏ non”.
Trước giờ ngủ, Lâm Uyển Oánh vẫn không buông tha mà gọi điện cho Tiêu Chiến.
Bà không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi anh khi nào có thời gian rảnh.
Tiêu Chiến mệt đầu, chỉ nhắm mắt lại nói mình hiện tại không có lúc nào rảnh, bảo mẹ đừng nói linh tinh, sau đó giục bà đi ngủ.
Ngắt máy rồi, anh ném di động sang một bên, chuyện gì cũng không muốn nghĩ nữa.
Lần công tác này chiếm cứ đại bộ phận thời gian của Tiêu Chiến.
Anh phải gác lại hết mọi sinh hoạt riêng tư khác.
Vừa kết thúc chuyến công tác, Tiêu Chiến bị gọi về nhà.
Kết quả vẫn là đem chuyện muốn anh hẹn ăn cơm với Tống tiểu thư ra nói, Tiêu Chiến không đáp ứng, chỉ dọn dẹp một chút đồ vật qua loa, lại chạy về căn hộ của mình.
Tiêu Chiến vẫn chưa báo với Vương Nhất Bác rằng anh đã về, cũng không đến quán bar tìm cậu.
Hai người chỉ là trò chuyện đứt quãng, sẽ ngẫu nhiên kể hôm nay mình ăn gì, hôm qua bận gì, ngày mai nắng mưa ra sao… Nói rất nhiều, nhưng đều là tin nhắn đứt quãng.
Tiêu Chiến rất bận.
Anh muốn tạm dừng mọi việc với cậu trước, giải quyết xong dự án trước mắt, sau đó mới nghiêm túc đối mặt với Vương Nhất Bác.
Kết quả là một tháng rưỡi nữa trôi qua.
Cuộc sống sinh hoạt và làm việc của anh lại duy trì hai điểm một đường, chẳng khác nào thời gian còn làm du học sinh, đi làm xong lại về nhà.
Chỉ có một ngày, Tiêu Chiến tăng ca đến tận khuya, mệt mỏi ghé vào bàn nhắm mắt năm phút, lúc tỉnh dậy lại lướt một vòng Weibo bạn bè.
Anh nhìn thấy Vương Nhất Bác vừa được tag vào một bài đăng của người bạn, trong đó đăng một bức anh, ghi mấy chữ: “Tuổi mới, nguyện vọng mới.”
Tiêu Chiến nhấn vào xem ảnh, là Vương Nhất Bác đứng trước một cái bàn nhỏ, chắp tay trước ngực ước nguyện.
Bức ảnh chụp thiếu sáng, nhưng có thể nhìn loáng thoáng mấy người bạn của cậu đứng ở một góc.
Tiêu Chiến đưa hai ngón tay vào màn hình, mở to bức ảnh.
Vương Nhất Bác vẫn mặc một chiếc áo phông đơn giản màu trắng, những đường gân mờ nhạt trên cánh tay hiện ra mê hoặc, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Khoé môi Tiêu Chiến vô thức câu lên thành một dấu ngoặc nhỏ.
Không hiểu vì sao, Tiêu Chiến chỉ đến ý đến đôi tay của cậu.
Lòng bàn tay rộng, ấm áp, mạnh mẽ, mu bàn tay nổi những đường gân xanh sắc sảo.
Đại não Tiêu Chiến đột nhiên nóng lên, hai tai đỏ bừng.
Hôm đó là ngày 5 tháng 8, Tiêu Chiến mở lịch ra, đánh dấu ngày vào list ghi nhớ, sau đó mới gửi tin nhắn thoại chúc mừng sinh nhật cho cậu.
Lúc ấy Vương Nhất Bác vẫn đang tụ họp với bạn bè ở tiệc sinh nhật, Tiêu Chiến vừa gửi tin đi, rất nhanh sau đã nhận được hồi đáp, cũng là một tin nhắn thoại.
- Cảm ơn.
Anh cũng vui vẻ nhé.
Âm thanh xen lẫn tiếng ồn ào ở xa, có vẻ Vương Nhất Bác đã tránh ra một góc khác, giọng nói trầm thấp ôn nhu, rõ ràng.
11 giờ tối hôm ấy, Tiêu Chiến chuẩn bị tan tầm, nghe giọng nói của người kia, không nhịn được mà mỉm cười.
Sự mệt mỏi của thời gian dài công tác vừa qua đều tiêu tán không ít.
Tiêu Chiến mở WeChat, vào vòng bạn bè của cậu xem bài đăng.
Có ảnh chụp Vương Nhất Bác ngồi trên motor của cậu, có ảnh cùng bằng hữu ăn BBQ, cũng có ảnh chụp lúc năm ngoái cậu đoạt giải đua motor… Tiêu Chiến vẫn nhớ rõ, chiếc cúp kia được đặt ở tầng thứ nhì trong tủ trưng bày tại phòng Vương Nhất Bác.
Máy tính báo có mail mới.
Tiêu Chiến lấy lại tinh thần nhìn thoáng qua, là mail báo tin công việc.
Anh vừa nhấn mở mail vừa rướn người nhìn ra ngoài cửa phòng làm việc, một nhân viên đang thu dọn đồ đạc tan tầm, cách cửa kính chào Tiêu Chiến một cái.
Anh xử lý công việc được gửi đến, vừa mở app đặt cơm.
Tiêu Chiến tính toán ăn xong rồi về nhà.
Anh dọn dẹp sơ mặt bàn, cơm còn chưa đến, bèn nhàm chán đứng dậy mở cửa sổ, tắt điều hoà, gió đêm mát mẻ ùa vào trước mặt.
Bất tri bất giác đã đến chớm thu.
Bên ngoài phong sương mát mẻ, hơi lạnh thổi một lát, Tiêu Chiến liền rùng mình nổi da gà.
Thành phố phía dưới ngập ánh đèn, các toà nhà cao tầng sáng rực rỡ, nổi bật trên nền trời đen thẫm như sao sa.
Những khoảng sáng tối không đều nhau trên đường phố tạo một cảm giác lãng mạnh, huyền ảo như một bộ phim điện ảnh.
Tiêu Chiến rất thích khung cảnh thành phố lên đèn về đêm, anh đưa điện thoại lên chụp lại, gửi cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác không trả lời tin nhắn, chỉ có người giao cơm gọi đến.
Toà cao ốc 17 tầng đa số đã tắt đèn, chỉ còn vài phòng làm việc rải rác còn sáng ánh điện.
Tiêu Chiến nhận thức ăn, lại đến phòng ăn pha một ly cafe.
Anh không định rắc rối, chỉ là món mì Trùng Khánh đã hơi vón cục, nở dính dấp khó ăn.
Tiêu Chiến ăn vài miếng rồi bỏ dở, món mì được nấu vội, không có mùi vị chính thống, lại còn mặn.
Tiêu Chiến dọn bàn ăn, ngồi thẫn thờ một lúc.
Trời lạnh rồi, có phải anh nên cho mình uống một chút rượu làm ấm người không?
Cuối cùng, Tiêu Chiến dừng xe trước cửa quán bar nơi Vương Nhất Bác làm việc.
Tắt máy xe rồi, Tiêu Chiến ngồi yên lặng trong xe một lúc, ham muốn uống rượu cũng bớt mãnh liệt, nhưng anh vẫn muốn đi vào.
Tiêu Chiến rút chìa khoá, bước xuống xe.
Biển hiệu quán bar nhấp nháy đèn rực rỡ, ánh sáng vàng rực.
Bên trong sàn nhảy cũng khẳng định cho tên gọi của nơi này- Summer- mùa hè, mùa của lễ hội và nhiệt huyết.
Băng qua sàn nhảy, anh nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng lặng lẽ phía xa.
Ngay lúc đó, Vương Nhất bác nâng mắt lên, nhìn thấy anh.
Ánh mắt bình tĩnh, lại ẩn giấu một cỗ cuồng phong ấp ủ chờ đợi hàng nghìn năm.
Vị thần tình ái.
Venus vĩnh hằng.
Tiêu Chiến lại theo Vương Nhất Bác quay về căn phòng trọ nhỏ trong tiểu khu.
Gần đây quá mệt mỏi, rượu mới uống được một nửa, Tiêu Chiến đã kịp say.
Ỷ vào men rượu, anh ngồi sau yên xe Vương Nhất Bác, ngẩng mặt đón gió, to gan lớn mật hét lớn, hét đến mệt mỏi rồi với an phận ngồi yên.
Cánh tay chặt chẽ gắt gao ôm eo Vương Nhất Bác, một bàn tay đặt nơi phần ngực ấm nóng của người kia.
Nhịp tim nhẹ nhàng bình ổn mà mạnh mẽ của cậu từng chút đập trong lòng bàn tay anh, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng xuyên qua lớp quần áo truyền đến.
Gió mát không ngừng thốc ngược, Tiêu Chiến nhìn phần ót lộ ra dưới mũ bảo hiểm của Vương Nhất Bác, nhắm mắt vô lực dựa vào lưng cậu.
Mãi đến khi bị Vương Nhất Bác thao lộng đến rơi nước mắt, Tiêu Chiến mới có thể tạm thời đình chỉ những suy nghĩ miên man của anh.
Tiêu Chiến đem bản thân giao phó cho cậu không giữ lại chút gì.
Vương Nhất Bác tách rộng đùi anh, không ngừng ra vào chỗ sâu nhất, khiến anh trướng đến khó chịu, rên rỉ.
Vật dưới thân thô to của Vương Nhất Bác tựa hồ không muốn buông tha cho anh, cố chấp tiến vào, như thể muốn xuyên thủng cả thân tâm Tiêu Chiến.
Hơn một tháng không gặp, Vương Nhất Bác cư nhiên không chịu buông tha cho anh.
Ngay khi cậu đặt tay lên eo anh, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, chính là đem anh làm đến tận lực, làm rồi lại hôn, hôn mệt sẽ cùng nhau ngủ, trực tiếp ngủ, khoá được người trong tay là tốt rồi.
Tiêu Chiến cuối cùng bị cậu làm đến hữu thân vô lực.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, vẫn không bỏ qua mà kéo cánh tay Vương Nhất Bác, cả người nóng rẫy, ánh mắt thiêu đốt, muốn nhìn bằng được bộ dáng của Vương Nhất Bác đạt đến cao trào.
Khoảnh khắc Vương Nhất Bác hừng hực thở, cúi đầu tì vào hõm vai Tiêu Chiến xuất ra, anh gian nan ngửa cổ, cần cổ mịn màng đẫm mồ hôi, cười hỏi cậu:
- Nhớ anh không?
Không gian chung quanh hỗn độn.
Tiếng nước, tiếng giường cọt kẹt, còn có tiếng thở dốc bên tai, Tiêu Chiến cũng không biết cậu có nghe rõ không, chỉ thấy Vương Nhất Bác nhìn anh, mỉm cười:
- Nhớ anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...