Sinh nhật 16 tuổi, Vương Nhất Bác nhận được quà là một chiếc ván trượt vô cùng hết sức rất chi là ngầu lòi.
Lúc Tiêu Chiến mua ván, nhân viên cửa hàng hỏi anh một lô một lốc các câu hỏi kĩ thuật, anh chỉ trả lời bằng một nụ cười xán lạn: "Mấy cái đó tôi không hiểu gì hết, đẹp là được!"
Tiêu Chiến là phường nhan khống.
Ngũ Kim cảm giác hết sức buồn bực, chạy sau lưng lão đại hỏi: "Nhất Bác, cậu không phải không thích ván trượt sao? Bây giờ quả thực ván trượt cũng dính luôn vào chân rồi, lâu lắm còn không thấy cậu đi bộ ấy..."
Đương nhiên, Vương Nhất Bác thực sự thích quà sinh nhật của mình.
Thậm chí còn hơi thích quá.
Kì nghỉ hè không phải làm bài tập, từng ngày từng ngày oi bức, bình lặng trôi qua.
Tiêu lão sư một bên đi trợ giảng, một bên giáp lá cà chiến đấu với khách hàng bên A của công ty thiết kế.
Rõ ràng bên A không dễ đối phó, thế nên Tiêu Chiến, tính cách vốn hiền hòa, ở nhà đã mấp mé nổi cơn điên.
Vương Nhất Bác chưa từng thấy mặt này của anh, đột nhiên nghe Tiêu Chiến chửi thề còn bị dọa suýt nhảy dựng.
Kinh ngạc xong lại thấy hơi buồn cười, cậu đi đến trước bàn làm việc của người nọ.
Tiêu Chiến dán trán lên bàn bảo trì vô cảm, Vương Nhất Bác duỗi tay nắm lấy chiếc cổ yếu ớt của anh: "Đừng nổi nóng."
Người này ngồi lâu, từ xương cổ đến eo đều mỏi, còn bị cận thị nhẹ, vẽ tranh nhất định trước tiên phải đeo kính.
Từ đầu đến chân không ít bệnh vặt, tính cách cũng không phải một người ôn nhu không hề biết nổi giận như bộc lộ ra bên ngoài, làm một người chủ gia đình cũng không đủ trầm ổn.
Mặt này của anh, Vương Nhất Bác biết.
Còn cảm thấy, thật đáng yêu.
Tiêu Mèo Chiến được vuốt cổ vẫn còn chút bực bội, mặt dán lên bàn nhỏ giọng oán thán: "Người này sao lại phiền như vậy chứ?"
Anh nghiêng mặt sang nhìn cậu: "Ngỗng con, chờ em kiếm tiền nuôi anh ở nhà khỏi đi làm."
Tiêu Chiến hơi kích động, thuận miệng nói đùa.
Nhưng nói xong anh có chút hoảng, vì trong ấn tượng của anh, thiếu niên có chút bài xích với danh xưng "ca ca", anh kêu bừa như vậy sợ cậu sẽ giận.
Tiêu Chiến ngồi dậy túm góc áo cậu giải thích: "Anh nói đùa..."
Vương Nhất Bác lại không giận, ngữ khí thật nhẹ nhàng trả lời: "Được, chờ em kiếm tiền, em nuôi anh."
Chỉ là một câu nói suông, nhưng Tiêu Chiến đang có chút vất vả nghe xong thật sự vui vẻ.
Hai anh em nhà họ Vương đều sinh vào tháng tám, Vương Nhất Bác sinh đầu tháng, là chòm Sư Tử.
Vương Nghị sinh cuối tháng, là chòm Xử Nữ.
Tiêu Chiến đôi lúc nhàm chán sẽ lật xem tương quan các chòm sao, anh cảm thấy hai anh em diện mạo rất giống nhưng tính cách hai cực một cương một nhu, chắc là do cung hoàng đạo đi.
Vương Nhất Bác hôm đó không ngủ, tâm trạng có chút đi xuống.
Tiêu Chiến cho rằng cậu không khỏe trong người, bảo cậu đi ngủ sớm một chút.
Cậu nhắm hai mắt nghe người bên cạnh đến nửa đêm rón ra rón rén bò dậy.
Nhất Bác quen ngủ phía ngoài, người bên kia đi xuống bèn lướt qua cậu.
Tiêu Chiến không biết cậu còn thức, chống thân mình từ người thiếu niên thon dài bước qua.
Ở với nhau lâu, hai người dường như cũng trở nên giống nhau.
Ngũ Kim thậm chí có đôi khi không sợ chết còn cảm khái: "Sao lại trông còn giống nhau hơn cậu với anh cậu vậy không biết!"
Trông thì như vậy, nhưng hai người vẫn có những bí mật riêng.
Lúc trong phòng khách truyền ra âm thanh "Sinh nhật vui vẻ", Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ.
Nhà họ đêm đều mở đèn ngủ, trong nguồn sáng vàng ấm áp thiếu niên nhìn rõ thời gian trên đồng hồ: 0 giờ 0 phút.
Thật là có tâm.
Vương Nghị là con trai trưởng trong nhà, ba mẹ cậu trong tình cảm có chút thiên vị cậu con trai cả thoạt trông hơi yếu ớt hơn này.
Nên thế hàng năm sinh nhật ca ca sẽ long trọng hơn đệ đệ một ít.
Nếu không phải tình cảnh hiện tại, ngày này hẳn một nhà bốn người đang ngồi hát chúc mừng sinh nhật ca ca.
Chỉ là hiện giờ, một người ở dị quốc tha hương, một người quật cường không chịu nói mình vẫn nhớ rõ ngày sinh của anh trai.
Trong nhà cách âm cũng không tốt, tiếng Tiêu Chiến an ủi trong đêm không ngừng tràn khắp không gian: "Cậu đừng khóc, cũng không cần lo lắng, tớ sẽ chăm sóc tốt cho Nhất Bác."
"Vì sao lại không mua bánh sinh nhật? Không có tiền ư? Để tớ chuyển khoản cho cậu!"
Tiêu Chiến nói chuyện điện thoại xong mỏi mệt đứng lên, do dự một chút rồi đẩy cửa phòng ngủ ra, lại thấy thiếu niên vốn tưởng đã nghỉ đang mở to mắt an tĩnh nhìn trần nhà.
Cho dù nghe được động tĩnh của anh, người trên giường vẫn không nhìn anh lấy một cái.
"Nhất Bác, em có muốn, gọi một cuộc cho anh trai em không? Anh ấy rất nhớ em."
Nam sinh ngữ khí như chết lặng nói một câu: "Nếu không phải vì người đó...!ba mẹ...!bọn họ đã không chết."
Câu này nghe thật bình tĩnh, chỉ là nói ra cả hai người trong lòng đều dậy sóng bi thương.
Tiêu Chiến nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn mở miệng: "Không phải tại cậu ấy, đây là tai nạn xe cộ, là một việc ngoài ý muốn.
Không ai muốn xảy ra chuyện đó."
"Chính là, nếu không phải anh ấy bức bách, ba mẹ sẽ không phải nửa đêm lái xe ra ngoài, chạy quá nhanh, sẽ không phát sinh những việc này."
Bọn họ đều biết đối phương có khúc mắc, nhưng trước giờ không thật sự nói với nhau.
Tiêu Chiến cảm thấy mình nếu không từng phải chịu những thống khổ của người khác, thì không thể mở miệng chỉ vẽ người khác phải ân oán ra sao, chỉ là hôm nay, nhìn thiếu niên biểu cảm trống rỗng, bỗng nảy sinh ý tưởng muốn từ vực sâu kéo cậu lên.
Anh đi đến ngồi xổm xuống, đặt tay lên đôi tay lạnh băng của cậu: "Nhất Bác, thực sự em cũng biết, không thể đổ việc ngoài ý muốn lên người thân duy nhất trên đời của em được."
Thiếu niên cuối cùng cũng nhìn anh, cậu rút tay ra, cong khóe môi: "Tiêu Chiến, anh là đang giải vây cho anh ấy sao? Nếu anh ấy vô tội, chuyện này, em nên...!tìm ai để gánh hậu quả đây?"
"Dù sao cũng phải có người đến nhận lãnh trách nhiệm chứ, em còn có thể trách ai đây?"
Tiêu Chiến há mồm muốn nói lại thôi, lần đầu tiên anh cảm thấy ngôn từ thật sự nhợt nhạt vô dụng, lý trí của anh cũng bị nước mắt của thiếu niên dập cho tắt ngúm.
Anh chỉ nói một câu: "Em còn nhỏ, một ngày nào đó..."
Vương Nhất Bác quay đi, không nhìn anh: "Lại những lời này."
Mày còn nhỏ.
Những lời này, cậu thật sự nghe đến phát phiền.
"Ngũ Kim, cậu có biết cách chuyển tiền ra nước ngoài không?"
Trước ngày khai giảng một ngày, Vương Nhất Bác đi làm một việc.
Số tiền kia thoạt trông rất nhiều, nhưng ném vào giới lưu học sinh thì chỉ là học phí cơ bản cùng phụ phí sinh hoạt bình thường, tất cả chuyển cho Vương Nghị đang du học ở Mỹ,
Đây, là cái giá của hai mạng người.
Vương Nghị từ nhỏ đã có thiên phú hội họa, thiên phú của hắn trở thành niềm tự hào của cha mẹ hắn, mà hắn nhất quyết cho rằng, chỉ có xuất ngoại theo đại sư học tập mới có thể sáng tác ra các tác phẩm nghệ thuật chân chính, chỉ là một gia đình phổ thông không đủ để thỏa mãn nguyện vọng của hắn, cho dù là một cặp vợ chồng một ngày làm ba việc cũng vẫn còn xa mới đủ chu cấp cho hắn.
Mà cuối cùng, khoản chênh lệch đó, phải cần tới hai mạng người mới miễn cưỡng đắp vừa.
Lúc chuyển khoản, nhân viên ngân hàng hết sức nhẹ nhàng hỏi cậu có cần nhắn lại gì với người nhận không, thiếu niên lạnh lùng an tĩnh trầm mặc thật lâu mới mở miệng: "Nhờ cô nhắn với anh ấy, đây là nguyện vọng của cha."
Không phải ý chí của cậu, mà tất cả là nguyện vọng của cha cậu.
Để người con trai cả kiêu ngạo mà áy náy đó, đạp lên tấn bi kịch này, bước lên đường hành hương.
Vương Nhất Bác đẩy cửa ra ngoài, chỉ thấy nhẹ nhõm, như chính mình vừa đặt dấu chấm hết cho một câu chuyện cũ.
Ngoài cửa bạn bè đang chờ cậu, mấy đứa con nít không biết làm sao an ủi cậu, mà người này thoạt trông lại có vẻ rất mạnh mẽ, không cần ai thông cảm.
Cậu vẫn đứng thẳng như thế, giờ đây đứng trước mặt bạn bè, cậu càng hiểu rõ, trong đời không ai có thể cùng mình đi mãi, mỗi người đều chỉ là, một kẻ hành hương cô độc mà thôi.
Ngày mai khai giảng rồi, Vương Nhất Bác trong phòng ngủ yên lặng chuẩn bị cặp sách, đồ đạc của cậu vốn không nhiều.
Tiêu Chiến trong bếp vội vàng chuẩn bị đồ ăn cho học sinh cấp 3, anh sợ cậu ngày đầu tiên ăn không quen đồ ăn ở căn-tin trường.
Chẳng ngờ trong nhà lại đột ngột cúp điện, thế giới của Vương Nhất Bác đột nhiên lâm vào tăm tối, trong nháy máy cậu dùng sức bàn tay ấn lên bàn học, rồi chớp chớp mắt.
Quả thực mở miệng chưa nói đã bắt đầu hét to.
Tiêu Chiến biết cậu sợ tối, lập tức sờ soạng đi vào phòng ngủ, trong cơn hoảng loạn mà đụng mạnh vào góc bàn, đau nhói một trận.
Anh cau mày ôm bụng, vẫn hướng vào phòng ngủ mà đi, vừa đi vừa kêu tên người nọ: "Vương Nhất Bác!"
"Đừng sợ!"
Anh cuối cùng cũng cầm được tay thiếu niên trong bóng tối: "Không có việc gì, cúp điện thôi."
Tay thiếu niên so với tay anh ấm hơn, thậm chí còn to lớn hơn, cậu quá mau chóng trưởng thành, lại trầm mặc, đôi khi trông thành thục đến không hợp tuổi.
Trong bóng đêm, nam sinh dạo này đây ở nhà càng ngày càng trở nên trầm tĩnh đột nhiên nói: "Lên cấp 3, em muốn vào trọ trong trường."
Ý tưởng này không biết từ đâu mà có.
Mà Tiêu Chiến không hề phát hiện.
Không biết là vì ngoài ý muốn hay còn vì duyên cớ nào, yêu cầu hợp lí này đột nhiên chọc giận anh.
Anh gần như không chút do dự, cực kì lạnh lùng trả lời: "Không được."
- ----------------------------
Sói con, muốn chạy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...