Một mùa hè này đi qua, binh hoang mã loạn.
Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến lại phải chuyển nhà.
Hai trường đại học điện ảnh tốt nhất, một ở phía nam, một ở phía bắc.
Cái ở phía Bắc ngay gần nhà, Lão Vương thi không đậu, may mà đỗ cái phía Nam.
Kết quả này vẫn là nhờ thần ngủ bỏ cả ngủ, bổ túc kiến thức cho cậu.
Lão Vương mất một đoạn thời gian bỏ bê học hành đúng năm cuối, làm Tiêu Chiến gấp không chịu được, đích thân ra trận giảng bài của Lão Vương, giảng đến khi Vương Nhấc Bác cũng phải bật cười.
Hai đứa ngốc...
Ca ca xấu hổ giang hai tay tự ôm lấy đùi, anh ra trường đi làm nhiều năm, ưu tú như vậy, nhưng mà kiến thúc phổ thông đã quên hết ráo rồi...!thực sự là không được rồi...
Người này giảng không được bài liền ném nồi, cầm sách đẩy đi: "Bệnh thiểu năng trí tuệ phải chăng có thể lây, tại sao anh cứ thấy càng ở với em anh càng ngốc?"
Vương Nhất Bác cười, ghé vào bàn xem ca ca đang nhìn bài thi, biểu tình hết sức phong phú, miệng lẩm nhẩm: "Đúng vậy, anh bị thiểu năng trí tuệ cũng tại em, có khả năng hôn nhiều quá thật sự bị lây..."
Tiêu Chiến mặt đỏ tía tai giơ tay làm động tác bịt mồm cậu: "Đại ca, bớt lái xe, học tiếp đi."
Bảo học thêm liền học thêm, Vương Nhất Bác thật sự khêu đèn học đến mức Tiêu Chiến đang đêm ngủ cũng không yên, sau 12 giờ cứ năm phút lại thò đầu dậy xem, nhẹ giọng đứng sau lưng như oan hồn thúc giục: "Ngủ đi! Muộn quá rồi! Mai sẽ mệt chết cho xem!"
Vương Nhất Bác day day huyệt thái dương, duỗi tay ghé lên bài thi ngáp dài, cuộc đời này cậu chưa bao giờ có lúc như thế này, trong đầu toàn là trí tuệ.
"Làm sao thế? Mệt quá hả?" Tiêu Chiến thò tay qua, vươn bàn tay lạnh lẽo của mình ấn bả vai Nhất Bác, vừa đấm vừa xoa một lúc, người đang nằm bò ra bàn tai đỏ như máu, không nhịn được nữa vẫy tay: "Lại đây!"
"Sao?"
Vương Nhất Bác yếu ớt nói: "Lại đây hôn em một cái, đầu của em giờ toàn trí tuệ, để em lây cho anh!"
Thần kỳ thay, vừa thi xong, trong nháy mắt, Vương Nhất Bác thấy các tri thức khoa học trong đầu mình lập tức bốc hơi.
Cậu vừa hát "Trống rỗng" vừa đi đến cổng trường, đến trước mặt Tiêu Chiến đang tay nắm chặt ô mặt mày tái mét, vừa lúc hát đến câu "Dù sao cũng là, trống trơn rỗng tuếch..."
(Link bài Trống rỗng của Nhậm Nhiên: https://.youtube.com/watch?v=B5vao0WVya0)
Anh cậu thở dài, đưa dù ghé vào che cho cậu, trấn an: "Không việc gì, sang năm ta lại thi, ba ba bồi con đến khi thi đậu mới thôi."
"Cảm ơn ba ba, không cần đâu."
Ngày Vương Nhất Bác trúng tuyển, Tiêu Chiến ngay tại chỗ biểu diễn bài "Phạm Tiến đỗ thi" version mỹ nam.
Cùng ngày hôm đó trò chơi "Thế kỷ" trong chốc lát đổ xuống một trận mưa sao băng tuyệt đẹp, còn lên cả hot search.
Việc này còn không phải do Tiêu Chiến tự ý, là chính phòng làm việc của anh tự phát hành động.
Nếu có thể, bọn họ còn muốn trưng poster chữ to ghi "Cung hỷ Tiêu Tổng dưỡng phu, Bobo tể xong cao trung, cao trung, cao cao trung!"
Sau đó, Vương Nhất Bác lại không cao hứng lắm, trường tuy tốt nhưng lại ở phía nam, khoảng cách đến thành phố của họ có hơi xa.
Mà Tiêu Chiến mỗi ngày mỗi đẹp, nếu không ở cạnh nhìn anh chằm chằm, anh lại vì thích một bức tranh mà nhìn trúng một nghệ thuật gia nào, thì Tiểu Vương biết làm sao.
Vương Nhất Bác còn thử qua tay nghề mỹ thuật của mình một chút, thật sự luôn! Nghiêm túc vẽ xong, Ngũ Kim thổi rắm cầu vồng: "Ai da lão đại, cậu thật sự có thiên phú! Bức Ultraman này vẽ cũng quá sinh động đi!"
"Tớ vẽ thầy Lý mà..."
"Đây cũng không phải mũ giáp, đây là đầu hói..."
Tiểu Lý Bạch cười như gà gáy.
Vương Nhất Bác quay sang, lạnh lùng nhìn cậu: "Còn cười, cười nữa lần sau vẽ cậu."
"....!ạch! Ha ha ha ha xin lỗi ha ha ha ha, không nhịn được ha ha ha vẽ tớ ối giời ơi ha ha ha ha!"
Tóm lại, trải qua giám định cùng tính toán (thật sự không cần thiết), Vương Nhất Bác chấp nhận số phận, cậu không có cái thiên phú nghệ thuật mà Tiêu Chiến say mê cả đời.
Nếu muốn theo đuổi người ta thành công, chỉ có thể dựa vào dính người!
Mỹ nam như hoa u sầu nhìn về phía tổ chức thần bí của tiểu khu – nơi Tiêu Chiến đang vui vẻ tám chuyện với các bác gái nhảy quảng trường.
Từ lúc công bố kết quả thi, Tiêu Chiến đột ngột thích xã giao, gặp ai cũng không ngại phiền, lao vào dò hỏi: "Con/Cháu các bác đỗ trường nào? Bobo nhà cháu mới đỗ Nam Nghệ lè, ahihi."
Buồn nôn, thật sự buồn nôn.
(Khoe con tí cũng không cho, nuôi tốn bao cơm!)
Vương Nhất Bác sầu lo, Tiêu Chiến hình như không phát hiện.
Anh bắt đầu hứng chí mua một đống đồ tẩm bổ, Vương Nhất Bác trông gầy đi rất nhiều, nhất định phải tẩm bổ cho hồi lại.
Tẩm bổ, lại bổ quá.
Tiêu Chiến nửa đêm đang ngủ đột nhiên bị cọ tỉnh, anh mơ mơ màng màng lẩm bẩm đáp: "Em nóng à? Điều hòa mở lớn quá à?"
"Điều hòa không chạy." Hơi thở Vương Nhất Bác dừng bên tai anh, ẩm ướt, ấm áp, Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng, tay đã bị kéo xuống phía dưới, "Ca ca".
"Giúp em một tí đi."
Việc này không thể bắt đầu, một khi bắt đầu, không thể chấm dứt.
Ngày hôm sau Tiêu Chiến đang vẽ, đột nhiên cầm bút ném một phát, trợn mắt nhìn Vương Nhất Bác bên cạnh một thân thoải mái thanh tân mồm ngậm kem đá đang nói chuyện phiếm qua điện thoại với bạn bè.
Người này nhìn giống như không có việc gì, còn anh thì trên cổ đều là dấu hôn không thể ra khỏi cửa đi làm, tay thì run như bị Parkinson.
Lòng lang dạ sói! Khiến người ta sôi máu!
Tiêu Chiến nổi giận đùng đùng mở miệng: "Cho anh miếng!"
Hai người đều thích ăn món kem đá rẻ tiền này, Vương Nhất Bác giơ que kem cho anh liếm mấy miếng, kem vừa lạnh vừa ngọt, chính là hương vị mùa hè.
Chỉ là ăn chưa được mấy miếng liền phát hiện Vương Nhất Bác ánh mắt đã đổi hẳn, sau đó liền thò cả người sang, nhẹ giọng nói: "Ca ca..."
Tiêu Chiến mạnh mẽ đẩy cậu: "Đừng! Em là anh anh! Em là anh anh được chưa! Tha cho anh đi, anh lớn tuổi rồi!"
"Thật sự không được đâu!"
"Anh thề," Tiêu Chiến hai mắt thất thần nhìn trần nhà, "Không bao giờ cho em ăn đồ bổ nữa."
Dĩ nhiên sau đó anh cũng phát hiện, mấu chốt của chuyện này không phải là thuốc bổ.
Vương Nhất Bác thiếu điều một ngụm nuốt anh vào bụng sau đó đưa anh về phía Nam.
Cậu nghĩ nghĩ như nào, liền cắn chóp mũi Tiêu Chiến một cái: "Anh phải chịu trách nhiệm với em!"
Tiêu Chiến cạn lời, trợn trắng mắt: "Em...!em là đồ ăn cướp còn la làng! Hai ta ai...!ai bắt nạt ai, anh bảo em dừng em cũng không nghe."
Vương Nhất Bác lấp kín miệng anh, gắt gao ôm chặt eo anh: "Tiêu Chiến, anh không được thay lòng đổi dạ, em không ở cạnh anh, anh không được đi xem triển lãm tranh! Nếu thích họa sỹ, cũng chỉ có thể thích mấy ông đã chết rồi, họa sỹ còn sống, không cho xem!"
"Chuyện này với tranh ảnh thì liên quan gì?" Tiêu Chiến liếc trúng mắt cậu, lập tức dời mắt, nhìn đèn đầu giường nhẹ nhàng nói, "Anh không thích tranh, anh chỉ thích em..."
"Anh nói lại lần nữa!"
"Nói...!nói ông chú em! Mau lau cái đồ kia của em khỏi đùi anh! Ta nói, em thế nào mà lại..."
Ngày hôm sau, Tiêu Chiến bắt đầu thu xếp việc chuyển nhà, Vương Nhất Bác thấy rất lạ: "Em không mang nhiều đồ vậy đâu, em không cần đâu."
"Em không cần, là anh dùng." Tiêu Chiến ngẩng đầu, nhìn Vương Nhất Bác đang há mồm không ngậm lại được vì kinh ngạc, "Có phải mình em đi đâu."
Năm đó mười lăm tuổi, anh nói "Anh đưa em về nhà."
Năm 18 tuổi, anh nói "Anh đi theo em."
Cuộc sống hình như không có may mắn gì đặc biệt, có chuyện tốt xảy ra, cũng có biệt ly tàn khốc, dường như cũng không cố tình thiên vị ai.
Mọi người chỉ có thể tự mình thành toàn cho bản thân mình.
Tiêu Chiến vươn tay về phía cậu, cậu lần nào cũng nắm chặt tay anh.
Vậy đừng rời xa nhau.
Ừ, sẽ không rời xa nhau.
Toàn văn hoàn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...