Tạ Doãn mê man thiếp đi, không biết bản thân đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy một lần nữa thì mặt trời bên ngoài cửa sổ đã ngả dần về phía Tây, hoàng hôn phủ khắp chân trời.
Hắn mở to hai mắt, cảm nhận được tầm nhìn dường như cũng không còn mơ hồ như khi trước nữa.
Người đầu tiên hắn trông thấy là Ngôn Băng Vân, đối phương vẫn nằm dựa ở cạnh giường như cũ, nắm lấy tay hắn, ngẩn ngơ nhìn hắn trong giây lát, sau đó vừa mừng vừa sợ, nói:
"A Doãn! Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Ngươi cảm thấy trong người thế nào?"
Tạ Doãn theo phản xạ, hỏi:
"Ta ngủ lâu lắm rồi sao?"
"Ngươi ngủ suốt hai ngày, đêm qua còn sốt cao một trận nữa." Ngôn Băng Vân nhẹ nhàng mơn trớn gò má hắn, lại hỏi: "Hiện giờ ngươi cảm thấy thế nào?"
Tạ Doãn thử động đậy, cánh tay vẫn chẳng có tí sức lực nào, nhưng đã hơi hơi nâng cổ lên được rồi.
Nhưng hắn chỉ vừa gắng sức một chút thì cảm giác cực kỳ đau đớn từ sau vai đã truyền đến.
"Ngươi đừng cựa quậy vội" Ngôn Băng Vân khẽ đè hắn lại, dịu dàng nói: "Thái y bảo, cảm thấy miệng vết thương đau là chuyện tốt, chứng tỏ độc tính trong cơ thể ngươi đã dần dần biến mất.
Chỉ cần dùng thuốc thêm mấy ngày nữa là có thể hoàn toàn loại bỏ độc tính rồi."
Tạ Doãn nhếch miệng, giọng nói vẫn yếu ớt như cũ, thế nhưng đã phảng phất có chút sức sống, khinh thường hỏi:
"Độc gì mà ghê gớm như vậy?"
"Độc hiếm thấy trên thế gian." Ngôn Băng Vân cười cười trấn an hắn, "Ngươi gặp phải một lần, sau này có thể khoe khoang cả đời."
Tạ Doãn có chút không phục, nói:
"Bản vương mà phải cần dựa vào cái này mới có thể khoe khoang à?"
"Cũng đúng." Ngôn Băng Vân đưa tay cọ cọ đầu mũi hắn, "A Doãn của chúng ta là hào kiệt chốn giang hồ, anh hùng cái thế, ngay cả độc hiếm thấy trên thế gian cũng không làm gì được ngươi!"
Tạ Doãn rất muốn cười, nhưng cảm giác đau nhói làm hắn không cười nổi, chỉ có thể nhếch miệng cau mày, nửa thì bất đắc dĩ nửa lại hả hê, nói:
"Tiểu Ngôn đã biết vỗ mông ngựa* rồi.
Xem ra tình cờ trúng độc một lần cũng không tồi, có thể làm cho huynh phải dỗ dành ta."
(*Vỗ mông ngựa: xem lại chú thích ở Chương 3.)
Ngôn Băng Vân lại áp mặt vào lòng bàn tay hắn lần nữa, thấp giọng nói:
"Không được nói như thế, ngươi phải nhanh khỏe lên một chút, từ nay về sau phải bình an yên ổn."
Hắn động đậy ngón tay cái vuốt ve khuôn mặt của Ngôn Băng Vân, nghĩ đến việc mấy ngày nay bản thân trúng độc như vậy, Ngôn Băng Vân nhất định sẽ lo lắng sợ hãi, mỗi ngày đều khó mà yên tâm, hắn lại cảm thấy đau lòng, nói:
"Sau này nhất định ta sẽ cẩn thận, không để bản thân bị thương nữa.
Tiểu Ngôn không cần lo lắng."
Lúc hắn chạm đến khóe mắt của Ngôn Băng Vân thì cảm thấy đầu ngón tay hơi ướt ướt, trong lòng không khỏi căng lên:
"Huynh khóc sao?
Ngôn Băng Vân ghì chặt lấy bàn tay hắn, áp mặt vào đó rồi lắc lắc đầu:
"Là vì thấy điện hạ tỉnh dậy nên quá vui mừng thôi.
Mấy ngày hôm nay, ta sợ vô cùng, thật đấy."
Tạ Doãn tạm yên lòng, yêu thương vô hạn tràn ngập trong giọng nói:
"Đừng sợ, ta sẽ nhanh khỏe thôi.
Ta sẽ uống thuốc đúng giờ, ngoan ngoan nghỉ ngơi, nhất định sẽ rất nhanh khỏe lại."
Ngôn Băng Vân gật gật đầu nói "Được", sau đó mới đứng thẳng dậy nhìn hắn:
"Nghỉ ngơi thêm một chút nữa đi, Thái y dặn hiện giờ ngươi không nên nói chuyện quá lâu, tốt nhất là không cần hao tâm tốn sức.
Ta đi dặn Mi Nương sai người báo tin tốt cho Hoàng thượng biết.
Hoàng thượng rất lo lắng cho ngươi đấy."
Hắn cầm lấy tay Ngôn Băng Vân không chịu buông, nói:
"Huynh đi rồi sẽ quay về luôn phải không?"
"Mi Nương ở ngay Hậu viện mà." Ngôn Băng Vân cười nói, "Ty chức đi qua nói một vài câu rồi về luôn."
Lúc này Tạ Doãn mới yên tâm buông tay.
Độc tính trong cơ thể vẫn còn, hắn chỉ mới nói vài câu đã cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, vốn chỉ định nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không ngờ lại ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Khi tỉnh lại thì đã là buổi trưa ngày hôm sau, Tạ Doãn phát hiện ra tầm nhìn đã trở nên rõ ràng như cũ, giúp hắn thấy được có thật nhiều ngự y đang vây quanh phòng, có vài gương mặt quen thuộc là mấy vị chuyên môn bắt mạch bình an cho Hoàng thượng, nhưng phần lớn là những người hắn chưa từng gặp qua.
Ngôn Băng Vân đứng ở cạnh cửa, đang nói chuyện cùng Lý Úc, nhưng vẫn thường xuyên để ý đến hắn, bởi vậy rất nhanh đã phát hiện ra hắn tỉnh lại, sải bước đi đến rồi quỳ một gối xuống cạnh giường, nói:
"Điện hạ tỉnh đúng lúc quá, đến giờ uống thuốc rồi."
Cánh tay đã lấy lại được chút sức lực, đủ để hắn có thể chống tay xuống giường hơi nâng nửa người trên dậy.
Ngôn Băng Vân vòng ra phía sau đỡ hắn dậy rồi ôm lấy hắn, để lưng hắn dựa vào ngực y, đút cho hắn uống xong một chén chứa thứ gì đó vừa chua chát lại vừa đắng ngắt.
Ngũ quan trên mặt Tạ Doãn giống như đều nhăn lại cùng một chỗ, lên tiếng kháng nghị:
"Cái này là thuốc gì thế, hương vị giống như nước mắt vậy..."
"Đương nhiên là thuốc hiếm thấy trên thế gian để giải được độc hiếm thấy trên thế gian rồi." Ngôn Băng Vân đỡ hắn nằm xuống, mềm giọng hỏi: "Các Thái y đều đang chờ đấy, hiện giờ bắt mạch luôn được không?"
Tạ Doãn ước gì nhanh chóng khỏe lại thêm một chút để y không phải lo lắng nữa, đương nhiên là đồng ý.
Vì thế Lý Úc cùng vài vị Viện phán đi cùng lần lượt bắt mạch cho hắn, cuối cùng nhóm Thái y tụ tập ở bên ngoài phòng thảo luận trong lát, bèn để Lý Úc đại diện bước vào bẩm báo.
Ông nói rằng độc tính trong cơ thể hắn đã được giải hơn phân nửa, bởi vậy nên miệng vết thương đang khép lại rất nhanh, chỉ cần tiếp tục uống thuốc khoảng hai đến ba ngày nữa là sẽ ổn hẳn.
Tạ Doãn hỏi:
"Nếu thuốc giải đã có tác dụng, vì sao chân ta vẫn chẳng có tí sức lực nào cả? Kiểu như chỉ cần hơi nhúc nhích một cái cũng là quá sức..."
Lý Úc cúi người đáp:
"Điện hạ có triệu chứng này cũng là bình thường, cho dù độc tính biến mất hoàn toàn, thể lực của Điện hạ cũng khó mà khôi phục về trạng thái như ngày trước trong chốc lát.
Loại này độc tính rất mạnh, thuốc giải độc bình thường hoàn toàn không có chút hiệu quả nào với nó, chỉ có thể không theo thói thường, dùng phương pháp lấy độc trị độc, bởi vậy thuốc giải cũng là thuốc độc.
Nhiều loại thuốc có độc tính khác nhau rót vào cơ thể người trong một thời gian ngắn như vậy, đương nhiên là sẽ không được thoải mái, nhưng đến khi độc tính dần dần bài tiết ra khỏi cơ thể, triệu chứng cũng sẽ dần dần giảm bớt.
Điện hạ cần nghỉ ngơi nhiều hơn, nửa tháng sau là có thể đi lại như bình thường, không cần lo lắng."
Tạ Doãn vẫn còn vấn đề phải hỏi cho kỹ:
"Vậy còn có thể luyện võ nữa không? Khinh công thì sao? Ta vì luyện thành được Thủy Thượng Phiêu mà đã rớt xuống sông tận bảy tám lần đấy, chắc là không bị cái độc này phế luôn đi chứ?"
"Một khi độc tính đã bài tiết ra khỏi cơ thể, Điện hạ có thể chậm rãi luyện công dần dần, chỉ cần không hấp tấp vội vàng, công lực sẽ khôi phục, không khác gì trước kia."
Cuối cùng Tạ Doãn cũng có thể thoải mái, cười nói:
"Đa tạ Lý thái y! Nghe nói ta bị trúng một loại độc hiếm thấy trong thiên hạ, may mà Lý thái y diệu thủ hồi xuân, cứu Tạ Doãn một mạng.
Chờ đến khi ta khỏe hẳn nhất định sẽ tự mình tới quý phủ bái tạ."
Lý Úc giương mắt nhìn Ngôn Băng Vân, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đáp:
"Là việc mà lão thần nên làm, là việc nên làm...!Xin Điện hạ cứ yên tâm nghỉ ngơi, lão thần còn phải dẫn người về cung bẩm báo kết quả với Hoàng thượng, xin cáo lui trước."
Sau khi Tần Xuyên tiễn nhóm Thái y ra ngoài, Ngôn Băng Vân mới nói:
"Người Điện hạ nên cảm ơn nhất, chính là Trần ngự y.
Thuốc giải là do nàng tự mình sắc cẩn thận ở nhà rồi đưa đến mỗi ngày."
Tạ Doãn nửa tin nửa ngờ:
"Huynh đang nói đến Trần Nghiêu? Nàng chỉ là một y quan lục phẩm thôi mà, còn giải được độc hiếm thấy trong thiên hạ nữa cơ à?"
"Độc này đến từ Miêu Cương, vừa khéo mẫu thân nàng lại là người Miêu, từng hành nghề y ở đấy mấy năm, may mắn có được cách điều chế thuốc giải độc này."
Ngôn Băng Vân rót một chén nước rồi đưa qua cho hắn, nói tiếp:
"Lúc ngươi vừa mới trúng độc, Thái y viện đã hết đường xoay sở, Hoàng thượng thậm chí còn sai Cẩm Y vệ đến Vân Nam tìm thuốc giải cho ngươi.
Cũng may Bồ Tát phù hộ, Trần ngự y kịp thời đưa thuốc giải đến."
"Thì ra là thế..." Tạ Doãn uống xong chén nước, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thì chờ ta khỏe hẳn, chúng ta lại đến quý phủ của Trần tướng quân bái tạ vậy."
Ngôn Băng Vân xoay người, đặt cái chén không xuống bàn, thấp giọng nói:
"Đương nhiên là phải đi rồi."
Tạ Doãn nghe thấy giọng điệu của y là lạ, trong chốc lát lại nghĩ đến chuyện khác, cười cười trêu chọc:
"Làm sao thế? Huynh không muốn ta đến gặp nàng à?"
Ngôn Băng Vân quay đầu lại, cũng cười cười nói:
"Ta cũng đâu có hẹp hòi nhỏ mọn đến mức đó chứ?"
Tạ Doãn hừ một tiếng, nói:
"Đúng rồi, Tiểu Ngôn nhà ta là rộng rãi độ lượng nhất! Chân trước vừa đẩy ta đến Di Phương lâu tìm Nguyệt Hồ xong thì chân sau đã vẽ ta thành con rùa luôn rồi."
Ngôn Băng Vân cười khẽ thành tiếng, ánh sáng mỏng manh lóe lên dưới đáy mắt, rồi lại chuyển hướng sang chuyện khác, nói:
"Hôm qua Điện hạ phát sốt, ra rất nhiều mồ hôi, để ta chà lưng giúp Điện hạ nhé."
Tạ Doãn cảm thấy Ngôn Băng Vân hôm nay cư xử không quá giống ngày thường, nhưng đối nghịch với vận may cũng không phải là tác phong của hắn, bởi vậy cởi áo ra rồi nằm sấp trên giường, để cho Ngôn Băng Vân lau chùi phần lưng giúp hắn.
Xong xuôi đâu đó hắn mới nằm ngửa lại như cũ, quen thói bắt đầu giả vờ đáng thương.
"Tiểu Ngôn, hôn một cái được không?"
Hắn nghĩ rằng Ngôn Băng Vân sẽ nói "Ban ngay ban mặt, Điện hạ đừng ồn ào nữa", thậm chí đã chuẩn bị tốt lý do thuyết phục để phản bác lại rồi.
Thế nhưng hắn không tưởng tượng được rằng Ngôn Băng Vân không nói một lời, lập tức dứt khoát cúi đầu xuống hôn hắn.
Đây là một nụ hôn động tình đến mức tận cùng, Tạ Doãn chưa bao giờ thấy Ngôn Băng Vân chủ động như vậy, nhiệt tình như vậy, lưu luyến không nỡ buông như vậy...! Hệt như hòa tan cả trái tim ở nơi bờ môi, dung nhập toàn bộ cơ thể vào trong đầu lưỡi, sau đó chẳng hề giữ lại chút gì, dâng tặng hết thảy cho hắn.
Hơi thở của y thoáng hỗn loạn, giống như đang sợ hãi, lại cũng giống như bi thương đến cùng cực, chẳng hiểu vì sao lại khiến cho người ta đau lòng xót xa.
Tạ Doãn toàn tâm toàn ý thông qua nụ hôn này trấn an người mình yêu, chẳng biết qua bao lâu, Ngôn Băng Vân mới hơi nâng người dậy, dứt khỏi đôi môi của hắn, nhưng bọn họ vẫn cách nhau thật gần, gần đến mức Tạ Doãn có thể nhìn thấy rõ ràng tình sâu ý đậm cùng lưu luyến vô tận dưới đáy mắt y.
"A Doãn." Ngôn Băng Vân nhẹ giọng nói, "Chàng phải nhanh chóng khỏe lên đấy."
***
Tạ Doãn mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ đó, Ngôn Băng Vân quỳ gối trước giường, nhưng lại quỳ cách rất xa, giọng nói kiên định lạnh lẽo như băng tuyết:
"Hoàng thượng đã ân chuẩn cho ty chức quay về Ninh Viễn cùng với sư huynh, nay đặc biệt đến cáo từ Điện hạ."
Ngôn Băng Vân gần như quỳ rạp trên mặt đất, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt.
Hắn vừa vội lại vừa sợ, muốn chống tay ngồi dậy, nhưng chẳng có lấy một chút sức lực, chỉ có thể nằm yên tại chỗ gọi lớn:
"Tiểu Ngôn, huynh đợi ta một chút, rất nhanh thôi, ta sẽ khỏe lại! Chờ ta được không, ta đi cầu xin Phụ hoàng, chúng ta đi cùng nhau!"
Ngôn Băng Vân vẫn không chút suy chuyển:
"Ty chức chỉ muốn báo thù cho phụ thân, không hề muốn nhớ nhung đến chuyện khác.
Ty chức đã cô phụ sự yêu thương của Điện hạ, tội đáng chết vạn lần."
"Tiểu Ngôn...!Huynh đã hứa với ta rồi...!Sẽ không bỏ lại ta! Huynh đã đồng ý với ta rồi mà!!!"
Hắn cố sức đến mức cho dù là trước ngực hay sau lưng đều đau đến muốn nứt toác ra, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể đứng dậy, không cách nào giữ được người trong lòng hắn lại, chỉ có thể tiếp tục nghe Ngôn Băng Vân nói những câu lạnh tanh chẳng chút độ ấm kia.
"Chỉ mong Điện hạ an khang, tương lai cưới được vợ hiền, bạc đầu giai lão, con cháu đầy nhà."
Ngôn Băng Vân trịnh trọng dập đầu rồi lập tức đứng lên, cũng không thèm nhìn hắn dù chỉ một lần, dứt khoát xoay người nhanh chóng bước đi.
Hắn bám vào khung giường nhích ra ngoài từng chút từng chút một, cuối cùng cũng có thể ngã lăn từ trên giường xuống đất, đáng tiếc là đã chẳng còn nhìn thấy bóng dáng của Ngôn Băng Vân nữa rồi...
Tạ Doãn bừng tỉnh giữa hoảng loạn đan xen cùng sợ hãi, cả người nhẹ nhàng thoải mái hơn trong giấc mơ kia rất nhiều.
Hắn ngồi phắt dậy khỏi giường, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Mi Nương gần như là lập tức tiến đến, thân thiết hỏi:
"Điện hạ, người làm sao vậy? Tại sao lại ra nhiều mồ hôi thế này?"
Tạ Doãn túm lấy cánh tay Mi Nương, hỏi:
"Tiểu Ngôn đâu?"
Mi Nương sắc mặt bi thương, chỉ lẳng lặng nhìn hắn:
"Điện hạ..."
"Tiểu Ngôn đâu?!"
Hắn không hỏi được đáp án mình cần, lập tức buông Mi Nương ra, quay sang nhìn về phía Tần Xuyên đang đứng bên cạnh:
"Mau gọi Tiểu Ngôn đến đây, ta muốn gặp y, ngay bây giờ!"
Tần Xuyên chậm rãi quỳ xuống, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào, đáp:
"Chủ tử, Ngôn công tử lấy được lời ưng thuận của Hoàng thượng, từ đêm qua đã bắt đầu lên đường, quay về Ninh Viễn..."
Hệt như có một tiếng nổ lớn ầm vang bên tai hắn, choáng váng sững sờ ngồi yên tại chỗ, theo phản xạ nghĩ rằng bản thân vẫn đang còn trong mơ.
Vì thế hắn vươn tay hung hăng ấn mạnh lên miệng vết thương ở sau vai, cảm giác đau đớn lập tức truyền đến lại nói rõ với hắn rằng, đây không phải là mơ.
Ngôn Băng Vân đã đi thật rồi.
Lúc này Mi Nương mới đưa cho hắn một phong thư, rưng rưng nói:
"Trước khi Ngôn công tử đi, đã nhờ nô tỳ đưa cái này cho Điện hạ..."
Hắn ít khi nhìn thấy Ngôn Băng Vân viết chữ, chỉ nhìn thấy một lần là khi y viết ngoáy tên hắn lên trên bức tranh vẽ rùa kia.
Bây giờ Tạ Doãn mới biết được, hóa ra chữ của Ngôn Băng Vân lại đẹp đến vậy, giống hệt như con người y vậy, mạnh mẽ mà không mất đi nhu hòa, bên trong cẩn thận quy củ cất giấu vài phần phóng khoáng phiêu dật.
"Thuộc hạ muốn khuyên công tử chờ chủ tử tỉnh lại rồi đi, ít nhất nên gặp mặt nói một câu tạm biệt.
Nhưng mà..." Tần Xuyên lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Ngôn công tử bảo, có phong thư này là đủ rồi..."
"Doãn lang thân kính.
Từ năm mười hai tuổi Vân đã theo phụ thân rời kinh, định cư ở biên cương hơn mười năm, ký ức về Kiến An đã sớm mờ nhạt, mà mảnh đất khách này ngược lại trở thành cố hương.
Tiếc rằng cố hương bị bầy sói dữ cướp giết, khiến trăm họ lầm than, cha thầy đều mất, Vân không đủ sức xoay chuyển đất trời, trong lòng rất hận! Sau trận Ninh Viễn được quân cứu, Vân luôn cảm nhớ trong lòng, nhưng huyết hải thâm thù còn chưa báo, thân tại chốn khác nhưng lòng thấy hổ thẹn.
Ơn của Thánh thượng như trời biển, cho phép Vân cùng sư huynh quay lại trong quân, thành toàn cho một tấm lòng trung hiếu luôn đợi sẵn của ta.
Vân đương nhiên là dốc hết tâm sức, để phòng ngừa năm tới quân Khương lại xâm phạm quốc thổ ta, quấy nhiễu dân chúng ta.
Lần này rời đi, núi cao đường xa, không biết ngày gặp lại.
Quân cũng nên buông xuống lòng này, chớ hoài nhớ nhung.
Mặc dù cách núi cách sông, Vân thân như ánh trăng, cách ngàn dặm bầu bạn cùng quân, cũng chẳng sợ sông núi, chỉ nguyện Doãn lang bình an thuận lợi.
Vân sẽ cố thủ dưới chân quan sơn, báo đáp ân vua.
Băng Vân thân bút!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...