Trong sân bay ồn ào, người thanh niên cúi xuống nói nhỏ với cậu bé, “Sau này con cũng sẽ sống ở đây, Locke.”
Ngồi trên xe trở về, Mộc Mộc liên tục véo má sữa của Locke, cuối cùng nhóc không chịu được mà phản đối: “Chị, mặt em sắp bị chị làm cho sưng rồi.
“
“Mộc Mộc, đừng bắt nạt em trai!” Tiêu Khả cười dạy con gái, cô không nhịn được mà nói với Tiêu Chiến đang ngồi bên cạnh: “Tiếng Trung của Locke khá đấy.
Em mời thầy dạy à?”
“Không, người cô mà em thuê nhà là người Trung Quốc, nên thằng bé vẫn hay nghe tiếng Trung.”
Nghĩ đến việc em trai sống ở nước ngoài cùng con nhỏ trong sáu năm, Tiêu Khả thật sự cảm thấy thương xót trong lòng.
Sau khi Tiêu Chiến sinh Locke, cô cũng yêu cầu anh trở về Trung Quốc, tuy nhiên lúc đó Tiêu Chiến đã mở studio ở nước ngoài nên cô không thể ép anh từ bỏ.
Cô nghĩ, có lẽ lý do khiến Tiêu Chiến không muốn trở về Trung Quốc không chỉ là vì công việc, mà quan trọng hơn, là vì không muốn gặp lại người đó.
Cô biết Vương Nhất Bác những năm gần đây không hề từ bỏ việc tìm Tiêu Chiến, nhưng vì em trai cô không muốn bị hắn tìm thấy, nên cô đương nhiên sẽ chống lưng cho anh.
Vì vậy, dưới sự can thiệp của nhà họ Tiêu, cho đến nay, Vương Nhất Bác vẫn không tìm thấy dấu vết của Tiêu Chiến, chứ đừng nói đến việc hắn biết mình đã có một đứa con trai năm tuổi.
Nếu chuyện này có thể giấu mãi được, thì cô thà rằng cả đời này Vương Nhất Bác không bao giờ phát hiện ra bí mật này.
Thế nhưng, Tiêu Chiến lại quyết định trở về Trung Quốc để phát triển, bây giờ có lẽ rất khó để che giấu tung tích của anh.
Cô mong rằng Tiêu Chiến đã thuộc về ai đó, còn hơn là dây dưa với cha của Locke.
“Có ai giúp đỡ khi em mở studio ở nước ngoài không? Thực sự thì chị khá bất ngờ.
Chị không ngờ thương hiệu cá nhân của em lại trở nên nổi tiếng trong ngành chỉ trong vài năm”, Tiêu Khả hỏi.
Tiêu Chiến gật đầu: “Em đến Anh với sự giúp đỡ của Alvin khi đó.
Anh ấy cũng giúp em rất nhiều trong việc mở studio cũng như mở rộng các mối liên hệ”.
“Alvin?” Tiêu Khả cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, mãi một lúc sau mới nhớ ra, “Bạn trai của em khi em đi du học?”
Tiêu Chiến “ừm” trả lời: “Anh ấy bắt đầu kinh doanh sớm, có kinh nghiệm mở studio.”
Nghe anh nói, Tiêu Khả không khỏi cảm thấy giữa họ có mờ ám liền thấp giọng hỏi: “Em đã bao giờ nghĩ đến việc … để Locke có một người cha mới chưa?”
Nghe câu hỏi của cô, Tiêu Chiến dường như sửng sốt một lúc, rồi mỉm cười một lúc, “Locke là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn.
Em rất hạnh phúc khi sống với nó.
Còn những chuyện khác, em không có xem xét tới.”
Tiêu Khả nhìn Tiêu Chiến lớn lên từ nhỏ, biết rõ nhất từng cử chỉ của anh, nhìn dáng vẻ của anh, cô biết anh vẫn chưa quên được tình cảm của mình, ít nhất anh không thể mở lòng tiếp nhận lại một mối quan hệ.
Nhưng em trai đã lớn, lại còn có con, cô cũng không tiện can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của anh, chỉ mong Tiêu Chiến có thể trải qua phần đời còn lại của mình một cách vui vẻ.
Biết tin Tiêu Chiến trở về Trung Quốc, cha Tiêu cũng vội vã trở về từ Tây Tạng, nơi ông đang đi du lịch, cả gia đình có một bữa tối sum họp vui vẻ, cuối cùng cũng khiến Tiêu Chiến, người đã xa nhà năm sáu năm, có cảm giác thân thuộc.
Sau bữa tối, Locke nói muốn đi chơi công viên, Mộc Mộc đang chuẩn bị cho kỳ thi trung học, Tiêu Khả vẫn còn có một cuộc họp video sẽ được tổ chức, thế nên Tiêu Chiến chỉ có thể một mình lái xe đưa con trai đến công viên cách đó không xa.
“Ba ba, ở đây có thật nhiều người, sống động hơn nhiều so với ở Anh!” Locke đi dạo trên quảng trường công viên với Tiêu Chiến, nhìn những đám đông qua lại, những món đồ chơi phát sáng được bày bán trong các quầy hàng đều rất mới lạ, liền mở to đôi mắt.
Tiêu Chiến bế cậu lên, chọc chóp mũi cậu nói: “Nếu con thích, từ nay về sau ba sẽ dẫn con đi chơi mỗi ngày.”
Nghe Tiêu Chiến nói, Locke lập tức mở lớn mắt cười vui vẻ, cậu ôm cổ Tiêu Chiến hôn chụt lên má anh một cái, nũng nịu nói: “Ba, ba là người tốt nhất!”
Khi mang thai Locke, Tiêu Chiến thực sự đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực.
Một Omega không có pheromone của Alpha khi mang thai nhất định sẽ cảm thấy bồn chồn, nhất là trong tháng trước khi sinh, thậm chí còn tưởng rằng mình đang mắc bệnh thần kinh, thể chất nôn nghén cùng tâm lý lo lắng đã hành hạ anh suốt mấy tháng trời.
Nhưng sau khi Locke được sinh ra, hiện tại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của cậu, anh lập tức cảm thấy tất cả đau khổ đều đáng giá, anh nguyện dùng tính mạng của mình để yêu thương đứa con này.
Có lẽ vì biết ba một mình chăm mình không dễ, Locke từ nhỏ đã sống rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, ít khi quấy khóc, thậm chí đồ chơi đua xe yêu thích nhóc cũng là do nhóc tự đổi bằng những điểm A ở trường mẫu giáo.
Có thể là do đứa trẻ này thừa hưởng tố chất đầy đủ của Vương Nhất Bác, đứa trẻ này luôn thông minh mạnh mẽ, nhưng nội tâm lại mềm mại hơn hắn rất nhiều, về mặt này thì nhóc giống Tiêu Chiến hơn.
“Buổi biểu diễn đài phun nước sắp bắt đầu.
Nếu con đi chậm sẽ bị bỏ lỡ đấy.
Đi thôi!” Một cặp đôi vừa đi qua họ vừa nói, chạy nhanh đến trung tâm của quảng trường.
Nghe thấy ba chữ “Fountain Show”, Locke đột nhiên có hứng thú, chớp chớp đôi mắt to sáng long lanh nói: “Ba ba, chúng ta cũng đi xem đi!”
Tiêu Chiến mỉm cười đáp “Được”, ôm cậu vào lòng, đi về hướng đám đông đang tụ tập.
Có một buổi biểu diễn đài phun nước định kỳ vào lúc 8 hoặc 9 giờ tối.
Lúc nhỏ Tiêu Chiến thường đến đây chơi với bố mẹ.
Từ khi đi du học anh đã không đến nữa.
Đài phun nước đã biểu diễn hơn 20 năm, quảng trường đã hết lần này đến lần khác được sửa sang lại, thời gian như trôi qua một vòng, giờ anh lại đưa con trai mình đến đây.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của Locke, lúc này anh đột nhiên có ảo giác hai người đang phụ thuộc vào nhau.
Nếu kiếp này anh định phải trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, nhưng sau khi mọi chuyện kết thúc, Locke lại được sinh ra trên thế giới này, thì với anh như vậy là quá đủ rồi.
Buổi biểu diễn đài phun nước sắp bắt đầu, Tiêu Chiến chen lên hàng ghế đầu, anh đặt Locke xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé dịu dàng của cậu để thưởng thức màn trình diễn đài phun tráng lệ.
Khi tiếng nhạc du dương vang lên, ánh đèn xung quanh mờ đi, chỉ có đài phun nước hoa sen ở trung tâm quảng trường nổi lên vô số cột nước đủ màu sắc, đến giữa không trung thì thay đổi góc độ, uyển chuyển nhảy múa theo tiếng nhạc.
Giữa tiếng hò reo của mọi người, Locke giẫm chân mạnh, nước văng tung tóe, chạy quanh chỗ Tiêu Chiến xoay vòng vòng, gương mặt ngây thơ tràn đầy vui sướng.
Màn trình diễn đài phun nước kéo dài trong năm, sáu phút.
Khi nó kết thúc, cột nước từ từ hạ xuống, đèn ở quảng trường sớm bật sáng.
Người lớn đã dần tản ra, nhưng nhiều trẻ em vẫn đang giẫm lên các tia nước, mà đương nhiên bao gồm cả Locke đang phấn khích không thể ngăn cản.
“Đừng chơi nữa, nghịch ngợm giày sẽ bị ướt.” Tiêu Chiến nắm lấy tay Locke đang muốn đưa cậu đến bãi đất sạch, ai biết anh vừa quay đầu lại đột nhiên nhìn thấy từ phía đám người bên kia có dáng người cao thẳng.
Anh nhìn thấy người đàn ông đó mặc một bộ vest công sở màu đen, mái tóc được chải tỉ mỉ, đôi mắt sắc bén lướt qua đám đông, ghim chặt vào người anh.
*
Ngồi trên xe về nhà, Vương Nhất Bác uống quá nhiều, không khỏi có chút choáng váng.
Hắn hạ cửa sổ xuống và xoa lông mày để cố gắng tỉnh táo hơn.
“Ông chủ, đừng lúc nào cũng uống một cách liều lĩnh như vậy.
Dù còn trẻ nhưng cơ thể vẫn luôn là của cậu.
Khi già sẽ rất mệt đó.” Người tài xế Lưu Ca đã lái xe cho hắn được sáu, bảy năm.
Coi hắn như người trong nhà mà đối xử.
“Không sao, hóng gió chút thôi.” Vương Nhất Bác xua tay nói, “Không có cách nào, đối tác quá xảo quyệt, bọn họ trừ khi say thì không nói chuyện được.”
“Vậy cũng không cần phải tự mình ra trận, cậu còn có quản lý kia mà.”
“Vụ hợp tác này rất quan trọng, tôi không làm không được.
Chúng ta nói chuyện đi …” Vương Nhất Bác nói, hắn cũng không biết hắn nghĩ tới cái gì, cười đến lãnh đạm.
Nghe hắn nói, Lưu Ca không khỏi liếc nhìn anh ta qua kính chiếu hậu, nhìn thấy dáng vẻ cô đơn lẻ loi của hắn, Lưu Ca khẽ thở dài.
Trong khoảng thời gian sau khi Tiêu thiếu rời đi, ông chủ Vương Nhất Bác của y đã sụt rất nhiều cân, thân thể gầy đi, mắt thường đều có thể nhìn thấy.
Y không biết giữa họ đã xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng đến mức xảy ra chuyện ly hôn, chắc hẳn rất khó để hàn gắn.
Là tài xế của Vương Nhất Bác, y chắc chắn là người tiếp xúc với hắn nhiều nhất hàng ngày.
Y biết Vương Nhất Bác không bao giờ buông bỏ được Tiêu thiếu, kể cả vô thức nhìn ghế phụ mỗi khi lên xe, bao gồm cả ánh mắt cô đơn khi về biệt thự nhìn căn phòng mờ mịt, thậm chí còn gọi tên của Tiêu thiếu lặp đi lặp lại khi say rượu.
Y luôn nghĩ, giá như Thiếu gia có thể cho ông chủ của mình một cơ hội nữa, dù sao thì, họ đã từng là một đôi yêu nhau như vậy.
Tuy nhiên, không ai có thể hiểu được hoàn cảnh của người khác.
Sáu năm xa cách là cực hình đối với Vương Nhất Bác nhưng không có nghĩa là điều đó là nhẹ nhõm đối với Tiêu Chiến.
Xe lướt qua con phố ồn ào, đi ngang qua công viên trung tâm đầy người, qua cửa sổ xe đang mở, Vương Nhất Bác mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc du dương.
“Hẳn là buổi biểu diễn đài phun nước đã bắt đầu trở lại, đi qua ngã tư phía trước, cậu có thể nhìn thấy.” Lưu Ca giải thích.
“Ồ.” Vương Nhất Bác đáp, nhìn về phía quảng trường cách đó không xa.
Giao lộ tình cờ là đèn xanh, ô tô phóng nhanh qua, lúc này đài phun nước sắp kết thúc.
Khi làn nước cuối cùng hạ xuống, ánh đèn lập tức làm sáng bừng khuôn mặt của người xem.
Vào lúc đèn bật sáng, giữa hàng trăm khuôn mặt sáng tối đan xen, ánh mắt của Vương Nhất Bác chỉ rơi thẳng vào một người trong số họ.
Lúc này, hắn chỉ cảm thấy tim mình dường như ngừng đập.
Xe chuẩn bị chạy qua quảng trường, Vương Nhất Bác gần như rống lên hai chữ: “Dừng lại!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...