Tiêu Chiến cầm điện thoại di động của Vương Nhất Bác, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, vô số ý nghĩ hiện ra trong đầu khiến anh nhất thời cảm thấy muốn nôn mửa.
Đúng lúc này, Vương Nhất Bác bước ra khỏi phòng tắm, Tiêu Chiến buông điện thoại di động xuống, dùng chân trần chạy về phía bồn rửa mặt.
Vương Nhất Bác vội vàng theo sau, chỉ thấy Tiêu Chiến hai tay chống trên cái bồn, cả cơ thể gần như muốn trượt xuống sàn.
Trông anh như sắp nôn hết thức ăn trong bụng ra, nhưng nôn một hồi lâu, chỉ có sắc mặt trong gương trở nên trắng bệch đáng sợ, nhưng thật ra cũng không nôn cái gì nhiều.
Vương Nhất Bác thuận thế giúp anh vỗ lưng, trong mắt tràn đầy lo lắng.
“Có sao không, Tiêu Chiến? Bụng lại khó chịu sao?” Hắn sốt sắng hỏi.
Tiêu Chiến cúi đầu, im lặng hồi lâu mới vặn vòi nước lên súc miệng rửa mặt, sau đó còn không có lau mặt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Vương Nhất Bác: “Vương Nhất Bác, anh muốn hỏi em một điều.
Em phải trả lời anh một cách thành thật.
“
Nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không khỏi mí mắt giật giật, trong lòng không khỏi có linh cảm xấu khi nghĩ đến cảnh Tiêu Chiến vừa đánh rơi điện thoại di động.
Lập tức hắn đã nghe thấy Tiêu Chiến hỏi: “Tại sao em lại điều tra tin tức của chị gái anh?”
Vương Nhất Bác nghe anh nói điều này, vẻ mặt thay đổi trong giây lát.
Hắn biết Tiêu Chiến là một người thông minh, phát hiện ra chuyện này, anh nhất định sẽ đoán được ý đồ đằng sau.
“Tiêu Chiến, nghe em nói …” Vương Nhất Bác có chút luống cuống, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Em đang muốn uy hiếp anh hay là để đối phó với nhà họ Tiêu?” Tiêu Chiến chưa kịp nghe câu trả lời thì đã hung hăng hỏi: “Hay là, sở dĩ em không muốn ly hôn với anh chỉ là vì anh còn giá trị với em.
Ví như- để hoàn thành tham vọng thôn tính Tiêu gia? “
Nghe Tiêu Chiến nói, sắc mặt của Vương Nhất Bác trắng bệch ra.
Hắn chưa từng yêu ai, huống chi là yêu người khác, chỉ biết nếu không có biện pháp nhất định, Tiêu Chiến rất có thể sẽ lại đệ đơn ly hôn.
Quyền lực của nhà họ Tiêu đủ để khống chế huyết mạch kinh tế của thành phố S.
Nếu không có cách xử lý, một khi Tiêu Chiến lại có ý định ly hôn, có lẽ hắn sẽ không thể ngăn cản, chỉ có thể nhìn anh rời đi.
Hắn đi điều tra thông tin của Tiêu Khả và chồng cô, chỉ để cho bản thân trở tay, cô không phải là biện pháp cuối cùng, và hắn cũng sẽ không bao giờ đe dọa Tiêu Chiến bằng vấn đề này.
Nhưng hắn không bao giờ nghĩ rằng Tiêu Chiến lại phát giác vấn đề này sớm như vậy, điều này khiến hắn bối rối không thể giải thích được, thậm chí còn chút trở tay không kịp.
Hắn tiến lên một bước ôm chặt Tiêu Chiến vào lòng, trầm giọng nói: “Thực xin lỗi … Tiêu Chiến, em nhất định không có ý hại gia đình anh.
Em làm những chuyện này…….
Chỉ là không muốn ly hôn với anh, đừng hiểu lầm, em chưa bao giờ nghĩ đến việc lợi dụng anh nữa … “
Tiêu Chiến cố gắng vùng vẫy, nhưng vòng tay của Vương Nhất Bác quá chặt khiến anh không thể thoát ra.
Một lúc sau, Tiêu Chiến cuối cùng yếu ớt hạ cánh tay xuống, nói với một đôi mắt đỏ hoe: “Em tại sao lại là một người kinh tởm như vậy…”
Kinh tởm……
Nghe thấy hai chữ này, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy tim như bị dao đâm, hắn chưa từng biết ngôn ngữ có thể làm tổn thương một người nhiều như vậy, nhất là khi chính miệng người của mình nói ra lời này.
“Tiêu Chiến, em xin lỗi.” Hắn ôm chặt lấy Tiêu Chiến, cuối cùng nói ra những gì chôn chặt trong lòng, “Em yêu anh…”
Nếu là Tiêu Chiến lúc trước, nghe hắn nói lời này, có lẽ anh sẽ vui mừng đến mức cả thế giới đều sáng lên.
Nhưng vào lúc này, trong mắt anh chỉ có một sự im lặng chết chóc.
Thế giới này cũng thật là nực cười, khi người mình yêu cuối cùng tự nguyện thốt ra ba chữ “Em yêu anh” thì anh cũng không dám yêu nữa.
Trong vòng tay run rẩy của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhắm mắt tuyệt vọng.
*
Sau sự việc này, Vương Nhất Bác vốn nghĩ Tiêu Chiến sẽ làm ầm ĩ lên, thậm chí còn rời biệt thự để trở về Tiêu gia.
Nhưng anh lại bình tĩnh đến không ngờ, ngoài việc đòi ra phòng riêng ngủ, anh không đệ đơn ly hôn nữa, cũng không quay lại công ty làm việc, mỗi ngày chỉ dành nhiều thời gian cho việc học vẽ bản vẽ thiết kế.
Vương Nhất Bác biết mình sai, mấy ngày nay đều về nhà rất sớm, thậm chí còn tự tay nấu những món ăn yêu thích của Tiêu Chiến, thay đổi phương pháp để khiến anh vui vẻ.
Buổi tối vài ngày sau, Vương Nhất Bác đem canh tuyết trắng đường phèn đến gõ cửa phòng làm việc.
“Anh bận à? Em nấu cháo cho anh.
Ăn một bát đi.”
Tiêu Chiến ừm một tiếng, Vương Nhất Bác mở cửa bước vào.
Gần đây Tiêu Chiến có vẻ như đang làm công việc gì đó, mấy ngày nay liền vẽ mấy chục bản vẽ thiết kế trang sức, tuy rằng vẽ không phải là công việc nặng nhọc, nhưng làm việc quá nhiều cũng không tránh khỏi cảm giác mệt mỏi.
“Anh nghỉ ngơi đi, đừng làm cho mình quá mệt mỏi.” Vương Nhất Bác đặt lên bàn bát canh nóng hổi, nhẹ giọng thuyết phục.
Tiêu Chiến gật đầu, không từ chối lòng tốt của hắn, đặt bút vẽ tay xuống, uống canh.
Kỹ năng nấu nướng của Vương Nhất Bác ngày càng tốt hơn, món súp nấm trắng nấu ra rất ngọt và mềm, thậm chí nó còn có vị hơi giống với hương vị mà mẹ anh đã làm cho anh.
Tiêu Chiến uống xong, cuối cùng cũng nói ra một câu sau vài ngày im lặng: “Ngon lắm, cám ơn.”
“Anh thấy ngon, vậy từ nay về sau mỗi ngày em sẽ nấu cho anh.”
“Không cần.” Tiêu Chiến mỉm cười, “Cho dù có ngon đến mấy, uống nhiều cũng sẽ mệt.”
Nhìn thấy nụ cười của anh, trái tim bị treo mấy ngày nay của Vương Nhất Bác rốt cục cũng dần buông lỏng ra, “Vậy anh muốn ăn gì, em cùng dì học nấu món đó cho anh.”
Tiêu Chiến lắc đầu: “Không cần, em không phải bận việc sao? Không cần học những thứ này cho anh.”
Vương Nhất Bác cười với anh, nụ cười thận trọng càng khiến người ta xót xa, “Không phải em muốn làm cho anh vui sao? Rốt cuộc là … em đã làm cho anh tức giận.”
Tiêu Chiến lặng lẽ nhìn hắn vài giây trước khi chuyển ánh mắt sang ngón tay đeo nhẫn bên trái của anh: “Vương Nhất Bác, tháo nhẫn cưới của chúng ta ra, đưa cho anh.”
Vương Nhất Bác mí mắt giật giật, trong tiềm thức hỏi: “Tại sao?”
“Không có gì đâu.” Tiêu Chiến nói và liếc nhìn máy tính bảng của mình “Gần đây không phải anh đang vẽ bản vẽ thiết kế sao? Anh muốn vẽ một chút cảm hứng từ ý tưởng ban đầu thiết kế nhẫn cưới.”
“… Được rồi.” Vương Nhất Bác do dự một hồi mới tháo nhẫn cưới, gần đây vẫn luôn đeo nó, lúc đầu tháo ra, cảm thấy trên tay còn thiếu thứ gì đó.
Tiêu Chiến nhặt lên hai chiếc nhẫn cưới, trầm ngâm nhìn một lúc dưới ánh đèn, cất vào hộp gấm trên bàn.
Vương Nhất Bác cảm thấy hôm nay Tiêu Chiến có chút kỳ quái, nhưng hắn không thể phân biệt được có chuyện gì.
Nhưng sau tất cả, anh sẵn sàng nói chuyện với mình thậm chí còn mỉm cười với mình, điều đó cũng có nghĩa là khoảng cách giữa họ đang dần biến mất.
“Anh muốn đi đâu?” Vương Nhất Bác ngập ngừng hỏi, “Ý em là đi du lịch, sau khi kết hôn chúng ta chưa trải qua tuần trăng mật, em muốn đền bù cho anh.”
Tiêu Chiến rũ mắt xuống dường như đang suy nghĩ, chốc lát mới đáp: “Bắc Âu, nghe nói cực quang ở đó rất đẹp.”
Nghe nói anh có hứng thú đi du lịch, hai mắt Vương Nhất Bác chợt sáng lên, “Được rồi, mấy ngày này em sẽ thu xếp công việc, chúng ta tháng sau … Không, tuần sau, sẽ đi Bắc Âu xem Cực quang, được không?”
Tiêu Chiến ngước mắt lên nhìn hắn, cười nhạt rồi gật đầu.
Những ngày gần đây, Tiêu Chiến ngủ trong phòng ngủ, còn Vương Nhất Bác thì ngủ trong phòng dành cho khách.
Tối nay, Tiêu Chiến đang định tắt đèn sau khi tắm, nhưng lại nghe thấy cửa phòng ngủ bị gõ, giọng nói quen thuộc của Vương Nhất Bác vọng vào: “Tiêu Chiến, hôm nay em muốn ngủ với anh, được không?”
Tiêu Chiến im lặng không trả lời, ngay sau đó đã nghe thấy Vương Nhất Bác nói: “Em không làm gì cả, em chỉ muốn ngủ cùng anh.”
Bầu không khí bế tắc một hồi, cuối cùng Tiêu Chiến cũng buông tay để hắn đi vào.
Đam Mỹ Hài
Hai người nằm cạnh nhau trên chiếc giường lớn, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Điều này nhắc nhở Tiêu Chiến rằng họ đã nằm trên giường lớn giống ngày họ kết hôn, đêm đó Vương Nhất Bác uống say, thế mà nhờ men rượu đã giải hoá sự ngượng ngùng trong đêm đầu tiên.
Không rõ qua bao lâu, anh cảm giác được bên này giường chìm xuống, chính là Vương Nhất Bác lật người đè lên anh.
“Làm ư?” Tiêu Chiến thấp giọng hỏi hắn trong màn đêm tĩnh mịch.
Vương Nhất Bác lắc đầu.
“Vậy thì?”
“Không.” Ngón tay mảnh khảnh của Vương Nhất Bác vuốt ve khuôn mặt anh, giọng nói quyến rũ, “Nhưng khi gặp anh em không kiềm chế được.”
Vừa nói hắn vừa hôn lên môi anh.
Có lẽ kể từ sau ngày kết hôn, Tiêu Chiến đã không còn tỉnh táo, say mê ảo tưởng hạnh phúc do Vương Nhất Bác tạo ra, cho rằng mình đã có được thế giới của hắn.
Cậu bé có biết giấc mơ là thực như thế nào, thực tế phũ phàng như thế nào, lúc này khi tỉnh dậy cậu mới thấu hiểu được cảm giác đau buồn như thế nào khi yêu một người vô tâm.
“Tiêu Chiến.” Trong bóng tối, Vương Nhất Bác quay đầu nhìn anh, thấp giọng hỏi: “Anh còn giận em sao?”
Tiêu Chiến nhàn nhạt cười một tiếng, đáp: “Không có gì đáng giận, tất cả đều là quá khứ.”
“Vậy bây giờ anh đang nghĩ gì, có thể nói cho em biết được không?”
Tiêu Chiến nằm trên giường, ánh trăng phản chiếu bóng dáng xinh đẹp của anh, giọng điệu rất nhẹ, nghe như đang thở dài, “Anh đang nghĩ đến ngày chúng ta kết hôn.”
Vương Nhất Bác dường như cũng nghĩ tới điều gì: “Đúng vậy, thời gian trôi nhanh quá, nháy mắt chúng ta kết hôn hơn một năm.”
“Vương Nhất Bác.” Tiêu Chiến gọi tên của hắn, đột nhiên quay mặt lại, hỏi hắn: “… Nếu như không gặp anh, em sẽ lấy người khác sao?”
Vương Nhất Bác không trả lời anh ngay lập tức, hắn không muốn lừa dối Tiêu Chiến, nếu có người khác phù hợp, có lẽ hắn vẫn sẽ chọn kết hôn cho sự nghiệp của mình.
Hắn suy nghĩ cẩn thận rồi mới trả lời anh: “Em có thể kết hôn với người khác, nhưng em sẽ chỉ yêu một mình anh.”
Tiêu Chiến nhìn hắn chằm chằm vài giây, mới quay đầu lại, nhìn chiếc đèn chùm pha lê quen thuộc trên mái nhà, lẩm bẩm nói: “Vậy thì anh thật là may mắn…… anh có thể cùng em nên duyên phu phu.”
Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác sắp xếp xong công việc, nhờ Catherine đặt một bó hoa hồng rực rỡ.
Xe chạy theo con đường quen thuộc từ trung tâm thành phố ra ngoại ô, không ngờ vừa lái xe đến đường vành đai, điện thoại di động của Vương Nhất Bác vang lên.
Hắn cầm điện thoại di động lên thì thấy đó là số điện thoại của vệ sĩ mà hắn gửi đến biệt thự để bảo vệ cho Tiêu Chiến.
Tim hắn trùng xuống, trong lòng chợt lóe lên một linh cảm không tốt, vừa nhấn nút trả lời, anh nghe tên vệ sĩ ở cuối máy thở hổn hển: “Ông chủ, không ổn rồi.
Vừa rồi có người đánh gục chúng tôi.
Khi chúng tôi tỉnh lại, thiếu gia đã đi rồi! “.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...