Bjyx Danh Nghĩa Hôn Nhân


Thời gian trôi nhanh, Tết Nguyên Đán đến chỉ trong nháy mắt.

Như thường lệ, vào đêm giao thừa, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến sẽ đến Vương gia để ăn tất niên.
Bầu không khí của bữa tối luôn buồn tẻ và nặng nề, sau bữa tối, Tiêu Chiến được vợ của Vương Thần gọi đến để giúp chọn đồ trang sức cho năm mới.

Vương Thần gọi Vương Nhất Bác đến phòng làm việc nói nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với hắn.
Anh ta định nói gì, Vương Nhất Bác đã biết từ Catherine, nhưng hắn vẫn muốn giả vờ như không biết.
“Anh nghe nói rằng Yvonne gần đây đang phát triển rất tốt, doanh số bán hàng trực tuyến của nó đã vượt qua Thịnh Nguyên?” Vương Thần cười nói.
“Đó cũng là nhờ sự hỗ trợ của Kim Thái và Thịnh Nguyên.

Em vẫn còn là một người mới trong ngành trang sức, sau này em còn cần sự giúp đỡ của anh trai nhiều.” Vương Nhất Bác đáp, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.
Theo tình hình chung trong nước, hầu hết doanh số bán trang sức dựa vào doanh số bán tại cửa hàng thực, doanh số bán hàng trực tuyến chỉ chiếm khoảng 10%.

Vì vậy, ngay cả khi Yvonne bán hàng trực tuyến tốt, nó sẽ không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào đối với các công ty trang sức độc quyền như Thịnh Nguyên và Kim Thái.
Trước đây Vương Nhất Bác đã từng gây áp lực với Vương Thần thông qua Catherine, vì hắn biết rằng Vương Thần hiện đang tập trung phát triển kênh bán hàng trực tuyến, hắn muốn khơi dậy ý tưởng mua lại Yvonne.

Vương Nhất Bác cũng muốn nhân cơ hội này để tiến vào Thịnh Nguyên và tiếp quản ngành trang sức.

“Trên thương trường nói gì tình cảm, cũng không nói kẻ không thành thạo, mấy cái như thế này, bán đi là tốt nhất.”
Vương Thần cố gắng gợi ý vài câu, cuối cùng nói thẳng: “Ý anh muốn nói ở đây là Thịnh Nguyên muốn toàn quyền kiểm soát Yvonne sau này.

Nói cách khác, anh muốn tước bỏ quyền quản lý Yvonne của Kim Thái.



Thực ra, Vương Thần cũng biết rằng nhà họ Vương đã không thực sự cùng Kim Thái góp sức cho Yvonne.

Suy cho cùng, khi Vương Nhất Bác mới khởi nghiệp và thành lập Yvonne, nhà họ Tiêu không chỉ đầu tư rất nhiều tiền, mà còn hỗ trợ nguồn lực trong ngành.
Hiện tại thương hiệu mới đang phát triển tốt, nhà họ Vương muốn một mình chiếm trọn tất cả, trên đời này làm sao có chuyện tốt như vậy.
Tuy nhiên, vì Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến có quan hệ kia, nên đoán chừng việc nhà họ Vương có được Yvonne không khó, cuối cùng còn tùy thuộc vào điều kiện mà Vương Nhất Bác muốn.
“Anh, anh cũng biết rằng Tiêu Chiến đã nhờ chị gái anh ấy tạo một nhãn hiệu mới cho em vài lần rồi.

Anh đang làm em khó xử sao?” Vương Nhất Bác nói.
Vương Thần mỉm cười, lấy lòng vỗ vai Vương Nhất Bác: “Nhất Bác, anh làm việc này là vì sự phát triển lâu dài của Thịnh Nguyên.

Dù gì chúng ta có làm gì đi chăng nữa, tất cả đều không phải vì một nhà họ Vương? Nếu em đồng ý để anh làm điều này, anh có thể hứa sẽ chia cho em 10% cổ phần của Thịnh Nguyên Jewelry, đồng thời, anh có thể giao cho em vị trí tổng giám đốc bộ phận thương hiệu.

” Vương Nhất Bác vẫn bày ra vẻ mặt không cảm xúc, bộ dáng làm cho Vương Thần nóng nảy, trong lòng đập loạn.
Cuối cùng, Vương Thần không khỏi thở dài: “Thôi, anh sẽ cho em tới 20%.

Anh cũng rất nhân từ.

Em có thể cân nhắc.”
Trên đường từ Vương gia trở về, Tiêu Chiến ngồi ở ghế sau, ngâm nga những bài hát thiếu nhi nhẹ nhàng, và có vẻ tâm trạng đang rất tốt.
“Có gì vui ư?” Vương Nhất Bác hỏi anh.
“Ừ.” Tiêu Chiến gật đầu, đôi mắt híp lại mang theo ý cười, “Ngày mai chị gái anh sẽ đến nhà ngoại của anh rể.

Mộc Mộc bị cảm không đi cùng được.

Anh đưa Mộc Mộc tới nhà chúng ta mấy ngày.



Vương Nhất Bác trước đây đã từng nhìn thấy cô bé Omega Mộc Mộc, cô bé mới năm sáu tuổi, trông xinh đẹp như Tiêu Chiến, tính cách cũng hướng ngoại hơn Tiêu Chiến rất nhiều, cô bé là một đứa trẻ kỳ lạ.
“Anh thích trẻ con sao?” Vương Nhất Bác trầm giọng hỏi.
“Ừm, anh thích.” Tiêu Chiến ấm áp nói: “Trẻ em mềm mại đáng yêu, giọng nói cũng rất hay.

Chỉ cần ở bên chúng, anh sẽ có tâm trạng tốt.”
“Vậy thì anh có thể sinh em bé cho em.”
Tiêu Chiến sửng sốt một chút, không nhịn được dựng thẳng người liếc hắn một cái.

“Em… cũng muốn có con sao?”
“Ừ.” Vương Nhất Bác vuốt ve mái tóc mềm mại của anh nói, “Con của chúng ta nên có vẻ đẹp như anh.”
Nghe Vương Nhất Bác nói câu này, lòng Tiêu Chiến đột nhiên nhẹ nhàng trở lại.

Tuy rằng sau lần đó Vương Nhất Bác không có ý dùng biện pháp tránh thai, nhưng Tiêu Chiến có thể cảm thấy được hắn đặc biệt không thích trẻ con, hay nói cách khác, ngoài công việc, thật ra hắn cũng không thích gì cả.
“Được.” Tiêu Chiến dựa vào vai hắn, ánh mắt rất ôn nhu nói, “Chúng ta sẽ sớm có con.”
Năm mới hiếm khi được nghỉ ngơi, ngày đầu tiên của năm mới, Tiêu Chiến đã đưa Mộc Mộc qua.

Đứa nhỏ này luôn có quan hệ tốt với Tiêu Chiến, nhưng số lần nhìn thấy Vương Nhất Bác chỉ là một số ít, hơn nữa Vương Nhất Bác trên mặt còn không nở nụ cười, ước chừng rất khó gần gũi với bất kỳ đứa trẻ nào.
Mộc Mộc ở trong biệt thự ba ngày, ngủ với Tiêu Chiến ba ngày, đêm qua khi Tiêu Chiến dỗ bé ngủ, Mộc Mộc trợn mắt há hốc mồm không ngủ, lúc nào cũng muốn cùng Tiêu Chiến nói chuyện phiếm.

“Cậu, sao cậu lại thích chú Vương? Chú ấy rõ ràng trông rất dữ tợn.”
Cô bé ngây ngô hỏi.


“Chú ấy hung dữ với chú phải không?”
Tiêu Chiến vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của cô bé nói: “Chú ấy tuy hung dữ, nhưng cũng rất tốt.” Tiêu Chiến cười, nói lời bảo vệ Vương Nhất Bác: “Chú ấy rất bận công việc.

Không như cậu, chú ấy không thể nghỉ ngơi bất cứ khi nào chú ấy muốn.”
“Cậu à, mặc dù con không thích chú ấy lắm nhưng con nghĩ… chú ấy vẫn rất thích cậu.” Mộc Mộc nói bằng một giọng trầm.
“Ồ?” Tiêu Chiến sửng sốt, khó tránh khỏi kinh ngạc, “Con thấy thế nào?”
Mộc Mộc vẫy vẫy tay, để anh cúi người xuống, ghé vào lỗ tai anh: “Lúc trước cậu cùng con chơi đùa, chú nhìn cậu giống như cách ba con nhìn mẹ vậy, thì là chú ấy rất thích cậu.


Sau khi dỗ cô bé ngủ, Tiêu Chiến đứng dậy đi về phía phòng ngủ chính, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Vương Nhất Bác.

Anh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cúi xuống đặt lên trán hắn một nụ hôn nhẹ.
Kỳ nghỉ tết đã sớm kết thúc, sau khi chính thức đi làm, Tiêu Chiến muốn ra nước ngoài tham gia triển lãm trang sức do nhu cầu thiết kế.

Lần này anh ra nước ngoài khoảng một tuần, đêm trước khi anh ra nước ngoài, Vương Nhất Bác đã đè anh cho đến khi anh kiệt sức khóc nức nở cầu xin sự thương xót, Vương Nhất Bác hãy buông tha cho anh.
” Sáng mai anh sẽ không lên được máy bay …” Tiêu Chiến nói một cách yếu ớt.
Vương Nhất Bác ôm lấy anh, cúi người hôn lên đôi môi hơi sưng của anh, “Ngày mai em sẽ lái xe đưa anh đi.”
“Không cần, có tài xế.” Tiêu Chiến nói.
Nhưng mà Vương Nhất Bác kiên quyết: “Em đưa anh đi.”
Thấy hắn coi trọng như vậy, Tiêu Chiến không nhịn được lại gần hắn một chút, cong lên khóe miệng nhẹ nhàng đáp “Được rồi.”
Chuyến đi nước ngoài sớm kết thúc, đến ngày hành trình trở về, Tiêu Chiến háo hức xuống máy bay, nhưng không thấy Vương Nhất Bác đón anh ở sân bay.

“Chủ tịch Vương đang đợi ngài ở nhà.

Nghe nói có một điều bất ngờ đã được chuẩn bị cho ngài.”
Người tài xế Lưu Ca cười bí hiểm nói.

Tiêu Chiến nghi ngờ lên xe, trên đường nhắn tin cho Vương Nhất Bác nhưng không nhận được hồi âm.

Từ sân bay đến biệt thự một giờ lái xe, Tiêu Chiến tò mò cả một quãng đường, cuối cùng cũng về đến nhà, vội vàng đi tới phòng khách, nhưng không thấy Vương Nhất Bác đâu.
Một âm thanh “ding”, điện thoại di động của anh đổ chuông.

[Anh đến phòng ngủ dành cho khách trên tầng hai].
Đơn giản và rõ ràng chính là giọng điệu trong tin nhắn của Vương Nhất Bác.

Anh lên tầng hai với sự tò mò mãnh liệt, bước đến cửa phòng ngủ dành cho khách, không hiểu sao tim anh lại đập nhanh.

Anh đặt tay lên tay cầm và do dự trong vài giây, vừa định vặn tay nắm thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.

——Điều anh không thể tin được là chỉ trong một tuần, phòng ngủ dành cho khách đã được cải tạo thành phòng dành cho em bé.

Căn phòng với tông màu vàng ấm áp, chiếc giường bé trai màu trắng được treo đèn và ánh sao lấp lánh, dưới sàn có tấm thảm êm ái họa tiết thỏ, trong tủ đặt cả một dãy sách và đồ chơi sang trọng của bé trông vô cùng ấm áp và dễ thương.
“Tại sao em lại nghĩ đến việc trang trí phòng cho em bé?” Tiêu Chiến nói, rất dễ để nhận ra rằng giọng anh đã trở nên hơi khàn.
Vương Nhất Bác nắm tay anh đi vào phòng: “Anh không phải lúc nào cũng muốn có một đứa trẻ sao? Em đi chuẩn bị phòng cho con trước.”
Cảm xúc của Tiêu Chiến có vẻ hơi kích động, thậm chí không biết phải nói gì.

Một lúc sau, anh nói: “Vậy nếu anh không thể có con … Em chuẩn bị phòng này là lãng phí sao?”
“Em chuẩn bị điều này chỉ để làm cho anh hạnh phúc.

Dù anh có con hay không, miễn là anh có thể hạnh phúc.” Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác làm cho kinh ngạc, anh mang giọng mũi nói: “Cảm ơn …Cảm ơn.”
Vương Nhất Bác ôm lấy anh,”Sau này em sẽ dành những điều tốt nhất cho con của chúng ta.

Đây mới chỉ là bắt đầu.”
Tiêu Chiến vẫn còn đắm chìm trong chuyện này.

Bất quá chỉ nghe thấy Vương Nhất Bác quay đầu lại nói: “Kỳ thật có một chuyện, em luôn muốn cùng anh thảo luận, không biết anh có đồng ý không.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui