Ra khỏi động lao, Cao Viễn chậm rãi bước đến xe ngựa, nam nhân buộc khăn kia cũng đi theo ra ngoài. Hắn tựa hồ không phải người ở đây, vừa mở miệng đã nói lắp, bộ dạng như không quen thuộc.
"Tại sao... chủ tử lại không bức vấn lai lịch của hắn?"
Lần trước ở trong lao ngục, Cao Viễn đã phát hiện Đại thái giám kia là giả. Hắn thường ngày có chút tư giao với Đại thái giám, tuy không tính là thân quen, nhưng dò xét thật giả thì vẫn rất dễ dàng với hắn. Hắn xưa nay nhạy quan sát sắc mặt, động thái nhỏ đến đâu cũng phát hiện được ra có điều không đúng, cho nên vừa hỏi thử thêm hai câu, trong lòng liền đã có tính toán.
Nhưng mà, không rõ tại sao, Cao Viễn biết thì biết, nhưng vẫn không vạch trần, càng không có động tĩnh gì. Cho đến hôm nay mới lệnh thủ hạ —— chính là nam nhân buộc khăn trên đầu, tên A Mục, bắt lấy Cơ Vô.
A Mục cũng không phải người Trung Nguyên. Nhiều năm trước Cao Viễn du ngoạn đến phương Bắc, ngẫu nhiên cứu được hắn đang nằm thở thoi thóp vì bị mãnh thú tấn công, từ đó về sau người này đã đi theo bên cạnh hắn.
—— Vì vậy khó trách Lý Uy và Vương Nhất Bác chưa từng thấy ám tiêu mà hắn sử dụng.
A Mục xuất thân là dân du mục, loại ám tiêu ấy là vũ khí đặc chế của bộ tộc hắn, dùng để đi săn mãnh thú trên thảo nguyên, tấn công đẩy lùi địch nhân, thường ngày không dùng, trừ phi tình huống nguy cấp. Tương tự, mê hương kia cũng là loại đặc chế, bằng không với năng lực của Cơ Vô thì đã sớm phát giác ra gì đó, không đến nỗi bị bắt như vậy.
Cao Viễn nói: "Nhân bì sư phần lớn quỷ kế đa đoan, tốt nhất không nên giao lưu quá nhiều với hắn."
Lời này nói không sai. Nhân bì sư trên giang hồ, loại người nào cũng có, khó lòng phòng bị, nhất là cấp bậc của Cơ Vô, tài nghệ cao siêu, xuất quỷ nhập thần, đừng thấy bây giờ hắn đang bị bắt trói, chỉ cần sơ suất một khắc, không chừng có thể gặp lại hắn trên con đường nào đó. Biện pháp thỏa đáng nhất chính là không tiếp xúc nhiều với hắn, cũng không nên tin bất kỳ lời nào hắn nói.
"Dặn dò cai ngục tận lực không đến gần hắn, chỉ cần người không chết là được, không cần để ý chuyện khác."
"... Vâng."
Giao phó xong, Cao Viễn xốc mành xe ngựa phía trước, chậm rãi bước lên.
Nhưng dường như nhớ ra chuyện gì, hắn còn lẩm bẩm: "Qua hai ngày nữa là khánh yến của Thất hoàng tử..."
Hoàng tử được tấn phong Vương gia, tự lập trạch để, chiếu theo tục lệ, phải thiết yến mừng. Hàm thiếp sớm đã được phát, đây là đại sự, Việt Đế cũng sẽ đích thân đi, Hoàng hậu và các vị sủng phi, hoàng tử và công chúa, tất nhiên cũng đều sẽ đi.
Ngoài ý liệu là, Tiêu phi cũng có hàm thiếp.
A Mục nói: "Tiêu phi nương nương, hẳn là, sẽ không đi? Trước đây lần nào y cũng đều, đều từ chối..."
Xưa nay trong cung có rất nhiều đại yến tiểu yến, nhưng Tiêu Chiến chưa từng tham gia một lần nào, lúc ấy phân vị y thấp, cảm giác tồn tại cũng thấp, mọi người căn bản đều không nhớ nổi còn có một vị Tiêu phi nương nương như thế, nên cũng cho qua. Có điều từ lần quốc yến kia, tất cả đã thay đổi. Lúc này lại có đại yến, hơn nữa Việt Đế gần đây rất để tâm đến y, chỉ e không thể từ chối nữa.
Y và Vương Nhất Bác hẳn là đều phải đi.
Cao Viễn không nói gì. Đại khái là thường ngày hay nói cười, thỉnh thoảng mặt không đổi sắc như vậy, sẽ khiến người khác cảm giác nghiêm nghị lạnh lẽo.
Thấy thế, A Mục cũng trầm mặc.
Hắn tuy không phải người giỏi dò xét lời nói và sắc mặt, nhưng vẫn cảm giác được rất rõ ràng, đã nhiều ngày nay chủ tử luôn mang tâm tình phiền muộn.
Trong lòng hắn, chủ tử vẫn luôn là người thâm tàng bất lộ, dù có ngàn vạn suy tư cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Trù liệu tính toán đã nhiều năm, vô cùng thận trọng, mắt thấy kế hoạch đã thực hiện hơn phân nửa, lại cứ tồn tại vật cản.
Tiêu phi...
Mọi thứ vốn đang được tiến hành thuận lợi. Bởi vì kế hoạch của Cao Viễn gần như hoàn mỹ.
Thái tử và Thất hoàng tử, lấy an nguy của Lâu Lan ra làm mồi nhử, Cao Viễn buộc Tiêu phi phải chọn về một phe, sau đó lại lấy lý do "ổn thỏa" để thêm vào một phe khác, ngoài mặt nói với Tiêu Chiến là vì chừa đường lui cho y, nếu Thái tử thất bại thì còn có Thất hoàng tử.
Nhưng thực ra, Cao Viễn vẫn đang âm thầm thiết lập thế cục, muốn đánh động hai phe tranh đấu, lưỡng bại câu thương.
—— Đúng vậy, lưỡng bại câu thương. Đây mới là mục đích thực sự của hắn.
Thái tử và Thất hoàng tử, phe nào cũng không thể giữ lại. Hơn nữa, có hắn thuyết phục, Tiêu Chiến sẽ tiếp tục lừa gạt Việt Đế, Việt Đế cuối cùng không có được hủ cổ mà hắn muốn, rơi vào kết cục chán nản thoái vị. Đến lúc đó, Cao Viễn thân là sủng thần bậc nhất, bên ngoài cũng không cấu kết với chính đảng nào, là một nhân vật thanh bạch, chính trực, không thiên vị, chỉ cần thu xếp sơ bộ, một lần nữa ở bên cạnh nâng đỡ một tên hoàng tử nhỏ tuổi phế vật, tự mình trở thành Nhiếp chính vương, với hắn mà nói là dễ như trở bàn tay.
Cao Viễn không trung với bất kỳ ai, hắn chỉ trung với chính mình.
Mà vật cản này cũng không phải hiện tại mới xuất hiện, mà là ngay từ đầu đã tồn tại. Tiêu Chiến vốn không tín nhiệm hắn, từ khi mới bắt đầu, cho đến bây giờ cũng vẫn không tin.
Một quân cờ quan trọng trên bàn cờ, ở trung tâm vòng xoáy, đang khống chế Cao Viễn.
Lặng im trong chốc lát, Cao Viễn nghiêng đầu, tựa hồ tinh tường ánh mắt của A Mục, nói: "Không cần bận tâm, ta không sao."
"Nếu như Tiêu phi thực sự, thuộc về Thái tử điện hạ," A Mục nói, "Chủ tử dự định làm thế nào?"
Với năng lực của Tiêu Chiến, nếu y thực sự phản bội kế hoạch, toàn tâm toàn ý trợ giúp Vương Nhất Bác thượng vị, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao, lúc trước hắn lệnh cho A Mục để lộ ám tiêu trước mặt Lý Uy, khiến Vương Nhất Bác hoài nghi Tiêu Chiến, sau đó xảy ra chuyện trong ngõ Hoa Liễu, phái đi thám tử cũng trở lại nói cho Cao Viễn, vốn tưởng rằng lúc ấy cả hai sẽ đoạn tuyệt, hay chí ít Tiêu Chiến cũng sẽ tỉnh táo hơn, thật không ngờ, đã thành ra như vậy mà Tiêu Chiến còn tìm Cao Viễn hỏi giải dược.
Bộ dạng kia, rõ ràng là thực sự có cảm tình với Thái tử điện hạ.
Nói không chừng hiện giờ cũng đã hòa hảo rồi...
Tầm mắt Cao Viễn nặng nề.
"Vậy cũng chỉ có thể, tiên hạ thủ vi cường*."
*Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ giành được lợi thế (Tôn Tử binh pháp)
Địa điểm thiết đãi khánh yến của Thất hoàng tử chính là phủ đệ mới xây của hắn, cách cung thành không xa, nhưng cũng phải mất một đoạn đường, hơn nữa Vương Nhất Bác thân là Thái tử, theo lễ nghi Đại Tấn, hắn cần phải đến sớm, cho nên sáng sớm hôm nay phải ra cửa.
Tiêu Chiến ngồi trên giường nhìn hắn mặc y phục, thắt đai lưng, một thân ngọc bạch cẩm bào, tuy thần sắc lạnh lùng nhưng cũng toát ra chút phong vị nhẹ nhàng.
Bọn họ đương nhiên không thể cùng đi, Tiêu Chiến là phi tử, trước khi thưởng ngọ mới đi cũng được. Tiểu viện bên kia đã có "Tiêu Chiến" thay y nhận hàm thiếp, các việc liên quan cũng gần như hoàn tất, đợi lát nữa Tiêu Chiến chỉ cần theo mật đạo trở về, chuẩn bị một chút rồi xuất phát là được.
Vương Nhất Bác chỉnh trang xong, vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt của y.
Chỉ chốc lát.
"Không cho phép họa trang." Vương Nhất Bác nói, "Mặc đơn giản chút."
Tiêu Chiến gật đầu.
"Sau khi dùng thiện, ngươi tìm lý do tranh thủ trở về, ta sẽ phái người âm thầm bảo hộ ngươi."
Tiêu Chiến lại gật đầu.
Kỳ thực, lời này hôm qua Vương Nhất Bác đã nói qua, cũng không chỉ nói một lần. Lúc này trước khi ra cửa, còn phải cường điệu thêm. Có điều Tiêu Chiến rất kiên nhẫn, nói một lần đáp một lần, không hề nóng vội.
Đan Đan ở bên cạnh quẫy đuôi, Tiêu Chiến xoa xoa nó vài cái, đột nhiên nói: "Ta chưa từng thấy điện hạ mang túi thơm kia."
Chính là túi thơm y tự tay làm cho Vương Nhất Bác. Đã lâu như vậy, từ khi Vương Nhất Bác nhận được dường như đã quên mất, chưa từng thấy hắn mang theo.
Vương Nhất Bác nói: "Ta không thích mang túi thơm."
Đây là lời thật. Hắn bình thường đều mang ngọc bội hoặc yêu sức khác, những thứ như túi thơm này, nói thế nào cũng cảm giác như đồ dùng của nữ nhân, mang vào rất kỳ quái.
"Vậy sao." Tiêu Chiến nói.
Ngữ khí của y rất bình thản, vỏn vẹn chỉ là ý tứ "đã biết", cũng không có biểu hiện gì không hài lòng.
Nhưng Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn y, giây lát, vẫn là đi tới tủ bên cạnh, lấy túi thơm trong hộp nhỏ ra.
Hắn móc dây treo túi thơm vào tay, ra hiệu báo cho Tiêu Chiến biết, "Lại đây."
Tiêu Chiến chớp mắt, nghe lời xuống giường đi tới, nhận lấy túi thơm.
Đầu ngón tay trắng nõn vân vê vải gấm, nhẹ nhàng chạm lên bội khấu trên thắt lưng, giúp hắn treo túi thơm vào bên hông, cuối cùng còn cẩn thận thắt một vòng kết rất đẹp mắt.
Y cúi đầu, cử động rất tỉ mỉ, trán vừa lúc chạm vào cằm Vương Nhất Bác cằm, Vương Nhất Bác liền thuận thế cúi mặt hôn lên trán y, thanh âm trầm thấp.
"Lần này đừng chỉ mải cúi đầu ăn, biết không?"
Tiêu Chiến mang cho hắn xong, ngẩng đầu nhìn hắn cười cười.
"Biết rồi."
Vương Nhất Bác tựa hồ vẫn còn lo lắng, tay vòng lên sau eo y, giữa lông mày nhíu chặt, một lúc lâu không nói lời nào.
—— Dù sao, lần này không giống với lần trước, địa điểm là ở phủ đệ Thất hoàng tử.
Cảm giác rất không an tâm.
"Không cần lo cho ta." Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói, "Điện hạ cũng phải chú ý an toàn."
"Đừng trò chuyện với Lệ phu nhân. Đến lúc đó tận lực ngồi gần ta một chút."
"Biết rồi..."
Phương diện nào cũng dặn dò trăm ngàn lần, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng chịu buông y ra, đi ra cửa.
Hắn đi rồi, Tiêu Chiến đợi trên giường thêm một lát mới dậy rửa mặt thay y phục, Chu Chính cùng y men theo mật đạo trở về.
Chúng phi tần ngày thường không thể ra cung, không có xe ngựa của mình, cho nên lần này các vị sủng phi dự tiệc đều là do trong cung an bài thống nhất ngựa xe đưa đón, chỉ cần chờ tại nơi đã định trước là được.
Tiêu Chiến trở lại tiểu viện, an bài tất cả thỏa đáng, thấy thời gian không sai biệt lắm liền chuẩn bị xuất môn, nhưng vừa lúc gặp Phạm công công dẫn theo các cung nhân đi sang bên này.
"Tiêu phi nương nương." Hắn nói, "Thật đúng lúc, chúng ta đang chuẩn bị đến đón người đây."
Tiêu Chiến nghi ngờ nhìn hắn.
"Đón ta?"
Không phải nói chờ ở nơi chỉ định trước là được sao...
"Bệ hạ có lệnh, người và bệ hạ cùng đi một xe." Phạm công công cười nói.
Dù sao lần xuất cung này cũng không giống như những lần khác, phải sắp xếp cẩn thận, Tiêu Chiến không thể chỉ có mỗi Tiểu Từ Tử và một thái giám cùng đi, cho nên Phàm công công mang theo vài cung nhân đến hỏi xem y cần không, nhưng Tiêu Chiến lắc đầu từ chối.
Y không muốn những người khác đi theo.
"Cũng được." Phạm công công không lấy làm lạ, "Đã là đi cùng bệ hạ, vậy cũng không cần thiết."
Ngữ khí tựa hồ ý vị thâm trường.
Xe ngựa của Việt Đế đứng đầu.
Tiêu Chiến đi theo Phạm công công, đến bên cạnh xe, Phạm công công khom người tâu: "Bệ hạ, Tiêu phi nương nương đến rồi."
"Đưa người bước lên." Việt Đế ở trong xe nói.
Tiêu Chiến cúi thấp đầu, cẩn thận nhấc mành cửa, hơi cúi người bước lên xe.
Việt Đế thay đổi một thân thường phục, trên đầu cũng chỉ đeo ngọc quan, trang phục không nhiều, thiếu đi vài phần uy nghiêm khiếp người so với dáng vẻ ngồi trên ngôi vị hoàng đế thường ngày, nhưng không biết là vì thần sắc vì nguyên nhân nào khác, vẫn như cũ lộ ra bộ dạng nghiêm nghị dọa người không dám đến gần.
Hắn ngồi trước bàn, một tay nắm thành quyền, đang tỉ mỉ quan sát.
"Bệ hạ." Tiêu Chiến hành lễ.
Việt Đế gật đầu, "Qua đây."
Tiêu Chiến vốn tưởng rằng Việt Đế muốn y bước đến gần, không ngờ Việt Đế vỗ nhẹ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo Tiêu Chiến ngồi xuống.
Tiêu Chiến khựng lại một khắc, thuận theo đi qua, ngồi bên cạnh hắn.
"Biểu tình thế nào đây?" Việt Đế nói, "Cùng trẫm ngồi một xe, ngươi không vui?"
Tiêu Chiến lắc đầu.
"Chỉ là đang khẩn trương." Y mềm mỏng giải thích.
Việt Đế cười.
Tựa hồ tâm tình hắn không tốt, toàn thân âm trầm. Tiêu Chiến nhìn ra được, rủ mắt, trong lòng càng cẩn trọng hơn.
"Tiến độ thế nào?" Việt Đế lại hỏi.
Gần đây hắn có rất nhiều chuyện phải xử lý, rất bận rộn, thậm chí bận đến mức mẻ đầu sứt trán, nhất thời không quản đến chuyện Tiêu Chiến bên này.
Nhưng hôm nay chẳng biết tại sao đột nhiên gọi Tiêu Chiến đến hỏi. Xem sắc mặt có gì đó không đúng, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì?
"Vẫn như thường." Tiêu Chiến đáp.
Việt Đế "A" một tiếng, nói: "Như thường là thế nào?"
Lời này hỏi rất kỳ quái. Như thường là như thường, hắn hỏi như thế nào là có ý gì... Trong lòng Tiêu Chiến ngày càng bất an, y mấp máy môi, không biết đáp lại như thế nào.
Chỉ trong chốc lát, Việt Đế nói: "Tên ám vệ kia của trẫm, đêm qua đột nhiên ho ra máu mà chết, Tiêu phi nghĩ đây là xảy ra chuyện gì?"
Tên ám vệ kia —— đương nhiên là nói đến người lúc trước Tiêu Chiến thí nghiệm hạ độc. Tiêu Chiến lúc đó đã nói chờ qua một thời gian ngắn, những lần sau hỏi lại cũng chỉ nói chờ thêm một thời gian. Trong chuyện này, Việt Đế nguyện ý tận lực kiên nhẫn, nên chỉ có thể chờ đợi, vậy mà đợi tới đợi lui, kết cục lại là chết.
—— Này còn không phải là đang đùa bỡn hắn?
Tiêu Chiến ngơ ngác.
Y vô thức nói: "Không phải chứ..."
Không thể nào, Lý Uy không xảy ra chuyện gì, thị vệ kia sao lại có chuyện được? Chỉ đơn giản là thúc giục cổ trùng, cách thức cũng không khác gì nhau, theo lý mà nói, có phát sinh chuyện gì cũng cần phải có thúc giục mới đúng. Cổ trùng trên người thị vệ kia căn bản còn chưa thức tỉnh, cũng không khác chủng loại, sao đột nhiên lại chết?
Y nghĩ mãi mà không rõ, nhất thời không trả lời được, Việt Đế cũng đã hết kiên nhẫn.
Mong mỏi suốt hai năm, chờ đợi suốt hai năm, sau bao khó khăn mới nghe được có chút hiệu quả, nào ngờ lại thành ra như vậy. Việt Đế tâm tâm niệm niệm đã lâu, bỏ ra nhiều nhẫn nại đến thế, lại xảy ra chuyện ngay lúc hắn bận rộn tối tăm mặt mũi, bao nhiêu chuyện dồn lại cùng lúc, hắn làm sao có thể không phẫn nộ.
Nhìn Tiêu Chiến lúc này giật mình bàng hoàng, rõ ràng cũng không biết là chuyện gì xảy ra, Việt Đế càng nổi giận.
Bộp một tiếng, một cái tát đáp lên mặt Tiêu Chiến, lực đánh rất mạnh, Tiêu Chiến chật vật ngã xuống đất, gò má trắng hồng lập tức hiện lên dấu tay.
"Sau khánh yến ngươi cùng trẫm trở về." Việt Đế nói, "Trẫm ngược lại muốn nhìn xem hai năm qua rốt cuộc ngươi làm được gì."
_____
Mi Hoa:
Nương nương của chúng ta sắp gặp điện hạ với một dấu tay trên mặt, thảm rồi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...