Xuân triều vân thâm. Ánh nến hư ảo nhảy múa, lộ vẻ mơ màng.
Bóng người sau màn đong đưa, tiếng thở dốc hòa vào nhau, tiếng nước òm ọp trộn lẫn, không khí dâm mỹ đến cực điểm. Mỹ nhân mềm mại chìm trong đệm giường, suối tóc tản ra trên gối như thác nước chảy dài. Y phục trên người Tiêu Chiến đã cởi hết, bàn tay ấm nóng mơn trớn từ bắp đùi đến mắt cá chân, nắm cổ chân tách mở hai chân ra, dương v*t đâm sâu vào huyệt động ướt mềm, làm y nhịn không được mà run rẩy.
"Trên người vẫn còn đau phải không?" Lúc hôn, Vương Nhất Bác khẽ cắn đôi môi y, cúi đầu hỏi.
Lần trước khi bọn họ ầm ĩ một trận trong phòng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ngã xuống giường. Vết máu bầm đến giờ vẫn chưa tan hết, nhất là mảng lớn trên chân, lúc này cả người Tiêu Chiến bị lột sạch, da thịt trần trụi trắng nõn làm cho mấy vết xanh tím kia càng thêm chói mắt. Tiêu Chiến gật đầu.
Ánh mắt y rơi vào vết thương được quấn băng chằng chịt trên bả vai Vương Nhất Bác, dừng một chút, giơ ngón tay lên như muốn chạm vào.
Còn chưa chạm được đã bị người trên thân nắm lấy, hắn kéo ngón tay y ngậm vào liếm láp.
"Ưm..." Tiêu Chiến cuộn ngón tay, nước mắt rịn ra.
Chuyện giao hợp bên dưới vẫn luôn không ngừng, không khắc nào không đâm nghiền vào huyệt tâm. Nơi ấy da thịt mềm mại mẫn cảm vô cùng, eo y mềm nhũn, chân không trụ nổi vô lực đổ xuống, gấp sang hai bên. Bờ mông căng tròn bị cơ bụng của người phía trên áp chặt đến biến dạng, dương v*t ra vào không ngừng kéo theo nước tràn ra, Tiêu Chiến ngẩng cổ, miệng liên tục ngân nga rên rỉ.
Một lúc sau, Vương Nhất Bác hôn lên mặt y, nói: "Ngồi xuống."
Vì vậy lại biến thành tư thế dạng chân mặt đối mặt.
gậy th*t chôn thật sâu trong huyệt mềm, theo động tác ngồi dậy cứ thế đâm vào, cả người y co rút, rất nhanh đã cao triều.
"Ô... Điện hạ..."
Vương Nhất Bác nâng hai cánh tay mềm mại đầy đặn của y lên, tiếp tục thẳng eo đâm vào, mỹ nhân vừa cao triều chịu không nổi thủ đoạn kịch liệt này, toàn thân yếu ớt tựa trên người hắn. Cả người y ướt đầm mồ hôi, tóc dài dính dấp đáp trên vai, khuôn mặt đỏ hồng, ánh mắt mê ly đắm chìm, đẹp đến thần hồn điên đảo.
Vương Nhất Bác bị cảnh tượng này đầu độc, càng ra sức đẩy đưa, hận không thể tách y ra đâm vào đến vỡ nát. Tiêu Chiến khàn giọng nức nở, hai tay vô lực ôm lưng hắn, ngón chân óng ánh cuộn chặt, dáng vẻ mỹ miều khuất phục chịu không thấu, lớp sơn lúc trước Vương Nhất Bác thoa cho y vẫn còn, một chút cũng không phai màu, đỏ tươi hòa cùng trắng nõn, vừa thuần vừa dục.
"Đừng trở về nữa, "Vương Nhất Bác hôn lên cổ y: "Tùy tiện tìm một người thay ngươi trở về, ngươi ở lại đây."
Dù sao Cơ Vô cũng đã họa được mặt Tiêu Chiến rồi, hoàn toàn có thể dịch dung ra một Tiêu Chiến giả trong viện kia.
"Vẫn còn phải về lấy đồ, ưm..."Tiêu Chiến khí tức bất ổn mở miệng, "Phải giúp ngươi phối giải dược."
"Để Lý Uy đi lấy giúp ngươi."
"Hắn không phân biệt được..."
Vương Nhất Bác không nói, lại buồn bực bắt đầu làm mãnh liệt hơn, gậy th*t ra vào òm ọp dẫn theo dâm dịch làm khăn trải giường thấm ướt một mảnh. Không bao lâu, thân thể trong lòng hắn lại bắt đầu run rẩy, Tiêu Chiến ôm sát hắn, khóc thở gấp một tiếng, lại bị khoái cảm thúc đẩy tiết ra.
....
Đến khi Vương Nhất Bác cuối cùng cũng phát tiết trong cơ thể y, cả người Tiêu Chiến vùi trên giường, một ngón tay cũng không cử động nổi.
Vương Nhất Bác kéo y đến gần rồi ôm vào lòng, Tiêu Chiến mơ mơ màng màng nhắm mắt, chỉ cảm giác có những nụ hôn dịu dàng rơi lên trán và mi mắt, mềm mại đến mức lòng người rộn ràng.
"Uống thuốc..."
Y không quên được chuyện này, vô lực đẩy đẩy lồng ngực Vương Nhất Bác bảo hắn đi lấy lọ dược.
Vừa trải qua một trận thỏa mãn, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng nguyện ý nghe lời.
Hắn cầm lấy lọ nhỏ đặt trên đầu giường. Tiêu Chiến cố gắng trở mình, mở mắt nhìn hắn nuốt vào mới yên tâm.
Vương Nhất Bác uống thuốc xong, nằm trở về.
Hai người mặt đối mặt nằm bên nhau, chẳng biết tại sao, nhất thời không ai lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Chiến khẽ bật cười.
Gò má y vẫn bị tình triều hun lên đỏ ửng, dáng vẻ mỏi mệt ướt át như một quả mật đào chín mọng. Nhưng lúc này cười rộ lên vẫn tinh khiết như vậy, không hề vương bụi trần.
"Đêm nay ngươi thật khả ái." Y nói, bàn tay sờ nhẹ lên mặt Vương Nhất Bác, "Trước đây ta không biết ngươi còn có thể như vậy đấy."
Vương Nhất Bác theo thói quen phủi mặt nhưng không tránh đi, bị y hết nắn lại xoa. Lúc nào gương mặt này cũng treo cái biểu tình lạnh lùng nhàn nhạt, bây giờ không khỏi làm cho người ta cảm thấy mới mẻ.
"Ta làm sao."
Tiêu Chiến chỉ cười.
"Sau này nếu giận ngươi trực tiếp nói cho ta biết có được không?" Y nói tiếp, "Không nên một mình phiền muộn như lão nhân."
Vương Nhất Bác nói: "Ta mới không có giận."
"Không có sao?" Tiêu Chiến hỏi, " Cái gì mà 'Ngươi còn đứng xa như vậy'..."
Y còn chưa dứt lời, tay Vương Nhất Bác ôm ngang hông y liền đi xuống nhéo mông một cái, ý đồ uy hiếp rõ mười phần.
Tiêu Chiến ngậm miệng, dừng một chút, lại nói: "Cũng chỉ biết có chiêu này."
"Thế nào."
"... Không ra làm sao."
Trong phòng yên tĩnh chốc lát. Cảm giác biếng nhác sau tình triều khiến người ta buồn ngủ.
Thật lâu, chỉ nghe Tiêu Chiến nói khẽ: "Ta muốn nói cho ngươi biết một chuyện, điện hạ."
"Ừ."
"Nhưng ngươi phải bảo đảm không tức giận," Nói đến đây, ngữ khí lại có chút cẩn thận, đại khái là nhớ tới những chuyện trước kia —— dù sao khi đó Vương Nhất Bác đã làm người ta sợ hãi.
"Không được giống như mấy ngày trước..."
"..." Tay Vương Nhất Bác nhẹ vỗ về sau lưng y, ngữ khí nghe không ra cảm xúc gì, "Ngươi nói đi."
Tiêu Chiến cắn cắn môi.
Cuối cùng y cũng nói cho Vương Nhất Bác.
Về mục đích y đến Đại Tấn, về dự định của Việt Đế, cả quan hệ giữa y và Cao Viễn. Có điều, y không kể những chuyện từng trải qua khi còn bé, tù giam và tử ngục cũng chỉ nói thoáng qua, nói đó là khi y học luyện độc cổ.
—— cũng không nhắc đến giả tử dược.
Nhưng hiện giờ như thế này là đủ.
Vương Nhất Bác yên lặng nghe, tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về y, không lúc nào dừng. Biểu tình nhàn nhạt, không kinh ngạc hay có phản ứng gì khác.
Tiêu Chiến nói xong, chần chừ ngẩng lên nhìn hắn.
"Không hỏi cái gì sao, điện hạ?"
"Không có gì để hỏi." Vương Nhất Bác thong thả đáp, "Trước đây đã đoán được không ít."
Lúc trước Lý Uy từng nói cho hắn biết, trước khi Tiêu Chiến đến thường có vài người Trung Nguyên ra vào Lâu Lan, sau đó lại đi cùng Tiêu Chiến gả đến Đại Tấn, nên không khó đoán hai bên sớm đã có quan hệ. Sau khi đến đây làm phi, lấy tính tình Việt Đế nghi kỵ cẩn thận như vậy mà trong hai năm hoàn toàn không phái người lui tới, còn bản thân Tiêu Chiến lại có bản lĩnh đó...
Có điều, hắn thật sự không ngờ tới mục đích của Việt Đế. Muốn hoàn toàn khống chế người bên cạnh như con rối sao? Đùa cũng hay thật.
Tiêu Chiến tiếp tục: "Hủ cổ rất lợi hại, ta vừa cảm giác mình không thể chế ra được, cũng vừa sợ bệ hạ sẽ dựa vào đó gây bất lợi cho Lâu Lan... Cho nên ban đầu mới tiếp cận ngươi, mong ngươi có thể giúp một tay."
"Chờ ta đăng vị là chuyện này có thể chấm dứt rồi đúng không?" Vương Nhất Bác hỏi.
Không biết có phải vì hắn khôi phục ngữ khí bình thường hay không, những lời này nghe vào tai, tựa hồ có gì đó không đúng.
Tiêu Chiến ghé sát vào hắn, mềm mại dịu dàng hôn hắn hai cái.
"Đừng tức giận..."
"Không có tức giận."
Thấy y đến gần như thế, Vương Nhất Bác liền đưa tay tùy tiện vuốt ve tóc y, "Thất hoàng tử xảy ra chuyện gì?"
"Cao Viễn với hắn có quan hệ hợp tác, nhưng ta không rõ lắm." Tiêu Chiến vùi mặt vào hõm cổ hắn, rầu rĩ nói, "Hắn có quyết định của riêng mình."
"Ngươi vừa nói khi còn bé luôn có hắn bên cạnh?"
"Ừ."
"À," Vương Nhất Bác giở giọng lạnh lùng, "Thanh mai trúc mã a."
"Giống như ngươi với Ân tiểu thư vậy, không khác gì." Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói.
"..."
Lại trầm mặc một hồi.
Giây lát, Tiêu Chiến hỏi: "Điện hạ không thấy lạ với dự tính này của bệ hạ ư? Nếu thành công, hắn sẽ xuống tay với ngươi đầu tiên."
"Không."
Hắn vân vê lọn tóc thơm mềm của Tiêu Chiến, cuộn quanh ngón tay, "Hắn còn không phải là người như vậy sao. Nếu không làm ra chuyện gì thì ta mới ngạc nhiên đấy."
Tiêu Chiến nhẹ nhàng xoa mặt hắn.
—— y nghĩ đến một chuyện.
Rất lâu trước đây, quan hệ giữa bọn họ còn chưa đến mức này, mà chỉ có Vương Nhất Bác thỉnh thoảng đến chỗ y. Lúc ấy y thường bị hắn chơi đùa rất thảm, Tiểu Từ Tử vì để y nguôi giận dễ chịu hơn chút mà kể lại đánh giá của nhiều người trong cung về Vương Nhất Bác cho y nghe.
Không thể phủ nhận, Thái tử điện hạ tôn quý, tuấn mỹ, trác tuyệt, là đối tượng ái mộ trong lòng vô số thiếu nữ.
Nhưng đồng thời, hắn lãnh huyết, tàn khốc, sát phạt quả quyết, không có chút nhân tình.
Hắn là người giống Việt Đế nhất trong số tử nữ của Việt Đế.
Việt Đế năm xưa đoạt ngôi hoàng đế như thế nào, trong lòng những người thế hệ trước đều biết. Mà Thái tử điện hạ bây giờ, thoạt nhìn cũng rất giống như người có thể làm ra những chuyện như vậy —— có người nói, đến Hoàng hậu cũng thấy thế.
Nàng và Việt Đế nhiều năm không hợp, vẫn không có tình cảm gì. Nhất là sau khi Việt Đế làm ra chuyện sát huynh thí tử, có lẽ trong lòng nàng đối với Việt Đế không chỉ là không có có cảm tình mà còn là chán ghét.
Đối diện với một nhi tử giống hệt Việt Đế như vậy...
E rằng cũng có chút khúc mắc.
Nàng đối với Vương Nhất Bác, cũng không thể nói không thương. Dù sao cũng là nhi tử của mình, vẫn phải đau, vẫn quan tâm. Chỉ là so với Huệ An hay Tiểu Thập Lục thì vẫn kém một chút.
Lúc trước đối với chuyện này không có cảm giác gì, nhưng lúc này Vương Nhất Bác bị thương... Hoàng hậu tựa hồ hai ngày trước chỉ đến thăm một lần, sau đó vẫn chưa từng trở lại.
Trong lòng Vương Nhất Bác sẽ cảm thấy như thế nào?
Đang nghĩ ngợi xuất thần, chợt nghe phía trên đỉnh đầu lại hỏi câu: "Khi còn bé ngươi luyện như thế nào?"
Tiêu Chiến giật mình.
Vừa rồi chỉ nhắc qua một chút, cũng không có ý định nói nhiều về chuyện này, hơn nữa cũng không phải chuyện quan trọng gì. Nhưng không ngờ Vương Nhất Bác lại chủ động hỏi.
"Không có gì, chỉ là nuôi và đợi trùng độc thôi, học cách chuẩn bị nguyên liệu độc, sau đó bắt đầu nuôi trùng độc, rồi làm thí nghiệm..."
Vương Nhất Bác nói: "Khó chịu không?"
"..." Tiêu Chiến trầm mặc một hồi, "Khó chịu..."
Y kề bên Vương Nhất Bác, nói khẽ: "Rất đau, rất khó chịu... Có một lần thiếu chút nữa chết mất."
Không phải là bởi vì luyện độc mà chết. Là bản thân y muốn chết.
Vào đêm tuyết rơi dày đặc ở Lâu Lan.
Y gần như phát điên vì bị giam cầm, luyện ngục vô tận khiến y đau khổ, đêm đó ở Lâu Lan tuyết rơi dày đặc, mọi người trong cung đều đổ xô đi báo tin mừng, trong lòng tràn đầy vui sướng. Nhưng khi ấy y đang co ro một mình trong ngục tối lạnh lẽo, ngẩng đầu lên, chỉ thấy những hạt tuyết nhỏ lọt vào qua các vết nứt trên cửa sổ.
Một cảm giác bất lực và tuyệt vọng dâng lên trong lòng, giống như một người hạn hán lâu ngày gặp phải mưa sương, rồi lại nhận ra mưa sương không rơi đến người mình, không thể làm dịu cơn khát.
Y chạy trốn.
Kỳ thực lúc đó y đã đủ năng lực, nếu muốn trốn thoát thì thủ vệ cửa ngục căn bản không cách nào giữ được, chỉ là y đã chọn ở lại nơi đó lâu như vậy mà thôi.
Y một đường chạy ra khỏi tử lao, tránh khỏi lính tuần tra, đôi chân trần, thân thể đơn bạc run run rẩy rẩy trong gió tuyết, từng bước từng bước chạy về phía cửa thành.
Là tuyết, là trận tuyết lớn hiếm thấy..
Nếu quả thật là phúc, nếu quả thật có thần linh, có thể nghe được thanh âm của y không?
Có thể cứu vớt y khỏi luyện ngục này không?
Tiêu Chiến nói: "Lúc đó, ta từ nơi ấy nhảy xuống... Cách nơi mẫu phi ta năm xưa ngã xuống không xa, nhưng cuối cùng không chết."
Có lẽ là tuyết đọng dưới đất quá dày, cũng có thể là vong linh A Đế Vương ở nơi u minh bảo vệ, tóm lại Tiêu Chiến nhảy xuống mà không chết, chỉ là ngã gãy chân. Sau lại nghe thấy có người đến, liền kéo lê thân thể khập khiễng nấp vào.
Y cũng không biết những người kia sao lại ca tụng như vậy —— có lẽ là vì con người Lâu Lan dưới khung cảnh phong hoa tuyết nguyệt đã sinh ra tâm tình lãng mạn.
Nhưng tâm tình này không hề hữu hảo với Tiêu Chiến dù chỉ một chút.
Đêm ấy trùy tâm vô lực, thống khổ quyết tuyệt đến nhường nào, thế nhân không biết. Thế nhân chỉ nói "Khuynh thành một đêm", biến một phàm nhân tuyệt vọng khao khát thần linh thành chính thần linh mà ca tụng.
Sao mà trào phúng, sao mà mỉa mai.
Mỹ đàm thực ra lại là bi đàm, mỗi một lần tán dương cũng chỉ đang khoét vết thương sâu thêm.
Cố hương điêu linh, nhưng người ra đi như vết thương đã lành. Càng hời hợt nói xuân quang vô hạn tươi đẹp, càng lộ ra nỗi tuyệt vọng giấu đầu lòi đuôi.
Những năm sau nếu xuất hiện ở Lễ hội Thiên đăng,, nhìn Lâu Lan phồn hoa mỹ lệ, y sẽ nghĩ thế nào?
Vương Nhất Bác trầm mặc ôm y, nhẹ nhàng hôn giọt nước mắt trên mắt y.
"Ta sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa." Một lúc lâu, hắn lên tiếng.
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong ngực hắn.
Kỳ thực, lẽ ra họ nên gặp nhau từ nhiều năm trước.
Lúc Vương Nhất Bác tiêu diệt Ô Dực cũng là lúc Tiêu Chiến đang ở Lâu Lan ngay bên cạnh. Đó cũng là khoảng thời gian họ cách nhau gần nhất.
Lúc đó lấy tư cách Đại Tấn một phương, Vương Nhất Bác vốn nên thay Việt Đế đến Lâu Lan dự yến, chúc mừng quan hệ hợp tác mấy năm nay giữa hai nước, rốt cuộc cũng đánh bại Ô Dực. Nhưng khi ấy Vương Nhất Bác trẻ tuổi khinh cuồng, đánh thắng trận liền xoay người trở về, không quản chuyện gì khác.
Khi ấy tất cả còn chưa bắt đầu, bọn họ có thể gặp nhau trong hoàn cảnh không có gì ngăn cách.
Nhưng thế cục đã như vậy, số phận đã như vậy, quanh đi quẩn lại, cho tới bây giờ bọn họ mới tiến lại gần nhau.
Nếu ngươi có thể hiểu được những chuyện này...
Ngươi sẽ biết rằng, chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều điều trong quá khứ.
Cho nên những ngày còn lại đây, dù chỉ là một chút cũng không muốn lãng phí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...