Vụ án ôn dịch ở Tịnh Châu năm đó bi thảm đến mức cho đến tận hôm nay, mỗi khi nhắc lại vẫn khiến người ta biến sắc.
Bệnh dịch bắt đầu ở Phần Dương, đây là một trong những thành trì có con đường thông thương của Đại Tấn, thường ngày bách tính qua lại tấp nập, người từ vùng nào cũng có, dẫn đến ôn dịch lan nhanh vô cùng, người nhiễm bệnh sẽ phát ban rồi sốt cao, mấy ngày sau nếu không có chuyển biến tốt, không quá nửa tháng sẽ đột nhiên nôn ra máu mà bỏ mạng. Trong lúc nhất thời, lòng dân khắp Đại Tấn đều hoảng sợ.
Việt Đế được thông truyền sớm nhất, sau khi hay tin lập tức hạ lệnh phong tỏa đô thành, phái cấm quân vây thủ, tránh để dịch bệnh truyền vào kinh thành, đồng thời phái binh đến Tịnh Châu khống chế dịch bệnh. Có điều, bách tính ở Phần Dương lưu động quá nhiều, hơn nữa bệnh dịch đã phát tán nhiều ngày, trong lúc nhất thời hoàn toàn không cách nào khống chế được, thậm chí càng ngày càng loạn.
Trước đây biên cảnh phía Bắc thường xuyên bị Hung Nô tác oai tác quái nhũng nhiễu làm loạn, Đại tướng quân Mông Triết vẫn luôn dẫn binh tác chiến ở tiền tuyến Định Tương, Mông lão tướng quân thì cùng những bộ hạ còn lại trấn thủ ở huyện Nhạn Môn. Sau đó bệnh dịch ở Tịnh Châu càng thêm nghiêm trọng, binh lực ban đầu phái đi đã dần không thể đáp ứng đủ, cho nên Việt Đế lại hạ chỉ cho Mông lão tướng quân dẫn bộ hạ đến Phần Dương hiệp trợ chống dịch trước, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Mông lão tướng quân lại không phục mệnh, vẫn ở lại huyện Nhạn Môn. Về sau lại qua một khoảng thời gian nữa, chiến sự Hung Nô căng thẳng, Mông lão tướng quân chỉ huy một phần binh lính Mông gia đến Định Tương hiệp trợ Mông Triết, Hung Nô đại bại, còn bị ép phải rút khỏi lưu vực Hà Đào.
Tình hình dịch bệnh tổng cộng kéo dài hơn một năm, người chết như cờ đổ, tiếng khóc than oán thán vang dậy khắp nơi. Thời gian này thù trong giặc ngoài, khiến cho toàn bộ Đại Tấn nguyên khí đại thương, mà trong lúc quốc gia nguy cấp nhất, bất kỳ tội kháng chỉ nào cũng sẽ bị nâng lên mức độ cao nhất, thậm chí còn tăng nặng. Việt đế cho rằng Mông lão tướng quân kháng chỉ bất tuân, đồng thời việc Mông lão tướng quân có thể trực tiếp điều động binh lính đến hỗ trợ cho Mông Triết cũng khiến hắn kiêng kị - dù sao thì việc toàn quân Mông gia có khả năng không tuân mệnh hắn từ lâu đã là cái gai trong lòng.
Vì thế, trong quá trình thanh lý môn hộ, Việt đế muốn lợi dụng việc này để thu lại binh quyền, phá vỡ tình trạng độc lập thống trị của Mông gia. Có chuyện kháng chỉ tiếp ứng đối phó bệnh dịch kia làm đầu thì việc dâng một tấu chương tố tội cũng không phải chuyện gì khó.
Nhưng cuối cùng, chẳng rõ tại sao lại phát triển thành tội danh mưu nghịch phản quốc đến mức phải diệt môn. Dường như có rất nhiều manh mối và chi tiết còn mơ hồ, đợi đến khi nhìn nhận một lần nữa, hết thảy đều đã trở thành kết cục đã định.
Mà Mông Triết vẫn luôn trấn thủ ở tiền tuyến, hoàn toàn không biết gì cả. Lúc hắn nhận được tin thì tội danh cũng đã giáng xuống, vừa về đến kinh thành chính là hành hình, không có cách nào hồi hoãn. Huống chi lúc trở về, Mông gia đã bị diệt môn, e rằng đối với Mông Triết ngay lúc ấy mà nói, tâm đã sớm thành tro tàn rồi.
Trên bàn cắm một nén nhang thơm đang cháy, khói hương lượn lờ.
Mông Triết nhìn chằm chằm vào đường giới màu xanh kia, thật lâu sau mới lại lần nữa lên tiếng: "Khi đó ta cũng không thể nhìn mặt phụ thân lần cuối cùng. Nếu không, nhất định sẽ có cơ hội hỏi ông ấy cho rõ ràng. Phụ thân tuyệt đối sẽ không kháng chỉ, càng không mưu nghịch phản quốc, năm xưa nhất định còn có hiểu lầm. "
Hắn lại quay đầu nhìn Vương Nhất Bác đang ở trên giường, ngữ khí ngập tràn oán hận: "Nếu lúc ấy ngươi có thể ra mặt, cho dù chỉ là ngăn cản một chút..."
Vương Nhất Bác bình tĩnh ngồi đó, không giải thích bất cứ điều gì về chuyện này, cũng không để ý tới oán hận của hắn, chỉ nói: "Trong thư phòng Phụ hoàng có một văn kiện, bên trong có ghi chép đầy đủ sự việc năm xưa."
Nghe vậy, thần sắc Mông Triết trở nên nghiêm túc.
"Mấy ngày trước, ta đã phái Lý Uy đi điều tra một số quan viên trong triều. Những người tham gia thẩm vấn năm đó, rất có thể đều có liên quan đến đảng phái của Thất hoàng tử và Lệ phu nhân." Đầu lại có chút đau, hắn một tay chống lên đầu giường vừa xoa xoa mi tâm và nói tiếp: "Nếu có thể lấy được văn kiện này..."
Nói ba phần, thâm ý lại mười phần.
Nếu thật sự là Lệ phu nhân và Thất hoàng tử, một khi lấy được văn kiện kia chính là nắm được chứng cứ năm đó bọn họ đã nhúng tay vào việc này. Còn nữa, nếu Mông lão tướng quân thật sự không mưu phản thì tại sao cuối cùng lại bị định một tội danh thảm khốc như vậy, khả năng duy nhất chính là bọn chúng cũng đã động tay động chân.
Đây sẽ là cơ hội tuyệt vời để đả thương đảng phái của Thất hoàng tử.
Hiện giờ, kế hoạch mặc dù tạm thời thất bại nhưng Thất hoàng tử bên kia cũng không đắc thủ, tốt xấu gì cũng vẫn còn có thể tìm lại đường sống.
Mông Triết trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Ngươi làm những chuyện này là vì muốn giải oan cho Mông gia sao?"
Vương Nhất Bác cười nhạt.
"Nghĩ cái gì vậy, đương nhiên là để quật ngã Thất hoàng tử."
"......"
Quả nhiên là hắn nghĩ nhiều. Vương Nhất Bác hoàn toàn không phải người trọng tình trọng nghĩa, sao có thể vì mục đích này – nếu hắn có lòng như vậy thì năm đó đã sớm ra tay rồi, cần gì phải đến nông nỗi như bây giờ.
Mông Triết thu liễm tinh thần, lạnh lùng nói: "Ta đã nói rồi, binh phù ta sẽ không giao ra."
"Ta cũng từng nói không cần ngươi giao."
Vương Nhất Bác nói. Đại khái là thân phận cho phép, lúc hắn dùng ngữ khí bình thường để nói chuyện luôn lộ ra vài phần kiêu căng, một câu 'Không cần' nghe vào trong tai càng chẳng khác gì 'Không hiếm lạ', thập phần khinh thường, khiến cho người ta phải tức giận.
Mông Triết nói, "Vậy thì tốt. "
Hắn dừng một chút, lại nói: "Ngươi và Tiêu phi nương nương kia có chuyện gì vậy?"
Vương Nhất Bác: "Ngươi câm miệng."
Mông Triết nhíu nhíu mày, hắn tướng mạo cứng nhắc, thường ngày lúc nào cũng một bộ nghiêm nghiêm túc túc, cho nên chỉ cần một chút biến đổi trong biểu tình cũng dễ dàng bị người ta nhận ra.
Chỉ mới hai năm không gặp, Vương Nhất Bác vậy mà lại biến thành đức hạnh thế này. Đường đường là Thái tử điện hạ lại cùng nương nương trong cung dây dưa không dứt, lại còn giận dỗi cãi nhau, sau đó ở chỗ này một mình tức đến giậm chân, một chút tiền đồ cũng không có.
Nhưng... Mông Triết lúc trước cũng không phải chưa từng tiếp xúc với Tiêu Chiến, căn cứ vào kinh nghiệm của mấy lần tiếp xúc kia, hắn cảm thấy vị nương nương này quả thật có bản lĩnh có thể khiến cho Thái tử điện hạ tức giận.
Nghĩ tới đây, Mông Triết lắc đầu, lười hỏi tiếp. Chuyện cần thương lượng cũng đã đàm phán xong, liền xoay người trở về luyện kiếm.
Người đi rồi, Vương Nhất Bác tự mình ngồi thêm một lát, sau đó đứng lên, lại bắt đầu đi tới đi lui. Nhìn dáng vẻ này, xem ra, quả thật là bị chọc giận không hề nhẹ. Hắn đang bị thương mà còn tức giận đến như vậy, Lý Uy chỉ sợ thân thể điện hạ không chịu nổi, ló đầu vào trong dò xét một hồi, lại nhịn không được bước vào khuyên nhủ: "Điện hạ, đừng nghĩ ngợi nữa..."
Vương Nhất Bác phớt lờ hắn.
Đoán chừng là bản thân đã cân nhắc một hồi, một lúc lâu sau mới lại mở miệng: "Ngươi, đi phái vài người đến bảo vệ y."
"?"
Lý Uy: "Điện hạ, vậy những người đó phải làm sao bây giờ?"
Hắn đang ám chỉ số lính được phái đến canh giữ bên ngoài tiểu viện của Tiêu Chiến. Hiện giờ còn chưa biết tình hình rốt cuộc là thế nào, mấy ngày nay vẫn luôn bận rộn chăm sóc điện hạ, những chuyện khác đều không để ý.
Hắn không đề cập đến thì thôi, vừa nhắc tới, Vương Nhất Bác lại nhớ ra, nhất thời càng thêm nôn nóng.
"Là người của Vương Dục Bạch sao?"
"Hiện tại vẫn chưa rõ lắm." Lý Uy cẩn thận nói.
Vương Nhất Bác không nói gì nữa, vẻ mặt ủ rũ ngồi trở lại giường.
Chiếc áo choàng lông trên người bởi vì động tác ngồi quá mạnh mà trượt xuống, bị hắn lẳng lặng kéo lên quấn chặt quanh người. Rõ ràng thần sắc đen tối đến dọa người, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy có chút ủy khuất.
Lý Uy nói: "Điện hạ đừng nóng vội, thuộc hạ lập tức đi khuyên nhủ nương nương..."
"Khuyên cái gì? Có gì để khuyên?" Vương Nhất Bác lạnh lùng nói: "Không được đi!"
"Nhưng mà..."
"Y thích thế nào thì cứ để mặc như vậy đi, không liên quan gì đến ta cả."
"......"
Lý Uy còn muốn nói gì đó, Vương Nhất Bác đã nghiêng người nằm lên giường, vừa nằm vừa kéo chăn đắp lên, không nói lời nào.
Hắn vốn lo lắng sau khi chuyện này xảy ra Vương Nhất Bác sẽ tức giận đến mức bệnh tình nặng thêm. Kết quả không nghĩ tới, tình trạng của điện hạ ngược lại đã tốt hơn một chút, ít nhất so với hai ngày trước có tinh thần nhiều hơn.
Đêm muộn, Ân Sở sau khi ở chỗ Hoàng hậu ngủ bù một giấc lại đến thăm hắn.
Thấy tinh thần Vương Nhất Bác đã tốt lên, nàng đầu tiên là vui mừng, sau đó lại thấp thỏm nhắc đến chuyện thành thân với hắn.
Hiện giờ không thể không trì hoãn... nhưng mà, sẽ phải kéo dài đến lúc nào đây?
Khi nói những lời này, ánh mắt nàng đầy âu lo nhìn Vương Nhất Bác. Người nọ lại chỉ ngồi dựa vào đầu giường lật giở một văn kiện, không biết bên trong viết cái gì --- vừa mới khỏe lại một chút, liền bắt đầu bận rộn.
Vương Nhất Bác nói: "Nói sau đi."
"Cái gì mà nói sau chứ? Tốt xấu gì cũng nên định trước thời gian a..."
"Sở Sở."
Vương Nhất Bác khép lại văn kiện kia, ngước đôi mắt đen thẳm lên, thần sắc thập phần bình tĩnh.
"Chuyện thành thân, vẫn nên thương lượng lại đi."
Từ trước đến nay, thái độ lúc nói chuyện của hắn đối với Ân Sở đều rất ôn hòa, nhưng tuyệt đối không thể nói là ôn nhu, mà chỉ giống như nuông chiều và giữ khoảng cách. Tùy theo ý nàng, muốn làm chuyện gì thì làm – nhưng gần như cũng không bao giờ hỏi đến, cũng không hề quan tâm.
Là một thiếu nữ tâm tư nhạy cảm, Ân Sở làm sao không ý thức được điểm này. Cũng chính vì vậy, nàng mới luôn coi chuyện thành thân là chỗ dựa cuối cùng của mình. Bất kể Vương Nhất Bác có thật sự thích nàng hay không, chỉ cần thành thân thì bọn họ sẽ ở bên nhau, Vương Nhất Bác chính là của nàng, vậy những chuyện khác cũng không sao cả, nàng chỉ hy vọng có thể ở bên người mình thích.
Nhưng bây giờ, kéo dài thời hạn không nói, nàng đến hỏi Vương Nhất Bác mà cũng không nhận được dù chỉ một lời hứa hẹn mơ hồ.
Mấy ngày nay lo lắng sợ hãi về thương thế của hắn, còn có nỗi khổ tâm lo sợ đối với việc trì hoãn đại hôn, đủ thứ áp lực này, cộng thêm thái độ lãnh đạm của Vương Nhất Bác khiến cho nàng không thể kìm nén được nữa mà bộc phát.
"Vì sao lại phải thương lượng?" Nàng hỏi, "Huynh chính là không muốn thành thân với muội..."
Vương Nhất Bác nhíu mày.
Hắn đương nhiên không thể cãi nhau với Ân Sở, cho nên nàng nói xong câu này hắn cũng không tiếp lời.
Ân Sở nói: "Muội biết huynh không thích muội, cùng muội thành thân chẳng qua là muốn tranh thủ sự hậu thuẫn của cha muội... Nhưng bất kể như thế nào, lúc trước chính miệng huynh đã đồng ý hôn sự này, là chính huynh đáp ứng sẽ cưới muội."
Nói xong, nàng chớp chớp mắt, những giọt nước mắt nhẫn nhịn đã lâu không thể đợi thêm được mà lăn xuống.
"Huynh bây giờ có phải hối hận rồi không? Muội cũng không mong cầu gì nhiều cả, cho đến bây giờ, muội chưa từng mong cầu bất cứ điều gì khác, chỉ cần có thể thành thân với huynh là được rồi. Hoàng hậu nương nương là người Ân gia, muội sau này cũng có thể làm một Hoàng hậu tốt, hết thảy đều ủng hộ huynh, như vậy không tốt sao?"
Có lẽ là quá kích động, nàng nói một thôi một hồi, hai chân không còn chút sức lực, thiếu chút nữa thì ngã xuống, Vương Nhất Bác vươn tay đến muốn đỡ lại bị nàng tránh đi.
Đôi mắt to tròn đỏ bừng nhìn hắn không chớp, cả người bất động, muốn hắn cho mình một câu trả lời.
Chỉ là, Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, không trả lời.
Sau đó nhàn nhạt nói: "Đợi thêm một thời gian nữa lại nói đi, Sở Sở."
Hắn hiện giờ quả thật hoàn toàn không muốn nói đến chuyện này.
Thái độ hoàn toàn không phản hồi này của hắn khiến Ân Sở có muốn ầm ĩ cũng không ầm ĩ nổi. Nàng đối với Vương Nhất Bác ngoại trừ yêu thích, kỳ thật còn có chút kính sợ, những lời vừa rồi đã là sự bùng nổ cực hạn mà nàng có thể làm ra, hiện giờ đối với những lời này của hắn, ngược lại càng bình tĩnh hơn.
Nàng lẳng lặng nói: "Biểu ca, muội và huynh đều là người của Ân gia, vốn không nên như vậy."
Nói xong, Ân Sở xoay người rời đi.
Nàng tạm thời không muốn ở lại, dù sao hiện tại Vương Nhất Bác cũng đã hồi phục rất nhiều, không cần phải quá lo lắng, vì thế trực tiếp trở về Ân phủ.
Đại khái cũng cần phải suy nghĩ thật kỹ đã.
Nàng đi rồi, Vương Nhất Bác cũng không còn tâm tư xem những văn kiện kia nữa, bỏ tấu thư xuống, xoa xoa mi tâm.
Thật là đau đầu.
Nếu là trước đây, hắn có thể sẽ cười cười không chút để ý mà dỗ dành nàng vài câu. Nhưng hiện giờ, không hiểu vì sao, càng ngày càng có cảm giác không thể diễn nổi.
Khi bức màn giả dối mỏng manh cuối cùng cũng bị xé toạc, vậy không thể không suy xét đến ý nghĩa tồn tại của bức màn này.
Hắn trước giờ đối với chuyện thành thân vẫn rất tùy tiện, dù sao đối với hắn mà nói, cùng lắm cũng chỉ là có thêm bệ phóng trên con đường đoạt vị, không cần phải phí tâm rối rắm. Nhưng bây giờ...
Ánh nến trên bàn nhảy nhót vài lần, làm cho đôi mắt tối sầm của hắn như mặt nước hồ lạnh lẽo khẽ gợn sóng trong gió.
Mấy ngày sau, Vương Nhất Bác vẫn chưa thể xuống giường.
Cơn sốt gần như đã không còn, chỉ là miệng vết thương ngày càng mưng mủ nặng thêm. Trần thái y đã thử rất nhiều cách, nhưng tất cả cũng chỉ có tác dụng tạm thời ngăn chặn. Vốn dĩ chỉ là một vết xước nhỏ không tính là gì đối với người luyện võ, giờ lại biến thành một vết thương vừa dài vừa sâu, Trần thái y lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, vết thương nhiễm trùng có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng hơn.
Bản thân Vương Nhất Bác thật ra không có phản ứng gì lớn đối với chuyện này. Mấy ngày nay, hắn vẫn đều đều xem công văn, dù sao cũng là Thái tử, việc phải làm vẫn rất nhiều, lúc trước nằm lâu như vậy cũng đã trì hoãn không ít, hiện giờ đã tỉnh táo lại, nếu còn không gấp rút xử lý chỉ sợ sẽ bỏ lỡ việc quan trọng. Tóm lại chính là đối với chuyện khác hoàn toàn không đề cập tới, thái y đến thì cho thăm khám, thăm khám xong xem như xong chuyện, cái gì cũng không hỏi tới, một chút suy nghĩ cũng nhìn không ra, giống như thân thể bị trúng độc này không phải là của hắn vậy. Lý Uy cảm thấy hắn dường như đang giận dỗi với ai đó, nhưng trong ấn tượng và hiểu biết của mình đối với Thái tử điện hạ, bất kể thế nào cũng không thể liên hệ Vương Nhất Bác với hai chữ 'giận dỗi' được.
... Hơn nữa, trải qua chuyện mấy ngày trước, hắn cũng không dám tự tiện mời nương nương tới nữa.
Chẳng qua, mấy ngày nay, dưới sự đồng ý ngầm của hắn, Chu Chính sẽ thỉnh thoảng từ mật đạo lẻn đến, len lén quan sát xem Tiêu Chiến đang làm gì.
Cũng không tính là nhìn trộm đâu nhỉ... Chỉ là, chẳng lẽ thật sự định để mặc nương nương đi tìm Thất hoàng tử sao...
Điện hạ còn chưa công khai tức giận mà đã như thế.
Nhưng từ những chuyện trực tiếp quan sát mà thấy, Tiêu Chiến cũng không đi đâu cả. Mấy ngày nay, y thậm chí đến cả cửa tiểu viện cũng không ra.
Điều này làm cho bọn họ nhẹ nhõm hơn một chút.
Nhưng không để bọn họ yên tâm quá lâu, ngày thứ năm, Chu Chính đột nhiên từ mật đạo chạy trở về.
Lúc đó Lý Uy đang bưng thuốc vừa sắc đến cho Vương Nhất Bác, đúng lúc đi đến hành lang, Chu Chính đột nhiên từ cánh cửa bên cạnh nhảy ra khiến hắn giật mình thiếu chút nữa làm đổ thuốc. Định thần lại mới phát hiện trong tay Chu Chính vậy mà đang cầm miếng vỏ dưa hấu gặm dở.
"Đầu lĩnh! Chuyện lớn không ổn rồi..."
"Có chuyện gì, hoảng hoảng hốt hốt như vậy!" Ở trước mặt thủ hạ, Lý Uy vẫn rất bảo vệ hình tương, ít nhất thì cảm giác uy nghiêm vẫn được bảo trì thập phần hoàn hảo: "Không ra thể thống gì!"
Thấy thế, Chu Chính lập tức quỳ một gối xuống, cúi đầu nói: "Vâng, là thuộc hạ lỗ mãng."
Nhưng rất nhanh lại giơ miếng vỏ dưa hấu trong tay lên, "Chuyện lớn không ổn..."
Lý Uy: "Từ từ nói."
Chu Chính hít một hơi, vẻ mặt một lời khó nói hết: "Nương nương hình như... đã sớm biết thuộc hạ ở đó."
"Cái gì?" Nghe vậy Lý Uy cả kinh.
Chu Chính nói cho hắn biết, hôm nay hắn vẫn như thường ngày, giấu mình ở một chỗ, bí mật quan sát hoạt động của Tiêu Chiến. Đến trưa, thái giám tên Tiểu Từ Tử đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về mang cho Tiêu Chiến một quả dưa. Chu Chính vốn không để bụng, kết quả chẳng bao lâu sau Tiểu Từ Tử kia vậy mà lại cầm một miếng dưa, cẩn thận đi đến chỗ hắn đang ẩn nấp, hỏi hắn có muốn ăn một miếng không.
Có thể tưởng tượng được mức độ hoảng sợ của Chu Chính lúc đó. Hắn thiếu chút nữa thì ngã khỏi cây.
Tiểu Từ Tử vẫn là vẻ mặt cẩn trọng, hắn đối với tất cả người của Thái tử điện hạ đều thập phần kính sợ, lại nói: "Là nương nương bảo ta đưa cho ngài, nói ngài mấy ngày nay đã vất vả rồi..."
Chu Chính: "..."
Hắn nhận miếng dưa, nhanh chóng chạy về mật đạo.
Bị phát hiện thì những chuyện kế tiếp cũng không dễ làm.
Lý Uy nói: "Mấy ngày nay, có thu hoạch gì khác không? Ví dụ như, tâm tình nương nương có tốt không, trạng thái thế nào?"
Chu Chính: "Không dễ phán đoán. Nương nương không đi ra ngoài, chỉ một mực ở trong phòng, thuộc hạ nhìn không thấy người."
"Vậy... lúc người thỉnh thoảng đi ra, ngươi xem biểu hiện thế nào?"
"Vẫn như bình thường."
Thần sắc Lý Uy có chút ngưng trọng.
Điện hạ bên này nhìn không ra đang suy nghĩ gì, nương nương bên kia cũng nhìn không ra được đang tính toán điều gì... Hắn bỗng nhiên nhớ đến lần hai người cãi nhau lúc trước sau đó chiến tranh lạnh, cũng là tình trạng như thế này, không ai nói với ai lời nào, ai cũng không nhìn thấu, sau đó đột nhiên lại hòa hảo. Chẳng qua lần này, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy. Thật sự là... giày vò người khác mà.
Đang lo lắng, chợt nghe cửa vào hành lang dài truyền đến một giọng nói: "Nói chuyện gì vậy?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...