"Không phải chính miệng ta nói cho ngươi biết, ngươi cũng đừng tin."
Ngón tay y rất lạnh, không biết có phải vì bị Vương Nhất Bác vừa mới từ bên ngoài vào làm cho bị lạnh hay không.
Ắt hẳn là ông trời thiên vị cho Tiêu Chiến có vài điểm khiến người ta thương cảm.
Ví như đôi mắt luôn ướt át, khóe mắt phiếm hồng hơi cụp xuống, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, tay chân quanh năm lạnh lẽo.
Trước kia Vương Nhất Bác không để ý, gần đây bắt đầu chú ý đến thân thể y, lúc này mới phát hiện Tiêu Chiến cũng rất kén chọn: từ ăn đến mặc, món nào hợp khẩu vị thì mới ăn thêm một chút, y phục mặc trên người không thể quá nóng càng không thể quá lạnh, Lý Uy còn nói lúc y ngủ không thể bị quấy rầy, nếu không ngủ ngon sẽ đau đầu.
Vương Nhất Bác nghe xong không nói nên lời.
Ngày đó nói y là 'cái bao nhỏ yếu ớt' thật không sai.
Vương Nhất Bác nhéo nhéo tay y, bỏ vào trong chăn ủ lại, không trả lời.
Ánh nến nhảy múa đổ bóng giữa lông mày hắn, phản chiếu một mảnh âm u, khiến cho sự trầm mặc của hắn giờ phút này càng thêm sâu sắc.
"Ta nói ta sẽ không phản bội ngươi, điện hạ." Tiêu Chiến tiếp tục, "Bất luận thế nào, hy vọng điện hạ ít nhất có thể tin tưởng câu này của ta."
Đêm nay Vương Nhất Bác cũng không ở lại lâu.
Dường như chỉ là tranh thủ được chút thời gian rảnh rỗi hiếm hoi mới đến đây gặp Tiêu Chiến, nói với y vài câu, rất nhanh liền rời đi.
Không ở lại qua đêm, chỉ nói hai ngày nữa sẽ đón Tiêu Chiến đến Đông cung.
Nhưng chuyện tốt là, sáng hôm sau Lý Uy đã đến.
Mấy lần trước, cho dù Tiêu Chiến trở lại tiểu viện của mình, Lý Uy cũng sẽ canh giữ gần đó, chỉ cần gọi hắn sẽ lập tức có mặt.
Mấy ngày nay không có hắn, muốn truyền tin cũng không được, thật đúng là không quen, cảm giác nếu nhìn thấy hắn sẽ an tâm hơn nhiều.
Dường như mọi thứ đều như trước, không có gì khác thường xảy ra.
Nhưng mà từ tối hôm qua, trong lòng Tiêu Chiến mơ hồ có linh cảm không tốt lắm, cũng không biết có phải là vì Vương Nhất Bác đêm qua khác thường hay không.
Ngẫm lại, kỳ thật cũng không phải chỉ là đêm qua...!
Lúc trước hắn đã vài lần nói với Tiêu Chiến gần đây sẽ rất bận rộn, không nói cụ thể, đại khái cũng là chuyện triều chính, nhưng Tiêu Chiến luôn cảm thấy không đơn giản như vậy.
Không nói chuyện khác, lần trước y trở về bên này, Vương Nhất Bác ngay cả mặt cũng không thấy, toàn bộ đều để Lý Uy xử trí.
Sau khi trở về cũng không đến thăm y, cứ như vậy liên tiếp qua mấy ngày rốt cuộc cũng tới, nhưng lại là một bộ dạng khó hiểu, rất khác thường.
Cứ luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Lúc ăn cháo, y hỏi Lý Uy: "Điện hạ gần đây bận gì sao?"
Lý Uy gật đầu.
"Là chuyện gì vậy?" Tiêu Chiến truy vấn.
Nếu là trước kia, hỏi "Vương Nhất Bác đang bận cái gì", Lý Uy căn bản sẽ không tiết lộ nửa chữ, nên Tiêu Chiến cũng chẳng bao giờ hỏi.
Nhưng hiện tại, đừng nói là Lý Uy, Vương Nhất Bác thỉnh thoảng cũng sẽ nói với y một chút chuyện phải làm.
Ví dụ như lúc ở Đông cung, buổi tối trở về muộn cũng sẽ giải thích một câu "Bị các đại nhân giữ lại đàm luận chính sự", xem công văn viết tấu chương cũng không kiêng dè Tiêu Chiến.
Lý Uy là người biết nhìn sắc mặt, chủ tử nhà mình đã không giấu giếm, hắn đương nhiên cũng phải thuận nước đẩy thuyền.
"Gần đây Thất hoàng tử đã trở về.
Chuyện sâu bệnh ở Hồ Châu, hắn xử lý rất tốt.
Điện hạ là kình địch của hắn, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này."
Hắn nói rất ngắn gọn, nhưng Tiêu Chiến thông minh như thế, đã nhanh chóng hiểu được nặng nhẹ.
Chuyện đảng phái tranh chấp trong triều, mặc dù y không quá hiểu biết, nhưng dù sao cũng sinh ra trong hoàng cung, là người trong hoàng thất, nếu nói không biết chút nào thì thật không thể tin được.
Thái tử và Thất hoàng tử, hai bên luôn âm thầm tranh đấu.
Chuyện nạn côn trùng này, Vương Nhất Bác xử lý không tốt, Thất hoàng tử vừa ra tay đã xử lý được, đây chính là minh chứng hoàn hảo cho việc "Thái tử vô năng".
Hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhất định sẽ để cho quan viên do hắn phái tới làm lớn chuyện, hung hăng khơi dậy một làn sóng tranh cãi trong triều.
Dù sao ở trên triều, các quan viên giữ thái độ trung lập như Cao Viễn cũng không ít.
Chưa kể, trong đảng phái của Thái tử còn có bao nhiêu người lập trường không vững, gió thổi chiều nào liền theo chiều ấy.
Nếu vậy, mấy ngày nay Vương Nhất Bác hẳn là không dễ chịu gì.
"Hơn nữa," Lý Uy suy nghĩ một chút lại nói, "Hôm qua Hoàng hậu truyền điện hạ đến gặp mặt, bàn bạc chuyện gì thuộc hạ không rõ, nhưng sau khi điện hạ đi ra, biểu tình nhìn qua không tốt lắm."
Tiêu Chiến rủ mắt uống cháo, không nói gì nữa.
Ngoài trời đã rất lạnh, gió thổi lạnh thấu xương.
Bình thường trong tiết trời này, Tiêu Chiến chỉ làm tổ trong phòng không muốn ra ngoài, nhưng hôm nay y có việc muốn làm nên sau khi dùng xong bữa sáng liền thay một bộ y phục dày dặn ấm áp, chuẩn bị đi ra ngoài.
Tiểu Từ Tử giúp y khoác áo choàng lông cừu trắng tuyết, chạm vào rất thoải mái, mũ trùm viền lông tơ dày dặn rộng rãi trùm lên càng làm nổi bật gương mặt nhỏ nhắn của Tiêu Chiến.
Hắn lải nhải: "Nương nương à, ta nói này, trời lạnh như vậy đừng đi ra ngoài, ngươi muốn cái gì cứ để ta đi lấy là được rồi..."
Tiêu Chiến thu tay vào ống tay áo, lắc đầu: "Ngươi không biết đâu."
Y nói câu này, Tiểu Từ Tử liền hiểu là ý gì.
Lại muốn ra ngoài tìm hoa tìm cỏ.
Nói đến cũng thật lạ - hoàng cung này cũng không phải nơi núi cao rừng thẳm gì, sao Tiêu Chiến lại luôn tìm được những thứ hoa hoa cỏ cỏ mà y cần? Cứ như có một vườn thảo mộc của riêng mình vậy.
Mặc dù khó hiểu nhưng Tiểu Từ Tử vẫn cẩn thận giúp chỉnh trang xiêm y, suy nghĩ một chút, lại gấp gáp trở về tìm một chiếc ô, cũng không biết có chắn được gió lạnh hay không, chỉ là hắn sợ nương nương nhà mình sẽ sinh bệnh.
Nhưng trời không mưa cũng không có tuyết, cầm theo ô cũng thật kỳ quặc, Tiêu Chiến nhìn nhìn cảm thấy hơi buồn cười.
"Không cần đâu." Y nói.
Tiểu Từ Tử vâng một tiếng, đáp: "Vẫn nên chú ý một chút, Thái tử điện hạ thật sự rất nghiêm khắc."
Tiêu Chiến giữ mép áo choàng bước ra cửa, hỏi: "Thái tử điện hạ thì có liên quan gì?"
"Nếu ngươi sinh bệnh, Thái tử điện hạ nhất định sẽ không bỏ qua cho ta." Tiểu Từ Tử xách ô theo sau y, "Ngươi không biết đâu, lần trước ngươi uống rượu, sắc mặt của điện hạ đáng sợ biết bao..."
Trước kia hắn không biết sợ, cũng không có nhiều băn khoăn như vậy.
Nhưng hiện giờ thì khác - không biết sao, hắn luôn có cảm giác nếu không chăm sóc tốt cho Tiêu Chiến, để y ngã bệnh bên cạnh mình, Thái tử hẳn là sẽ xé xác hắn.
Nhắc tới uống rượu, Tiêu Chiến ho nhẹ một tiếng, không nói lời nào.
Nơi y muốn đến là hoa viên lần trước đã từng đến, cũng giống như lần trước, chọn hái một ít thảo mộc.
Lại nói, những thứ hoa cỏ này, thật sự khiến người ta khó hiểu, Tiểu Từ Tử trừng hai mắt nhìn cũng không thể phân biệt y đang hái cái gì trong vườn, hắn thấy tất cả đều giống nhau.
"A Chiến, lần này ngươi định làm gì vậy?" Hắn tò mò hỏi.
"Chế độc dược."
"Hả???"
"Lừa ngươi đó."
"...! A Chiến ngươi thật là..." Gió thổi mạnh hơn một chút, Tiểu Từ Tử mở ô, che gió phía sau cho y, "Chúng ta quay về sớm một chút."
Hai người liền trở về, thật không may, lúc đi ngang qua hồ nước phía sau hoa viên, đúng lúc gặp phải Việt Đế và Cao Viễn.
Mọi người trong cung đều biết Việt Đế rất thích hoa viên, nhưng ngày thường hắn đều ở bên quan cảnh viên, rất ít khi đi dạo đến khu vườn tương đối hẻo lánh này.
Nhưng hôm nay có lẽ là cùng sủng thần đi dạo tán gẫu quên cả thời giờ, một đường đi đến tận đây, vừa lúc gặp được Tiêu Chiến đi hái thảo mộc.
Tiểu Từ Tử chưa từng thấy cảnh tượng này, vội vàng quỳ xuống hành lễ, đến ô cũng ném sang một bên.
Việt Đế liếc hắn một cái, lại nhìn sang Tiêu Chiến.
"Bệ hạ."
Tiêu Chiến cũng hành lễ, trước mặt Việt Đế, y không tiện rụt tay vào trong, vì thế quy củ đưa tay nắm nhẹ trước người.
Khớp ngón tay bị gió lạnh đông cứng toát ra màu hồng nhạt, lấp ló phía sau lớp cổ tay lông mềm trắng như tuyết, khiến người ta nhớ tới quả mật đào tươi tắn mềm mại.
"Kỳ lạ, trời lạnh như vậy, Tiêu phi lại đi ngắm hoa?" Đánh giá một lát, Việt Đế cười mở miệng.
Cao Viễn đứng ở phía sau Việt Đế, từ xa nhìn y, thần sắc không thể phân biệt.
...! Tính ra bọn họ đã lâu không gặp, mấy ngày nay nghe nói hắn bôn ba bên ngoài, rất ít khi hồi cung, có lẽ là có nhiệm vụ gì đó.
Tiêu Chiến thu hồi tầm mắt, nói: "Hồi bệ hạ, chỉ là tùy tiện đi dạo một chút."
Việt Đế gật đầu, "Đã là như thế, vậy theo trẫm đi dạo một lát đi."
Nghe vậy, đôi mắt của Cao Viễn chớp động.
Tiêu Chiến cũng hơi sửng sốt, nhưng vẫn cúi đầu nói: "Vâng."
Nếu Việt Đế đã muốn Tiêu Chiến đi theo, nhất đế nhất phi, Cao Viễn là thần tử, theo lễ cũng không tiện ở lại lâu, cho nên tự giác cáo lui.
Nói là đi dạo nhưng cũng không hẳn.
Việt Đế dẫn y đến một tiểu đình, ngồi nghỉ ở đó nói chuyện phiếm.
Xung quanh tiểu đình là tường đỏ cao nửa thước, không phải bốn bề trống trải nên cũng ấm hơn so với đi dạo bên ngoài.
Mà nội dung nói chuyện phiếm, tất nhiên không tránh khỏi chuyện hủ cổ trong lòng Việt Đế.
Đây là lần thứ hai bị hỏi, nếu lại giống như lần trước kéo dài thời gian, không cho hắn xem gì cả, chỉ e sẽ làm Việt Đế không vui.
Ít nhất, y không thể để Việt Đế cảm thấy "không có chút tiến triển nào".
May mà lúc trước đã lấy Lý Uy làm thí nghiệm...!
Vì thế Tiêu Chiến nói: "Có thể xem như hoàn thành một nửa."
Quả nhiên, Việt Đế nói: "Mang ra cho trẫm xem."
"Rất nguy hiểm, bệ hạ vẫn không nên tự mình lấy thì tốt hơn." Y nói, "Nếu bệ hạ muốn xem, vậy hãy để người khác đến lấy."
Việt Đế nhìn chằm chằm y trong chốc lát, phất tay, hộ vệ ẩn trong bóng tối lập tức xuất hiện, đi tới trước mặt hai người.
Vốn tưởng rằng muốn để hắn hỗ trợ cầm lấy, lại thấy Việt Đế hất cằm nói: "Hạ vào người hắn thử xem."
Tiêu Chiến chỉ nhìn thoáng qua, cũng không do dự.
Y tháo một chiếc vòng bạc ra khỏi cổ tay và mở nó ra.
Loại cổ trùng này khi thấy cơ thể người liền chui vào, hơn nữa đối phương cũng phối hợp, cho nên vô cùng dễ dàng.
Nhưng mà cổ trùng này dù sao cũng không dùng để giết người, trùng vừa mới nhập thể, tốt nhất không nên lập tức thúc giục.
Bình thường sẽ phải đợi vài canh giờ để trùng thích ứng tốt với cơ thể ký chủ, sau khi ổn định mới thúc giục, nếu không rất dễ làm cổ trùng bất an, ở trong cơ thể ký chủ điên cuồng phản kháng, ngược lại sẽ làm ký chủ mất mạng.
Lần trước y hạ cổ lên người Lý Uy cũng phải chờ mấy ngày sau mới thúc giục, nhưng vẫn khiến Lý Uy đau đớn thành như vậy.
Cũng may, kết quả khá mỹ mãn.
Y nói: "Là một bán thành phẩm nên không quá ổn định, tốt nhất bệ hạ hãy để nó thích ứng vài ngày rồi mới thúc giục.
Qua vài ngày trùng sẽ ổn định, không có gì bất thường."
Việt Đế gật đầu: "Cứ làm theo lời người.
Dẫu sao ngươi cũng không dám gạt trẫm."
Có thể tưởng tượng được niềm vui sướng của hắn sau vài mươi năm mới đợi được một "bán thành phẩm", mọi chuyện đã ổn thỏa, chờ thêm vài ngày nữa thì có sao?
Để đảm bảo an toàn, Tiêu Chiến đưa chiếc vòng tay kia cho Việt Đế, trong đó chứa đầy đủ nguyên liệu nuôi trùng, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chất dinh dưỡng cũng đủ để điều chỉnh.
Hiện giờ không có thứ gì chứa đồ được, đành phải đưa vòng tay.
Ý của Việt Đế chính là, trước tiên cứ để như vậy, sau vài ngày nữa mới truyền y tới xem nên làm thế nào.
Hắn biết Tiêu Chiến không dám nói dối, hơn nữa đã tận mắt nhìn thấy "bán thành phẩm" nên tâm tình rất tốt, liền đồng ý chuyện Tiêu Chiến nói, lại cười hỏi: "Ngươi có muốn gì không? Trẫm ban thưởng cho ngươi."
Tiêu Chiến lắc đầu.
Lúc này ở trong đình, y bỏ mũ trùm xuống để lộ mái tóc đen trên y phục trắng tuyết, mặt mày như họa, nhìn qua quả thật là cảnh đẹp ý vui khiến người ta phải ghé mắt nhìn thêm.
Việt Đế nháy mắt động tâm.
Trên mặt vẫn bình thản, chỉ vuốt râu cười nói: "Tiêu phi, trẫm nâng cho ngươi một phân vị, thế nào?"
Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Chiến khựng lại.
"Bệ hạ..."
"Nâng phân vị và ban cho ngươi một phong hào, đến bên cạnh trẫm, ngươi có nguyện ý không?"
Hắn dùng giọng điệu trưng cầu, dù sao vẫn phải kiêng dè Lâu Lan Vương.
Lúc trước rõ ràng đã đồng ý với người ta sẽ không nhúng chàm Tiêu Chiến, nhưng nếu Tiêu Chiến nguyện ý thì lại là chuyện khác.
Tiêu Chiến im lặng một lát.
"Tạ ơn bệ hạ," y nói, "nhưng không cần thiết."
Lời cự tuyệt nằm trong dự liệu, Việt Đế cũng không nói thêm gì, gật đầu: "Sau này nếu muốn, lúc nào cũng có thể đến nói với trẫm."
Tiêu Chiến lại cảm tạ long ân.
Ra ngoài gặp Việt Đế, thật sự là ngoài ý muốn.
Tuy rằng trước mắt xem như cũng ứng phó qua ải, nhưng những chuyện đã phát sinh chung quy cũng khiến người ta bất an.
...Thôi, tùy cơ ứng biến vậy.
Trời lạnh quá.
Tiêu Chiến trở về tiểu viện, xử lý thảo mộc vừa hái về, lúc xong xuôi đã gần trưa.
Y ăn qua loa một chút rồi lên giường nằm định ngủ trưa.
Ngoài cửa sổ có hai cành cây khô héo, lá đã rụng hết, rung rinh trong gió lạnh.
Trung Nguyên bên này...!Vài ngày nữa có lẽ sẽ có tuyết?
Y nhìn cành cây khô kia, mơ màng nghĩ.
Cứ như vậy một hồi lâu, cơn buồn ngủ kéo tới, ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
Không ngờ y lại ngủ một giấc đến khi trời tối.
Cũng không thể trách Tiêu Chiến.
Đêm qua y ngủ không ngon, trong lòng luôn cảm thấy bất an, nên buổi sáng dậy rất sớm.
Quan trọng là, trời lạnh như vậy lại nằm ngủ trong căn phòng có lò sưởi ấm áp, thật sự quá thoải mái.
Thật không muốn thức dậy.
Y lười biếng xoay người, ngủ đến ê ẩm, một ngón tay cũng không muốn động.
Đang muốn đổi tư thế thoải mái để ngủ tiếp, bên cạnh bất thình lình vang lên một tiếng cười khẽ.
"Ngủ lâu như vậy, ngươi là heo sao?"
Tiêu Chiến giật mình kinh hãi, nhưng rất nhanh đã nhận ra là ai đang nói chuyện.
Theo hướng phát ra tiếng nói, Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh bàn trong phòng y, trong tay cầm một quyển sách, hắn mặc trường bào rộng rãi, có lẽ đã tắm rửa.
Hắn chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng mờ nhạt gắng gượng soi sáng xung quanh bàn, gương mặt lạnh lùng cũng được ánh sáng lây sang chút ấm áp.
"A...!Điện hạ." Tiêu Chiến khẽ động, khóe mắt vừa tỉnh ngủ phiếm hồng, ngáp nhẹ một cái, "Ngươi đến rồi." Ngáp xong mới nói thêm một câu: "Ta không phải heo."
Rõ ràng là vì mê ngủ nên phản ứng cũng chậm lại.
Vương Nhất Bác cười nhạo một tiếng, "Heo cũng không ngủ nhiều như ngươi".
Vào cửa phát hiện người đang ngủ, vốn tưởng rằng y nghỉ ngơi sớm, kết quả nghe Lý Uy nói nương nương ngủ từ trưa đến tận bây giờ, cơm chiều cũng không ăn, cũng không ai dám đánh thức.
Tiêu Chiến đương nhiên không có gan nói hắn "Ngươi mới là heo", phồng má lăn vào trong giường, vùi mình trong chăn không thèm nói chuyện với hắn.
Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục lật sách, thanh âm loạt soạt trong đêm tối tĩnh mịch nghe vô cùng rõ ràng.
Ước chừng qua nửa nén hương hắn mới đặt sách xuống, đi tới bên giường gọi:
"Dậy đi!"
"Hả?"
"Đưa ngươi qua bên kia."
"Không phải nói hai ngày nữa..."
"Đêm nay có thời gian."
"À." Tiêu Chiến đáp, lại đưa tay dụi mắt, thanh âm mềm mại, "Nhưng ta mệt."
Vương Nhất Bác nói: "Qua đó ngủ."
Tiêu Chiến ôm gối không muốn đi.
Giường này đã được y sưởi ấm, thật sự rất thoải mái, không muốn rời đi chút nào.
Hơn nữa, nếu Vương Nhất Bác ôm y trở lại Đông cung, bay tới bay lui cũng sẽ bị gió thổi lạnh, chỉ sợ lúc đến được tẩm điện cũng tỉnh ngủ luôn rồi.
"Đợi một lát nữa..." Vương Nhất Bác không làm khó y, nghiêng người định ôm, Tiêu Chiến lại rúc vào trong chăn.
Cả một chiếc chăn to dày, Vương Nhất Bác không thể ôm người, nếu y không phối hợp hắn căn bản không làm được.
Cứ như vậy, Vương Nhất Bác vốn không phải người kiên nhẫn, bị y làm phiền, đang định nổi giận, đã thấy hai bàn tay từ trong chăn thò ra vòng lên ôm lấy cổ hắn.
Lúc này hắn đang trong tư thế nửa quỳ trên giường, bị y vừa ôm vừa kéo liền ngã nhào lên giường, phủ lên một thân thể ấm áp.
Chăn cũng được đắp lên người, giống như là một tấm lưới lớn vây hai người họ lại cùng một chỗ.
Tiêu Chiến ngửa đầu hôn lên mặt hắn, vẫn là thanh âm mềm mại ấy:
"Ngủ đi, ngươi thấy ấm áp lắm không..."
"......"
Vương Nhất Bác nhất thời không biết nói gì.
Đối mặt với tình huống như vậy, làm sao còn có thể tức giận được nữa, nhưng lại không thể vứt bỏ mặt mũi.
Tiêu Chiến này, thật đúng là càng lúc càng tùy hứng làm bậy.
Một lúc lâu, trong chăn mới vang lên thanh âm của hắn.
"Ngươi thật phiền phức!"
Giọng điệu ghét bỏ, nhưng cũng rất nuông chiều.
Tiêu Chiến lại hôn hắn một cái, cọ cọ mặt hắn, tìm tư thế thoải mái nhắm mắt lại.
...! Bỏ đi.
Trước tiên cứ ngủ một giấc, tỉnh dậy lại đưa y sang bên kia.
Đợi lúc trời chưa sáng thì thức dậy, thừa dịp y còn chưa tỉnh, trực tiếp đưa đi là được.
Một âm thanh rất nhẹ vang lên, ngọn đèn nhỏ trên bàn bị thổi tắt.
——————
Mi Hoa:
Việt Đế: Cho ngươi thêm lá gan ngươi cũng không dám lừa trẫm.
Chiến Chiến: Không chỉ dám lừa, mà còn dám đùa giỡn ngươi.
Bởi vì nương nương là người nói dối không cần kịch bản, mở miệng là có thể nói dối...!Không thể phân biệt được câu nào là thật, câu nào là giả đâu.
Việt Đế thật sự là giao hàng tận nhà, đưa người của mình vào tay nương nương....!(Phạm phải sai lầm giống hệt nhi tử của mình, cảm thấy nương nương bị giam cầm trong cung không nơi nương tựa, chỉ có thể phụ thuộc vào mình, căn bản không thể tạo ra sóng gió, làm gì có gan lừa người khác)
Còn nữa, mặt nương nương ngày càng gian trá nhé...
Đại mỹ nhân yếu ớt bị khi dễ, huhuhu ai có thể từ chối gương mặt đó chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...