"Ta cũng không có ý định thuyết phục con, chỉ là muốn nói cho con biết, đứa nhỏ kia đã chịu nhiều đau khổ mà con không thể tưởng tượng được.
Thượng đế đối với ai cũng công bằng cả, bỏ qua những mâu thuẫn kia, sự chân thành của nó đối với con, sợ là người cả Lam Tinh đều biết." Ông nội Watt run rẩy ấn một dãy mật mã lên hộc tủ trong bàn sách, được khóa bằng khóa laser, một chiếc hộp mang phong cách cổ xưa hiện ra, ông nội Watt mở chiếc hộp ra, nói với Tiêu Chiến: "Lại đây, đứa nhỏ, đây là lễ vật, người làm gia gia như ta, tặng cho con."
Tiêu Chiến không nhúc nhích, cậu không biết bản thân nên lấy thân phận và lập trường gì để nhận lấy phần lễ vật này.
"Thời gian của ta đã không còn nhiều nữa, cái này có một viên đen, một viên trắng, có chứa thai huyết khi vừa mới sinh ra của hai đứa nhỏ kia, có thể cứu chúng nó một mạng.
Giờ ta đem phần của Vương Nhất Bác đưa lại cho con, ta nghĩ, nó rất sẵn lòng đem sinh mệnh của bản thân giao vào tay con, cho dù con luôn miệng tự xưng là kẻ thù của nó."
Đó là một chiếc vòng cổ hình giọt lệ, của Kennard là giọt màu đen, mà của Vương Nhất Bác là màu trắng.
Bởi vì trong cơ thể dùng qua huyết thanh của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đối với chiếc vòng cổ có chứa thai huyết này có một sự cảm ứng đặc biệt.
Loại cảm giác thân thiết thoải mái này, làm cậu trong lúc lí trí còn chưa kịp phản ứng lại, đã cầm lấy chiếc vòng cổ ông nội Watt đưa tới.
"Đeo lên ngực giống như gắn chặt trái tim nó vào lồng ngực con.
Ta thật rất vui vì đứa nhóc kia có thể tìm được người nó yêu và cùng con vun đắp cuộc sống hạnh phúc.
Bất kể mối quan hệ sau này của các con có tiến triển hay không, hãy nhớ rằng sinh mệnh của nó luôn nằm trong tay con, đây là lời cam kết trân trọng nhất đối với người yêu của người Lam Tinh chúng ta.
Hi vọng con cũng sẽ đáp lại bằng sự trân trọng như vậy với nó."
Vòng cổ hạt màu trắng trong tay phát ra chút ấm áp, giống như củ khoai lang phỏng tay, vứt không được, cũng không biết nên làm sao mới tốt.
Nếu như ông nội Watt tặng cậu vào đêm hôm trước, Tiêu Chiến có lẽ sẽ thẳng thừng từ chối, nhưng bọn họ vừa thân mật làm tình cách đây không lâu, Tiêu Chiến phát hiện bản thân vẫn là do dự, rồi mềm lòng.
"Con...con biết rồi." Miễn cưỡng đeo lên cổ, để giọt nước sát bên trái tim, Tiêu Chiến nhẹ thở dài một hơi, bản thân có lẽ không thể đối xử tàn nhẫn với Vương Nhất Bác như trong suy nghĩ đi, nắm sinh mệnh hắn trong tay mà không hề muốn thương tổn hắn.
Chẳng lẽ là vì bản thân bị Liên Bang vứt bỏ, đã không còn là bản thân trong quá khứ nữa, cậu yếu đuối hơn rồi.
Dù đã nhận một món quà đối với Vương Nhất Bác mà nói rất quan trọng, nhưng Tiêu Chiến không tính nói cho hắn biết.
Có lẽ là hành động theo bản năng, hai người đã có quá nhiều ràng buộc liên kết rồi, nếu tiếp tục như vậy, cậu sợ bản thân sẽ không còn là cậu vốn có nữa.
Ra khỏi thư phòng, Tiêu Chiến đem vòng cổ lấy xuống nhét vào túi quần, sau đó quay trở về căn phòng của Vương Nhất Bác.
"Thân ái, ông nội Watt nói với em cái gì vậy.
Có phải cho em lì xì không?" Nam nhân đợi cậu tới mòn mỏi, còn rất lo lắng, thấy cậu trở về, giống như chó bự nhìn thấy chủ nhân vậy, chỉ thiếu chút không đẩy ngã cậu mà thôi.
Tiêu Chiến dùng một ngón tay đã đẩy hắn ra: "Không nói gì cả, tôi mệt rồi, đi tắm."
"Kì quái, vậy mà lại không nói gì ư.
Tôi nghĩ ít nhất cũng phải nói vài lời chúc phúc trăm năm hảo hợp với vãn bối chứ." Ôm lấy quả trứng, Vương Nhất Bác theo đuôi Tiêu Chiến tới cửa phòng tắm mới dừng lại: "Bảo bối, xin hỏi hôm nay tôi có thể cùng em ngủ trên cùng một chiếc giường được không?"
Trong phòng tắm chỉ truyền lại tiếng nước chảy, nhưng cũng không có lời cự tuyệt của Tiêu Chiến.
Nếu đã không từ chối tức là ngầm chấp nhận rồi.
Hôm nay hắn rốt cục cũng có thể ngủ cùng với thiếu tướng yêu dấu rồi.
Đem Toả Nhi đặt giữa hai người bọn họ, chỉ mới nghĩ tới vậy thôi, Vương Nhất Bác cũng đã vui như điên, cả người sung sướng.
Ngân nga vài khúc ca, bắt đầu lên kế hoạch cho lịch trình ngày mai.
Theo mục tiêu mà Kennard đặt ra cho bọn họ, bọn họ phải trong vòng một tuần thu thập toàn bộ số liệu quản lí nông vụ, để làm số liệu dự toán một năm dữ trự lương thực ra sao.
Có bóng ma lần trước, cộng thêm tinh hệ Delta tùy lúc đều có thể khai chiến với Liên Bang, làm Kennard cực kì coi trọng số liệu của lương thực và vũ khí.
Tiêu Chiến ở thành phố Watian ngây người một tuần xong, cũng sinh ra tình cảm đặc biệt với nơi này.
Người dân thành phố nhiệt tình chất phác, không có phân biệt đối xử giới tính, làm cho cậu có cảm giác cực kì thoải mái cùng tự tại.
Phải biết rằng, cho dù Alpha có địa vị rất cao ở Liên Bang, làm một Alpha, cậu đi tới đâu cũng sẽ bị người người đánh giá nghị luận.
Những người đó đều đã hình thành một loại tiêu chuẩn vô hình đối với Alpha, xã hội đều chung tay đang tạo áo lực mọi mặt cho Alpha.
Cũng giống như Omega sau khi trưởng thành thì không nên tùy ý nói chuyện với một người xa lạ, sau khi trưởng thành Alpha nhất định phải dũng mãnh hữu lực, tinh thần lực phải đạt tiêu chuẩn từ cấp cơ sở trở lên.
Ở một nơi được xưng là quốc gia tự do kia, ai cũng không được hưởng thụ sự tự do chân chính, bất luận là nô lệ hay chủ nô.
Nô lệ? Sao chính mình lại có suy nghĩ này cơ chứ, Tiêu Chiến bị ý nghĩ trong đầu làm cho có chút kinh ngạc, mới đến Lam Tinh không tới một tháng, cậu vậy mà lại tràn ngập cảm giác phản cảm với Liên Bang.
"Được rồi, tôi biết nơi này rất đẹp, người dân cũng nhiệt tình thân thiện, nhưng mà chúng ta phải đi rồi, tiếp theo là khu năng lượng.
Tôi nghĩ em sẽ thích nơi đó." Thời gian một tuần nhoáng cái mà qua, Vương Nhất Bác đã thu thập xong hành lí, mang theo quả trứng quý giá cực kì kia, chuẩn bị xuất phát tới địa điểm tiếp theo.
Phần lớn đều giống nhau, kế tiếp mỗi nơi bọn họ đi qua đều chỉ có Omega đảm nhiệm cương vị, chuyện này trước kia Tiêu Chiến không thể nào hiểu nổi, nhưng thực tế chứng minh bọn họ làm không tệ, ít nhất mỗi khu vực đều cho ra một kết quả thu hoạch làm Kennard hài lòng.
Này cũng là lần đầu tiên Tiêu Chiến có cơ hội đứng trên bình đài quan sát quản lí một tinh cầu, lớn đến như chính sách chuẩn bị thay đổi cải cách, nhỏ tới sự ấm no của mỗi gia đình, đi khắp Lam Tinh mấy tháng nay, những chuyện cậu trải qua so với mười năm khiếp quân nhân còn nhiều hơn rất nhiều.
Làm Tiêu Chiến bất ngờ chính là Vương Nhất Bác sau khi trở về Lam Tinh, gần như đã thu lại sự ác tuyệt cùng vô lại biểu hiện ra ở Liên Bang, hắn là điện hạ nhân dân kính yêu, không có chút cao cao tại thượng nào.
Hắn khoan dung ôn hòa, dưới bề ngoài cao lớn là hành vi săn sóc tinh tế, kính trên nhường dưới.
Tóm lại, Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác cởi bỏ vũ khí hoàn toàn không giống Vương Nhất Bác mà cậu quen biết.
Ví dụ như, cậu trước kia hoàn toàn không cách nào nghĩ ra cảnh tượng trên vai Vương Nhất Bác có thể ngồi lên hai đứa bé hơn một tuổi, trên tay bế một đứa, trên đùi còn treo hai đứa...
"Thân ái, không được, mau giúp tôi một tay, đám nhóc con này thật quậy quá." Trước khi bị nhóc con kéo tóc tới hói đầu, Vương Nhất Bác quả quyết cầu cứu Tiêu Chiến đang ngồi một bên đọc sách, bình thường như không có chuyện gì.
A không, cũng không thể nói cậu không có chuyện gì để làm, trên thực tế cậu đem Toả Nhi dán lên người, bảo vệ rất chu đáo.
Tiêu Chiến nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, căn bản không tính toán để ý tới hắn.
Việc này là do hắn tự làm tự chịu a.
Hôm nay hai người đi đến thăm là một cô nhi viện, nơi này vốn không nằm trong kế hoạch ban đầu của bọn họ, có điều Vương Nhất Bác cùng viện trưởng cũ nơi này tựa hồ có chút giao tình, vì thế tranh thủ chút rảnh rỗi mang Tiêu Chiến tới cảm thụ chút hoạt bát đáng yêu của mấy đứa nhỏ.
Kết quả, mười đứa trẻ khắp phòng liền coi Vương Nhất Bác như đồ chơi lớn của bọn nó, chơi cực kì nhiệt tình.
Về phần Tiêu Chiến, đám nhóc có nhỏ cỡ nào cũng hiểu rõ, cái thúc thúc lạnh như băng kia, tốt nhất là cách xa chút.
Một lúc sau, tiếng cười đùa, tiếng khóc nháo, tiếng gọi réo, lại kèm thêm tiếng nói của Vương Nhất Bác.
"Em thật không cứu sao? Tôi sắp bị nghẹn chết rồi.
Tiểu quỷ kia, không được kéo tai chú." Giống như đứa trẻ to xác đùa nháo với đám nhóc con, Vương Nhất Bác hoàn toàn không quan tâm tới hình tượng của bản thân nữa rồi.
"Còn có nhóc, sao lại chùi nước miếng lên áo chú? Nè, đừng có chơi dây lưng của chú chứ, thúc thúc kia còn đang nhìn kìa."
Một Vương Nhất Bác đối đầu với hơn ba mươi đứa trẻ, nháo tới mức Tiêu Chiến cũng không có cách nào đọc sách.
Cuối cùng quyết đoán đứng dậy, lạnh lạnh rống lên một tiếng: "Đều im miệng."
Cả phòng yên tĩnh lại, ngay cả tiểu oa nhi vừa đang khóc nháo, cũng dừng lại chỉ nhẹ nhàng thút thít.
"Nhóc" Chỉ một đứa trẻ chừng mười tuổi: "Đi lấy dụng cụ vẽ lại đây, phân phát cho những bạn nhỏ từ năm tuổi trở lên."
Lại nói với một đứa bé nhìn có vẻ cũng lớn rồi: "Nhóc đi gom mấy đứa nhỏ từ năm tuổi lại đây, chỉ cần ngoan ngoãn không khóc nháo, mỗi người một viên kẹo ngôi sao."
Cuối cùng mặt vô biểu tình nhìn Vương Nhất Bác: "Anh, ngồi trên ghế làm người mẫu, bạn nhỏ nào vẽ thúc thúc này xấu nhất có thể ăn kẹo, toàn bộ đều vẽ hết sẽ còn có bánh ngọt ăn."
"Wa ô" các bạn nhỏ của cô nhi viện vốn dĩ vật tư không đầy đủ, ấm no thì cũng ấm no.
Nhưng kẹo ngôi sao và bánh ngọt đều là những thứ xa xỉ phẩm, chỉ có lễ tết khó khăn mới được ăn một lần, vừa nghe thấy thúc thúc mặt lạnh nói cho ăn đồ ngon, toàn bộ đều nhảy khỏi người Vương Nhất Bác, không thèm quan tâm tới thúc thúc người mẫu nữa.
Dụng cụ vẽ đã được phân phát xong, những bạn nhỏ từ năm tuổi trở lên chiếm tầm bảy đứa.
Mỗi người một chỗ, bắt đầu như hoạ sĩ nhỏ, vẽ thúc thúc to bự kia.
Còn lại bốn bạn nhỏ kia quá nhỏ, Tiêu Chiến đặt mấy nhóc lên ghế ngồi, từng cái từng cái phát kẹo cho mấy đứa.
Cuối cùng cũng yên tĩnh hơn một chút, nhìn nam nhân ngoan ngoãn nghe chỉ huy của bản thân, ngồi trên ghế tạo những kiểu dáng kì quái, khóe miệng Tiêu Chiến giơ lên cao cao, sau đó lập tức khống chế được nụ cười đã đến bên khóe miệng.
Đợi tới lúc viện trưởng trở về, bọn họ cũng được giải thoát, loại cảm giác của ông bố bỉm sữa này thật không thích hợp với cậu chút nào.
Mấy họa sĩ nhí không vẽ quá lâu, bức tranh chàng hề Vương Nhất Bác nhanh chóng từng tấm từng tấm đưa tới bên tay Tiêu Chiến, phần lớn những bức tranh chỉ vẽ đại khái hình dáng của Vương Nhất Bác, có đứa vẽ một quả bóng đỏ lên mũi hắn, có đứa vẽ đôi mắt Vương Nhất Bác thành ngôi sao, có đứa còn trực tiếp vẽ râu ria xồm xoàm cộng với trên mặt toàn vết ban cho hắn.
Nam nhân chịu không nổi đả kích kêu ao ao: "Thúc thúc ta đẹp trai như vậy.
Chỗ nào có râu ria và vết ban hả.
Đám nhóc quỷ mấy đứa thật quá đáng a...đợi đã, tấm này đứa nào vẽ."
Chỉ thấy một bức tranh vẽ bằng chì màu, không phải chỉ có một thúc thúc mà là hai thúc thúc.
Mặc dù khuôn mặt vẽ nam nhân tóc vàng có chút trừu tượng, nhưng từ màu tóc có thể nhận ra Vương Nhất Bác, còn lại là mái tóc màu đen.
Hai người nắm lấy tay nhau, trên môi cong cong đôi mắt cũng cong cong, một tay nắm lấy một tiểu bảo bảo.
"Là...là con." Một đứa bé trai tầm năm sáu tuổi yếu ớt giơ tay lên.
Vương Nhất Bác ôm chầm lấy cậu, hung hăng hôn một cái: "Nhóc vẽ tốt nhất, thúc thúc với thúc thúc không nói chuyện kia chính là đẹp trai như vậy đó.
Đây, cho nhóc hai cái kẹo ngôi sao luôn."
"Wa, tụi con cũng muốn."
Tiêu Chiến khó lắm mới được yên tĩnh chút, đột nhiên như đại chiến thế kỉ ồn ào náo nhiệt lên.
Cũng may là sau khi được ăn kẹo, cũng đến tiết mục phân bánh kem, một chiếc bánh siêu to khổng lồ được Vương Nhất Bác đặt trước khi đến đây, mấy đứa nhỏ sức yếu lực nhỏ cuối cùng vẫn ăn không hết, đợi mấy đứa lang thôn hổ yết thật lâu mới hết nửa cái bánh, Vương Nhất Bác kêu lên: "Thân ái, cùng đến ăn đi."
"Không đói." Ai thèm giành ăn với tên nhóc to xác cùng với đám nhỏ chiếc bánh bị mấy đứa nhỏ làm dơ đen đen kia chứ!
Sau đó, không biết Vương Nhất Bác thổi gió bên tai đứa nhóc vừa được hắn hôn nói cái gì, đứa bé đó đột nhiên bưng một miếng bánh lên, chạy tới bên người Tiêu Chiến nhón chân nhỏ, trên mặt Tiêu Chiến quệt một đường kem tươi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...