"Đã lâu không gặp.
Tiêu thiếu tướng"
"Chào ngài, Tiêu thượng tướng" Tiêu Chiến đứng dậy chào phụ thân cậu theo nghi thức quân đội, rồi lại lần nữa ngồi xuống.
Động tác quả thật khách khí xa lạ hoàn toàn không giống một đứa con trai chào phụ thân mình.
" n, vết thương dưỡng thế nào rồi? Nghe nói kì nghỉ của con sắp kết thúc!"
"Đúng vậy, nói đúng ra, kì nghỉ còn lại 8 ngày.
Vết thương của con đã khỏi hẳn, lúc nào cũng có thể tiếp nhận mệnh lệnh của quân bộ."
"Thực tốt.
Nói vậy, để con đi làm lại trước kì nghỉ phép cũng không vấn đề gì?"
Tuy rằng là câu nghi vấn, nhưng Tiêu thượng tướng hoàn toàn dùng ngữ khí khẳng định.
Tiêu Chiến đã quen với điều này, gật gật đầu:" Không vấn đề gì!"
Tiêu thượng tướng khoé miệng giơ lên một độ cung vừa lòng, gật gật đầu:" Thật ra cũng không quá gấp, nhưng nhiệm vụ này không đơn giản, tư liệu đã gửi tới máy truyền tin của con.
Đợi con hiểu rõ toàn bộ, rồi hãy xác định ngày xuất phát.
Duy trì liên lạc, Tiêu thiếu tướng."
Tiêu Chiến tâm động một chút, trên mặt vẫn không lộ thanh sắc, trả lời:" Được, xin phép ngài để con xem xong rồi liên lạc ngài sau."
"Chú ý thân thể mình, vừa hay, đừng làm những việc cần thể lực ở cường độ cao.
Tạm biệt, con trai." Câu cuối cùng, Tiêu thượng tướng rốt cục cũng trở lại thân phận một phụ thân quan tâm con trai.
Trong lòng Tiêu Chiến vẫn sinh ra chút ấm áp, trả lời lại:" Con sẽ chú ý.
Mong phụ thân cũng để ý sức khoẻ."
Cuộc điện thoại bị Tiêu thượng tướng cúp trước, Tiêu Chiến trở lại liền đọc nội dung tư liệu phụ thân cậu gửi tới, càng xem sắc mặt càng khó coi.
Ở căn phòng khác, Vương Nhất Bác được giao nhiệm vụ quan trọng đang vui vui vẻ vẻ hẹn giờ cùng Jonhson để mang Tiêu Chiến đi khám thai.
"Đúng vậy, là tôi, Vương Nhất Bác.
Bác sĩ Jonhson, lần trước nhận được sự chiếu cố của anh, tôi đã khỏi hẳn.
Lần này tới là vì Tiêu thiếu tướng, có lẽ tảng đá cứng như cậu ấy cuối cùng cũng thông suốt, biết tầm quan trọng của việc đi gặp anh khám thai rồi."
"Trời ạ, cậu ấy rốt cục cũng quyết định tới? Tôi đây làm bác sĩ mà còn lo lắng hơn cả dựng phu tương lai như cậu ấy nữa!" Bên kia máy truyền tin ngữ khí của Jonhson đều kích động không kém so với Vương Nhất Bác.
"Ai nói không phải đâu, có điều cậu ấy cuối cùng cũng đáp ứng đi gặp anh không phải sao? Mong anh tin tưởng bảo tiêu tôi đây, được rồi trộm nói cho anh biết, tôi cũng chính là phụ thân của đứa bé trong bụng Tiêu thiếu tướng."
Không biết sau khi Tiêu Chiến biết hắn nói cho Jonhson chuyện chính mình là phụ thân của đứa bé, có lại bị thiếu tướng tiên sinh nốc cho một trận tơi tả hay không.
Chính là thừa nhận chuyện này, thật sự làm hắn sung sướng tới mức lỗ chân lông sắp bay lên trời.
"Anh? Úc, tôi nghĩ tôi vẫn nên giả bộ không biết thì tốt hơn, tin tưởng Tiêu Chiến cậu ấy cũng không muốn để tôi biết chuyện này." Làm một bác sĩ có lương tâm nghề nghiệp, Jonhson lựa chọn giả bộ không nghe thấy:" Tóm lại, cảm ơn anh cố gắng làm Tiêu Chiến phối hợp, các anh tính khi nào thì tới?"
"Cậu ấy còn 8 ngày nghỉ, nhưng lòng tôi gấp như lửa cháy sau mông, anh cũng biết, làm phụ thân thường gấp tới mức quên mất giới hạn, có thể nói là, hi vọng ngày mai có thể đi gặp anh."
"Ngày mai à, để tôi xem một lát, buổi chiều tôi có thời gian."
"Vậy cứ hẹn như vậy đi, buổi chiều ngày mai, nhất định để anh gặp một nhà ba người chúng tôi."
Vui sướng định xong thời gian khám thai, Vương Nhất Bác huýt huýt sáo, vô cùng chờ mong ngày hôm sau có thể vào xem thiết bị khám thai nhìn bảo bảo của hắn và Tiêu Chiến một cái.
Nói không chừng còn có thể lấy tấm ảnh 3D nho nhỏ của bảo bảo.
******
Lúc Vương Nhất Bác nằm mơ chảy nước miếng nghĩ tới rất nhiều lần, một ngày nào đó trong đời này, Tiêu Chiến có thể cho phép hắn cùng đi khám thai với cậu, bọn họ có thể thông qua thiết bị siêu âm nhìn thấy hình dáng bảo bảo, vậy hắn nhất định sẽ hạnh phúc tới lục phủ ngũ tạng đều tan chảy.
Lúc trước Tiêu Chiến đối với hắn không tốt, chuyện như thế này Vương Nhất Bác chỉ dám ở trong bụng mơ ước, nhưng hôm nay, Tiêu Chiến không chỉ đồng ý đi khám thai, thậm chí còn cho phép hắn đi cùng.
Vương Nhất Bác không biết nên hình dung tâm trạng hắn lúc này thế nào, chỉ cảm thấy con đường phía trước mỗi bước đi đều trải đầy hoa hồng ngập tràn hạnh phúc.
Nhưng mà loại hạnh phúc này chỉ kéo dài tới cửa phòng khám thai, Tiêu Chiến không chút lưu tình lưu lại hắn ngoài cửa, chỉ để lại một câu:" Không được tiến vào!"
Cứu mạng, hắn cứ như vậy lỡ mất lần gặp mặt đầu tiên với con trai.
Vương Nhất Bác như con rái cá dán lên cửa kính pha lê, rồi thân thể tội nghiệp mà trượt xuống, vẻ mặt cực kì không tình nguyện.
Mà ngược lại, Tiêu Chiến ngay cả dòm cũng khinh thường dòm, lập tức hướng vào nội thất phòng khám thai đi vào.
"Tiêu Chiến, gặp được cậu thật làm người ta cao hứng mà!" Jonhson đã sớm chờ ở nơi này, nhìn thấy Tiêu Chiến, bác sĩ hiền lành liền nở một nụ cười tươi rói, nhẹ nhàng mà cho cậu một cái ôm.
"Thời gian của tôi không nhiều lắm, nếu có thể, mong anh nhanh gọn."
"Đương nhiên, tin tưởng tôi, hiện tại khám thai công nghệ cao đã trở thành một việc cực kì đơn giản mà hiệu suất lại cao.
Chỉ là, thân thể cậu đặc biệt, tôi có khả năng sẽ dùng nhiều thời gian hơn một chút."
Jonhson đem giường kéo ra, chỉ vào thiết bị nói:"Tiêu Chiến, cậu mau nằm xuống, đúng vậy, chính là nằm ở đây.
Cậu yên tâm, thiết bị này chỉ cần ở trên bụng cậu rà quét một chút, sau đó sẽ hiện tình huống thai nhi lên màn hình.
Hô, đây là tôi hành y bao nhiêu năm lần đầu tiên giúp một Alpha khám thai, thượng đế phù hộ, mong hài tử bình an vô sự."
Tiêu Chiến dựa theo lời bác sĩ mà nằm trên giường, sau đó bị gắn thêm mấy đầu dây kết nối với thiết bị, rồi Jonhson mới cầm lấy một thiết bị giống hình gậy khúc côn cầu, ở trên bụng Tiêu Chiến quét một chút.
Màn hình trước mắt đột nhiên sáng lên, màu sắc tối tối, tối đen như bầu trời vũ trụ, chính là ở phần trung tâm có một vật nhỏ màu trắng sáng, nó chỉ nhỏ như nắm bàn tay của một đứa trẻ, tròn vo, được chất lỏng bao bọc, nhẹ nhàng trôi nổi như đang bơi lội trong đó.
"Nhìn đi, chính là tên nhóc con kia" Jonhson nhìn vật nhỏ trên màn hình mà thở phào nhẹ nhõm, giải thích nói:" Thượng đế cũng đứng về phía cậu đó, từ hình 3D này lại xem, thân thể cậu cũng có một dạng tử cung, phát triển rất giống nam Omega.
Tôi không có cách nào giải thích hiện tượng này sao lại phát sinh, có điều, ít nhất tôi có biện pháp có thể đảm bảo hài tử bình an sinh ra."
"Dạng tử cung?" Tiêu Chiến mày nhỏ nhíu một chút, lẩm bẩm một câu, đôi mắt nhìn chằm chằm tình huống trên màn hình không dời nửa bước.
"Đúng vậy, thật thần kì không phải sao? Trong thân thể một Alpha nhưng lại có dạng tử cung.
Đây nói không chừng là sự ban ân của Chúa Sáng Chế, tôi gấp tới sắp chờ không nổi muốn đứa bé sinh ra." Jonhson đi tới trước màn hình, lấy ra một cây gậy kim loại nhỏ, chỉ vào vật nhỏ đáng yêu bắt đầu nhiệt tình tận tâm mà giới thiệu:
" Nhìn nơi này, hẳn là phần đầu của Tiểu Bảo Bối, chờ bé lớn tầm năm tháng, thân thể sẽ không còn vo viên như vậy nữa, bé sẽ duỗi thân mở ra, tới bảy tám tháng, tứ chi bắt đầu phát dục, nếu cậu đến khám thai, sẽ nhìn thấy tay nhỏ cùng chân nhỏ của bé, vận khí tốt mà nói, còn có thể nhìn thấy ngũ quan của bé.
Thật là đáng mong chờ không phải sao?"
Vật nhỏ trước mắt còn chưa nảy nở, trong bụng cậu theo dòng nước phập phồng lắc lư, dưới chỉ dẫn của Jonhson, Tiêu Chiến thậm chí còn tưởng tượng ra như vầy: Hài tử của cậu, sẽ dài ra tay nhỏ, chân nhỏ, bé sẽ huy động tứ chi mình, sẽ chớp chớp đôi mắt nhỏ xinh, trời ạ, Tiêu Chiến chưa bao giờ nghĩ tới, trái tim mình vậy mà vì vật nhỏ đáng yêu này mềm nhũn, nóng ấm, cảm giác này, cả cuộc đời cậu tuyệt đối chưa từng trải qua.
"Tin tức tốt là, căn cứ số liệu lại xem, vật nhỏ cực kì khoẻ mạnh, nhưng cậu cái người sắp làm Daddy, có bộ dáng mệt nhọc quá độ.
Cậu không phải đang nghỉ phép à? Sao lại mệt như vậy? Áp lực tinh thần cũng rất lớn.
Chuyện này đối với dựng phu tuyệt đối không tốt"
Tiêu Chiến không trả lời được, bởi vì Vương Nhất Bác, bởi vì thân thể tùy thời đều có thể động dục, cậu không có cách nào hoàn toàn thả lỏng tinh thần.
"Có điều cũng khó trách" Jonhson một câu tự tìm được đáp án rất hợp lí cho bản thân:" Làm một Alpha chấp nhận chính mình lớn bụng, đừng nói là cậu, tôi đây một bác sĩ chuyên nghiệp cũng chịu không nổi.
Chiến, cậu có nghĩ tới sau này bụng cậu lớn lên, nên làm sao bây giờ? Xuất phát từ góc độ cá nhân, tôi hi vọng cậu có thể dấu diếm chuyện này.
Rốt cuộc, trên đời này không ít người nhàm chán rảnh rỗi sinh hiếu kì."
Tiêu Chiến trầm mặc trong chốc lát, những tính toán trước khi ra cửa bị cậu tạm thời đè xuống, thay vào đó tận lực để vật nhỏ trong bụng an toàn lớn lên cái đã.
Nói không chừng chuyện này cũng không phải chuyện gì làm người ta khó lòng tiếp nhận.
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Jonhson hỏi:" Có thể thỉnh giáo anh mấy vấn đề được không?"
"Đương nhiên, cậu hỏi."
"Thứ nhất, trong tình huống bình thường, bao lâu...tôi nói là bao lâu người khác sẽ nhìn ra tôi có vấn đề."
"Cậu nói là nổi bụng? Bốn năm tháng đi, bụng nhỏ sẽ phồng lên, nhưng sẽ không đặc biệt rõ ràng.
Nhưng mấy tháng sau đó, sẽ không che đậy được."
Nói cách khác, cậu có thể bình thường làm việc hai tháng.
Tiêu Chiến gật gật đầu, lại hỏi:" Chúng ta có thể phán đoán một chút, nếu thân thể tôi tiếp xúc với phóng xạ trong chiến tranh vũ khí, có khoảng cách an toàn nhất định, sẽ có hậu quả gì?
"Phóng xạ? Cái này đương nhiên không thể!!!" Jonhson mở to đôi mắt kinh hô, bạn học cũ của hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Bản thân mình cho dù không chấp nhận phá thai cho cậu ấy, nhưng cậu ấy cũng không cần lấy sinh mệnh bản thân và đứa bé ra nói giỡn đi?
"Không đúng, không đúng, phóng xạ cũng sẽ phân cấp bậc, tôi tuy không phải chuyên gia nhưng nếu phóng xạ cường độ thấp lại bảo trì một khoảng cách nhất định, hẳn là vấn đề không lớn.
Có điều Chiến, cậu cần phải nói cho tôi biết là dạng phóng xạ gì, nói không chừng tôi có thể tìm được biện pháp bảo vệ hai người!"
"Đạn hủy diệt."
"Trời ạ, chuyện này không có khả năng!" Jonhson tưởng tượng không ra, dưới tình huống gì mà Tiêu Chiến có thể nhẹ nhàng bâng quơ mà nói ra vũ khí lực sát thương bậc nhất vũ trụ vậy cơ chứ.
Một viên đạn hủy diệt chỉ nhỏ như một quả trứng gà, nhưng khi nó bị ném mạnh ra không gian vũ trụ, toàn bộ tinh cầu phạm vi mấy năm ánh sáng đều sẽ bị nổ thành mảnh nhỏ, phóng xạ tràn ngập, bất luận sinh mệnh gì bên trong đều sẽ biến mất gần như không còn.
Lượng phóng xạ mà loại vũ khí hạt nhân này tạo thành là hoàn toàn không thể đong đếm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...