Ba người nhìn nhau, Lý Vi Nhiên phản ứng trước tiên “Tiểu Lục. Em về khi nào?” Hành trình anh ba an bài không phải là nửa năm sao? Sao mới hơn bốn tháng cậu ta đã trở lại rồi? Anh buông Tần Tang ra, nhìn Tần Tống vừa lo vừa mừng.
Nhưng Tần Tống không nhìn anh, từ thời khắc cánh cửa được mở ra, ánh mắt anh chưa hề rời khỏi Tần Tang. Cô cũng có vẻ mặt hớn hở như vậy sao? Cô cũng có vẻ mặt xấu hổ đỏ mặt sao? Cô cũng có…. khi trong lòng của anh năm của anh sao.
“Tang Tang, anh đã về.” Tần Tống nhẹ nhàng nói từng câu từng chữ.
Cho dù bình thường Tần Tang cũng từ chối anh xa ngàn dặm, nhưng lúc này lòng anh cũng bị đâm đau nhói.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Lý Vi Nhiên chẳng biết tỉnh ngộ từ lúc nào, anh đứng thẳng, kéo Tần Tang che lại phía sau.
Anh cao hơn Tần Tống một chút. Từ nhỏ, anh luôn là người cao hơn Tần Tống. Anh hơi cúi đầu, nhìn ánh mắt bi thương nhưng quật cường của Tần Tống, cũng im lặng rất lâu.
“Anh năm, anh có thể đi khỏi trước được không?” Tần Tống mở miệng hiền lành, nhưng ánh mắt vẫn sâu lắng nhìn Tần Tang đang khẽ cúi đầu.
“Không thể”
“Em muốn nói với Tang Tang một vài lời, lập tức sẽ xong ngay.”
Tần Tống cảm thấy mệt mỏi rã rời, cổ họng cũng hơi khàn.
“Tiểu Lục, bây giờ Tang Tang là bạn gái của anh, em có thể gọi cô ấy là chị như Cố Yên, hoặc là” Lý Vi Nhiên cười ôn hòa “Dựa theo vai vế của hai chúng ta, em nên kêu cô ấy một tiếng, chị năm”
Trong nhất thời, hốc mắt Tần Tống đỏ lên. Điều này cũng làm lòng Lý Vi Nhiên như bị dao đâm vào đau nhói.
Lần trước tên nhóc này khóc, vẫn còn là lúc tiểu học. Hai người bọn anh hè nhau lột quần thằng nhóc nhà Trương tư lệnh, cột lên cây đại thụ trong viện. Khi tan học về, ông ngoài rút roi ngựa ra, bọn anh như cóc nhảy loạn. Anh lém lỉnh, trốn xuống gầm bàn, đầu roi chỉ thỉnh thoảng đánh trúng vài cái. Mà Tiểu Lục, lại "> mẽ hứng hết đòn roi. Dì rịt thuốc cho hai đứa, Tiểu Lục khóc giọt ngắn giọt dài. Khi đó, anh cười toe toét chế nhạo nó “Tiểu Lục, em thật vô dụng. Em nhìn anh năm xem, anh năm đâu có khóc.”
“Anh không đau, thì đương nhiên không khóc rồi.” Khi đó Tiểu Lục cũng dùng đôi mắt ửng đỏ như vậy cãi nhau với anh.
Lý Vi Nhiên bỗng sáng tỏ, liên hệ cảnh tượng thân mật khắng khít khi còn bé, cho đến cảnh tượng lúng túng bây giờ. Anh chỉ lặng lẽ nhìn đứa em họ đã trưởng thành. Bây giờ, Tiểu Lục, có phải từ trong đáy lòng cũng nhớ tới cảnh ồn ào khi còn nhỏ hay không?
Mà Tần Tang vẫn đang im lặng, lúc này tựa như thở dài một hơi thật nhẹ. Trong lòng Lý Vi Nhiên lại bị đâm thêm một nhát đau nhói.
“Tần Tống, anh về trước đi. Hôm nào tôi và Tiểu Ly sẽ đón tiếp anh.” Tần Tang nói với Tần Tống dịu dàng đúng mực.
Rốt cuộc Tần Tống ngẩng đầu lên, hai mắt anh cũng đã rươm rướm, lời nói giận dữ lạnh băng “Không cần. Cám ơn, chị năm” Anh ném "> hoa trong tay đi, cắn chặt răn, xoay người bước đi.
“Đi vào” Bóng dáng Tần Tống biến mất, Lý Vi Nhiên cúi đầu nói với Tần Tang đang đứng phía sau, anh đi vào nhà trước.
Tần Tang nghe giọng nói của anh, tựa như không vui.
“Chuyện gì xảy ra?” Quả nhiên, giọng anh lạnh lẽo.
“Như anh đã thấy.” Tần Tang đi vào đóng cửa lại thản nhiên trả lời anh.
Ánh mắt ban nãy của Tần Tống, làm cho cô thật đau khổ. Bây giờ cô không muốn nói chuyện chút nào. Mà phản ứng mới vừa rồi của Lý Vi Nhiên, không phải nói lên là chính anh cũng đã nhìn ra sao? Còn hỏi gì nữa chứ?
“Tần Tang” Lý Vi Nhiên cao giọng, nói vô cùng nghiêm túc “Bây giờ là anh đang hỏi em. Em đừng có làm cái giọng thản nhiên như vậy có được hay không?”
“Anh muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi, đừng có chỉ trích thái độ của em. Từ nhỏ em đã có giọng điệu này, anh không thích nghe thì ra cửa quẹo phải.” Cũng không biết tại sao, tính tình tiểu thư của Tần Tang lại nổi lên trong thoáng chốc.
Lý Vi Nhiên tức quá, cười khẩy liên tục, lấy chìa khóa xe trên bàn, mở cửa bỏ đi cũng không quay đầu lại.
Tần Tang đứng thừ người tại chỗ một lúc lâu. Đối với Tần Tống, chẳng lẽ là cô sai sao? Nhưng từ lúc bắt đầu, cô có cự tuyệt anh ấy vô cùng dứt khoát không? Sao chuyện xảy ra đến ngày hôm nay, lại giống như tất cả đều là lỗi lầm của cô vậy chứ? Dường như Tần Tang cô đã chia rẻ anh em bọn họ vậy.
Trong lòng cô càng ngày càng buồn phiền, loạng choạng ngồi xuống ghế salon, gọi điện thoại cho An Tiểu Ly “Về đây”
“Tại sao vậy?”
“Trong nửa tiếng phải có mặt, mua một lốc beer. Muộn một phút, mình sẽ bóp chết cậu ngay tức khắc.” Tần Tang dùng giọng điệu nói như vậy, lại đặc biệt làm người ta khiếp sợ
“Cô không có tay hay không có chân?” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Tiểu Ly bỗng nhiên đổi thành một giọng nam lạnh như băng, giựt lấy điện thoại nói vào. Tần Tang vừa nghe thế đã nổi giận, nói hung dữ “Trần Ngộ Bạch, anh thức thời chút cho tôi, tôi có cả đống biện pháp chia rẽ chồng hờ vợ tạm các người đấy!”
“Cũng vậy thôi” Trần Ngộ Bạch cười khinh bỉ, điện thoại di động lại bị Tiểu Ly đoạt mất “Mình sẽ tới ngay lập tức, cậu chờ mình đi.”
Tần Tang ừ một tiếng, tức giận cúp điện thoại, tiện tay ném trên sàn nhà.
—————-
Bên kia bệnh viện, An Tiểu Ly thu dọn giỏ xách chuẩn bị rời đi. Trần Ngộ Bạch lạnh lùng nhìn cô, thừa dịp cô chưa thu dọn xong, thỉnh thoảng lại giấu điện thoại hoặc chìa khóa của cô vào trong chăn.
Tiểu Ly vừa tìm đồ, vừa trấn an tên tâm trí chín chắn, mặt mũi cau có nhưng lại như một đứa con nít lớn xác này. Thu dọn xong, thời gian cũng đã mất một nửa.
“Anh ngoan đi, đừng giận dỗi, ngày mai em mang cho anh thức ăn ngon ơi là ngon được không?” Tiểu Ly xoa gương mặt của anh, đặc biệt dụ dỗ yêu thương anh. Khóe miệng Trần Ngộ Bạch nhếch lên, hừ lạnh khinh bỉ.
Hiện tại, An Tiểu Ly cảm thấy, nhìn thế nào anh cũng đáng yêu vô cùng. Cô nựng cằm của anh, vừa định đi, điện thoại di động lại vang lên. Cầm lên nhìn xem, lập tức da đầu tê tái.
Sở Hạo Nhiên gọi tới, có nên nghe hay không đây?
Dĩ nhiên là không nghe. An Tiểu Ly nhấn nút từ chối, len lén liếc tên xấu xa. May quá, anh vẫn đang xem văn kiện.
Thời hạn của Tang đại tiểu thư càng ngày càng đến gần, Tiểu Ly xách túi, cầm điện thoại bước nhanh ra ngoài.
“An Tiểu Ly” Bỗng nhiên Trần Ngộ Bạch kêu cô.
“Hả?” Tiểu Ly xoay người nhìn lại. Anh vẫn giữ tư thế như cũ, ngay cả khóe miệng cũng không thay đổi “Chuyện gì?”
“Không có gì. Anh muốn nói cho em biết, nếu như có chuyện muốn gạt anh, thì tốt nhất em nên giấu diếm cho kỹ. Cho đến khi em chết cũng đừng để anh phát hiện. Nếu không — em biết hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, đúng không?” Trần Ngộ Bạch ngẩng đầu lên, nâng mắt kiếng trên sống mũi, nở nụ cười ôn hòa.
Cho nên An Tiểu Ly, dưới cuộc điện thoại liên hoàn đoạt mạng của Tần Tang, và nụ cười tươi của Trần Ngộ Bạch, chạy trốn trong sự kinh hãi muốn tè ra quần.
——
“Ặc, nếu mình là Lý Vi Nhiên, mình cũng sẽ không vui như thế. Tang Tang, là cậu sai rồi.” Sau khi Tiểu Ly vui vẻ nghe tin cầm thú trở về và chuyện cãi nhau của Lý Vi Nhiên và Tần Tang, cô cầm nửa lon beer, thẳng thắn nói với Tần Tang như thế.
Tần Tang nửa tin nửa ngờ “Tại sao? Lúc đó mình cũng rất khó chịu, không muốn giải thích. Anh ta không thể chờ một chút sao? Hơn nữa, vì chuyện Tần Tống, tại sao lại cao giọng với mình, lúc vui vẻ thì lời ngon tiếng ngọt nói yêu thương mình. Bây giờ, lại thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà* vậy sao?”
(” Thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà” Đó là câu ngạn ngữ của người Trung Quốc ý nói rằng thành công hay thất bại cũng do một cá nhân, ví như Hàn Tín thành danh lên đỉnh vinh quang cũng nhờ thừa tướng Tiêu hà( Lúc Lưu bang chỉ cho hàn tín một chức quan nhỏ trông coi lương thực trong quân ngũ Hàn Tín đẫ tức giận mà bỏ đi, Tiêu Hà mới khuyên Lưu Bang là nên giữ người này lại sẽ làm nên nghiệp lớn rồi cưỡi ngựa đuổi theo Hàn Tín gọi trở lại…. sau đó Lưu Bang nghe lời Tiêu Hà mà đăng đái bái tướng). Hàn Tín Công cao quá mặc dù bị phế chức nhiều lần nhưng Lã Hâu và Lưu BAng vẫn lo sợ ảnh hưởng của Hàn Tín nên mới nhờ Trần bình cho Tiêu Hà đi gọi Hàn Tín vào cung và bắt giam rồi vu cho tội làm phản mà đem giết)
An Tiểu Ly vui vẻ, đương nhiên cứ nói không kịp suy nghĩ “Mình cảm thấy rằng, hai người, đặc biệt là một người xấu xa, một người không phải xấu xa, mà người không xấu xa thì rất lổ lả đó! Cậu nghĩ xem, xấu xa thì cái gì cũng biết, giống như cậu xem trên tivi đó, họ nắm giữ toàn cuộc. Nhưng mình là loại cái gì cũng không biết, không biết trong lòng anh ấy đang suy nghĩ gì, không biết hành động này của anh ấy là có ý gì, không biết có nên tin tưởng anh ấy…”
“Dừng lại.” Tần Tang phiền muộn ném một cái lon rỗng đi “Nói nãy giờ lại nói đến tên xấu xa nhà cậu làm gì? Mình chả có chút hứng thú nào với anh ta cả.”
“Tang Tang” An Tiểu Ly đi chân trần bước xuống salon, đứng trước mặt Tần Tang đang ngồi trên sàn nhà “Hôm nay cậu sao vậy? Sao nóng nảy như vậy chứ? Cái mai rùi che mưa che nắng của cậu đâu rồi? Mặt nạ của câu đâu?”
“Mẹ nó. Cậu say rồi.” Tần Tang không nhịn được đẩy ngón tay cô ấy ra.
An Tiểu Ly hơi kinh ngạc “Tần Tiểu Tang, cậm dám chửi thề? Hôm nay cậu rất không bình thường, cậu làm sao vậy? Mất trinh rồi hả?”
Tần Tang bị cô ấy nói như vậy thì bật cười, đẩy cô ấy một cái, hai người sóng vai ngồi trên sàn nhà, dựa lưng vào ghế salon.
An tĩnh một lát sau, giọng Tần Tang khàn khàn vang lên “Hôm nay mình… tâm tình rất phức tạp… Tiểu Ly, mình quyết định nói chuyện với ba mình. Mình muốn sống chung với Lý Vi Nhiên — một cách nghiêm túc.”
“Hả? Vậy lúc trước cậu đùa giỡn với anh ấy à?”
“Không phải. Nói như thế nào đây… Ở chung với anh ấy, giống như — được nạp điện. Anh ấy cứ từng chút từng chút tràn ngập vào trái tim mình. Trước kia, cho rằng anh ấy chỉ là một câu chuyện tuổi trẻ nông nỗi của mình. Có thể giúp mình sau này mỗi khi nhớ lại cũng đều ngọt ngào. Nhưng gần đây mình phát hiện, mình không thể để anh ấy chỉ còn là quá khứ. An Tiểu Ly, mình yêu Lý Vi Nhiên mất rồi.”
Tần Tang ngửa đầu, nói một cách sâu lắng với trần nhà.
An Tiểu Ly mở một lon beer ra, uống vài hớp, ngờ vực đẩy đẩy tiểu thuyết gia bắt đầu trầm tư ở bên cạnh “Vậy cậu vẫn cãi cọ với anh ấy hay sao? Mình còn tưởng rằng các cậu chia tay rồi.”
“Nào có tình nhân nào mà không cãi nhau” Tần Tang xem thường “Nháo nhào chút cũng gia tăng tình cảm mà… Mình chỉ rất phiền não chuyện Tần Tống, chia tay có tốt hơn cho bọn họ không? Sao mình có thể đành lòng chia tay với anh ấy được.” Cô cầm lấy lon beer của Tiểu Ly, mỉm cười uống một hớp.
“Tần Tiểu Tang, lúc cậu cười như vậy, thật rất giống một con hồ ly nhỏ.”
“Ừ. Hồ Ly Tinh, đúng là đánh giá cao nhất cho phụ nữ.”
“Mình khinh. Uống đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...