“Trần Ngộ Bạch…” Hơi thở hổn hển của An Tiểu Ly dần dần hồi phục lại, lưng vừa mới đụng kịch liệt lên cửa, bây giờ rất đau, thân dưới cũng có cảm giác hơi hơi khó chịu: “Anh… Đây là tần suất gì vậy? … Đến mức tắm rửa lăn lên giường cũng không chờ nổi sao!”
Trần Ngộ Bạch nghe vậy ngây ra một lát, ôm cô, vuốt lông mày đang cau có trên mặt cô, nở nụ cười: “Đêm qua không phải em nói không hề đau chút nào sao?”
“Lúc đó em bị ham muốn làm… Phi phi phi… Không nhìn thấy bước đi hôm nay của em liêu xiêu hả”! An Tiểu Ly lườm anh, đẩy anh ra rồi tự đứng lên một cách run rẩy: “Tốt xấu cũng là người mới, anh không thể chờ em quen thuộc sao.”
Trần Ngộ Bạch cười trầm ấm, vùi đầu cọ cọ bên cổ cô, một tay ôm lấy eo cô, tay kia vuốt ve thân thể mềm nhũn của cô, chọc dây thần kinh của cô lại căng lên, đôi chân trắng như tuyết kẹp chặt tay anh, trong cơ thể lại nóng lên.
Trần Ngộ Bạch vuốt ve cô một hồi khiến bản thân cũng không chịu nổi nữa, cúi người hôn lên môi cô, rút tay ra cởi giày và quần vừa nãy vội vàng mới tuột đến chân, ôm ngang cô vào phòng tắm. Hai mắt An Tiểu Ly nhất thời bắn ra hình trái tim, bàn tay nhỏ bé vẽ vòng tròn gạch chéo trên ngực anh, cuộn vào lòng anh rầm rì, ồ, thì ra, đây là ôm công chúa trong truyền thuyết.
Trần Ngộ Bạch đặt cô ở chỗ tắm vòi sen, mình thì đi vào phòng trong xả đầy nước nóng vào bồn tắm lớn, rắc muối tắm. Anh cũng cởi sạch quần áo của mình, đi ra bế An Tiểu Ly đang ngơ ngẩn đứng dưới vòi sen, hai người cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm lớn.
Tay anh vuốt ve khắp nơi trên vai, trên tay, trên eo cô, sức lực vừa phải. An Tiểu Ly trong hương thơm thư thái, thoải mái ưm một tiếng, từ từ nhắm mắt trở mình, đổi thành tư thế ghé trên người anh: “Ấn lên lưng đi!”.
Ngược lại anh nghe lời một cách thần kỳ, tay siết thành nắm, dùng khớp ngón tay nhô lên chậm rãi mátxa trên lưng cô. An Tiểu Ly ngâm mình trong nước nóng mềm nhũn, bị anh ấn như vậy cô càng không có gân cốt, càng chìm sâu xuống nước, dán càng sát với anh ở dưới thân. Tay anh càng ấn càng xuống thấp, cuối cùng vẽ vòng tròn dưới mông cô, bao lấy mông cô vân vê, thứ gì đó dưới nước đang đặt ở bụng dưới của cô cũng càng lúc càng nóng, càng lúc càng cứng.
“Ừm”? Anh chậm rãi tách hai chân cô ra kẹp lên thắt lưng của mình.
“Ưm…”! An Tiểu Ly híp mắt lười biếng nằm úp xuống.
“Ưm…” Anh ấn mông cô ép xuống, thẳng lưng hướng về phía trước tiến vào từng chút một.
“Ưm!” An Tiểu Ly ấn "> ngực anh xuống rồi đứng dậy, Trần Ngộ Bạch thình lình bị cô đẩy vào trong nước.
Một chuỗi bọt khí nổi lên.
Một cái đầu ướt sũng nổi lên.
“An, Tiểu, Ly”!
An Tiểu Ly bĩu môi, ngồi xuống nước trở lại một lần nữa: “Vừa nãy… Nước nóng… Tiến vào…!”. Cô biết đã làm sai, xấu hổ khẽ cúi đầu, sắc mặt bởi vì được ngâm nước mà linh hoạt hẳn lên, cũng thêm vẻ hờn dỗi không nói nên lời trên khuôn mặt. Khóe miệng Trần Ngộ Bạch khẽ cong lên, không nói lời nào, bước ra khỏi bồn tắm cầm khăn tắm lớn bọc lấy cô.
“Trần Ngộ Bạch”! An Tiểu Ly lại nép trong ngực anh hưởng thụ màn ôm công chúa, giọng nói vừa nhỏ vừa nhẹ, Trần Ngộ Bạch ôm thân thể nhỏ bé của cô, nghe vậy trái tim cũng mềm nhũn.
“Ừm.”
“Có người nói lúc đang hưng phấn thì không thể chịu được kích thích… dáng vẻ vừa nãy… anh có phải… ED* hay không”?
*ED: Erectile Dysfunction, rối loạn cương dương
Trần Ngộ Bạch lảo đảo, mặt trầm như nước, cái thứ gì đó giữa hai chân thật sự bị kinh hãi, xấu hổ cúi đầu càng thấp.
…
Sáng sớm thứ hai cực kỳ gian ác.
Lúc An Tiểu Ly vừa mới tỉnh lại hầu như không thể động đậy, nửa đêm hôm qua cô bị đánh úp, có người để chứng minh ED cũng là một từ bắt nạt kẻ yếu, lôi kéo cô mơ mơ màng màng cùng tìm chứng cứ ba lần. Một lần cuối cùng cô thực sự không chịu nổi nữa, liền trốn tránh lăn xuống sàn nhà, người chứng thực phát huy tinh thần sáng chói, không đạt được mục đích không bỏ qua đuổi theo, đè cô lại giải quyết ngay tại chỗ. Không có tấm nệm mềm mại giảm bớt lực từng lần tiến vào của anh, phần lưng lúc trước bị thương của An Tiểu Ly lại càng bị thương nặng thêm, từng tiếng la “Đừng mà” triền miên phát ra từ đáy lòng.
Sáng sớm lúc đánh răng, cô phát hiện cánh tay cũng không thể dùng sức, vừa nhúc nhích thì thắt lưng liền đau nhức, phần dưới sưng phồng làm cho bụng dưới khó chịu. An Tiểu Ly tủi thân nhìn quần thâm mắt của mình trước gương, lại nhìn vẻ mặt thần thanh khí sảng của Trần Ngộ Bạch, hạ quyết tâm, không bao giờ khoe khoang kiến thức lý luận trước mặt núi băng nữa.
Buổi trưa, Tần Tang gửi tin nhắn rủ cô đi ăn cơm, thuận tiện lợi dụng thời gian nghỉ trưa để đi dạo phố. Cô thu dọn mọi thứ xong xuôi, trước thời gian hẹn năm phút rón ra rón rén chuẩn bị chuồn đi.
“Đi mua cơm hộp”? Phía sau truyền đến giọng nói hoàn toàn không có độ ấm của núi băng.
“Ha ha…” An Tiểu Ly xấu hổ xoay người cười ngây ngô: “Em… hẹn bạn ăn trưa!”.
“À… ” Trần Ngộ Bạch gật đầu nâng kính: “Cho nên muốn để anh đói bụng một mình?”.
“Em gọi cho anh một bát mì”! Buổi trưa anh không thích lãng phí thời gian ra ngoài ăn, đều là cô mua hoặc là gọi người đưa tới, hai người ngồi trong phòng làm việc đối mặt yên lặng ăn trưa.
Trần Ngộ Bạch lạnh lùng liếc mắt nhìn cô: “Ai muốn ăn mì!”
“Chờ anh một chút, cùng đi”! Hắn xoay người đi trở về phòng làm việc.
…
Tần Tang đã ngồi ở tầng hai vừa chọn món vừa chờ đợi, xa xa thấy Trần Ngộ Bạch và An Tiểu Ly cùng nhau đi tới, vội vã gọi thêm một suất. Ba người ngồi xuống còn chưa đầy năm phút món ăn đã được đưa lên chỉnh tề. Trần Ngộ Bạch thật ra rất bận rộn, không có bao nhiêu thời gian để tốn trên bữa trưa. Lần này liếc mắt nhìn Tần Tang rất tán dương, khẽ gật đầu.
An Tiểu Ly có tròn nửa tiếng đồng hồ nghỉ trưa, cứ từ từ cắn ống hút tám chuyện với Tần Tang: “Vậy lát nữa chúng ta đi bách hóa Đại Dương, hình như trong túi mình còn quyển chiết khấu … Ngày mai sinh nhật ai à?”
Tần Tang hất hất mái tóc, ra vẻ lơ đãng liếc mắt nhìn Trần Ngộ Bạch, quả nhiên, Trần Ngộ Bạch cũng ngẩng đầu nhìn cô, nâng kính mắt, môi mỏng hơi mím không nói gì.
Nhất thời Tần Tang có chút bất an trong lòng, cứ nói qua loa câu có câu không với Tiểu Ly, cho đến khi Trần Ngộ Bạch tính tiền rời đi mới thở dài một hơi.
Hệ thống điều hòa trong trung tâm mua sắm hoàn toàn ngăn cách với mùa hè nóng bức ở bên ngoài, váy vóc màu sắc rực rỡ của mùa hè kích thích thần kinh thị giác của con gái. Tần Tang và An Tiểu Ly thử chiếc váy giống nhau, tay nắm tay đứng trước gương, một người thanh tú trang nhã, một người hấp dẫn tự nhiên, đều mang vẻ vui cười mặt mày cong cong, cô gái ở quầy thu tiền liên tục tán dương cặp chị em xinh đẹp.
“Lần trước chúng ta mặc quần áo giống nhau vậy mà đã là chuyện thời tiểu học”! Tần Tang cảm khái, đeo đai lưng cho Tiểu Ly, thắt hờ một chiếc nơ bướm trên vòng eo thon. “Đẹp thật đấy. Mua đi, chị bao!”.
Cô vỗ chiếc mông cong của An Tiểu Ly, lấy card ra đưa cho cô gái ra sức ca ngợi các cô ở quầy thu tiền: “Hai chiếc. Bỏ nhãn đi, gói lại hai bộ đồ chúng tôi thay ra.”
An Tiểu Ly quay một vòng xinh đẹp, ngắm trước ngắm sau, tám nhảm với Tần Tang đang vuốt tóc ở phía sau: “Nghĩ ra mua quà gì chưa?”.
“Chưa”! Tần Tang thở dài: “Là người chẳng thiếu gì cả, cậu nói mua cái gì đây?”.
An Tiểu Ly nhíu mày: “Ai mà đáng ghét như vậy? Chẳng thiếu gì cả?!”.
Tần Tang không trả lời, nhận lấy chiếc túi mà cô gái ở quầy thu tiền đưa tới, kéo An Tiểu Ly tiếp tục đi dạo. Nhưng ánh mắt lại hơi trống rỗng.
Có lẽ không phải là không thiếu, nhưng mà thứ anh muốn, cô lại tặng không được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...