Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Hiện tại Long Diệc Tuyết rốt cục cũng hiểu được vì sao ông nội rõ ràng đã khỏi bệnh, nhưng lại dặn cô tạm thời không nói ra, thì ra, đại thụ vừa đổ, thật sự sẽ có giáng yêu xuất hiện. (*Tương tự câu ‘giậu đổ bìm leo’)

Long Tế nói: “Diệc Tuyết, con không thể nói như vậy được, chúng ta đều biết lão gia tử yêu thương con nhất, cho nên lúc trước đã không đồng ý hy sinh hạnh phúc của con, đổi lấy sự an ổn cho Long gia

Nhưng bây giờ thì khác.

Lão gia tử đã vì bệnh qua đời, nếu chúng ta không kịp thời tìm được chỗ dựa vững chắc, sau này phải gặp chuyện gì rất khó lường trước được.”

Phương Mẫn thêm mắm dặm muối: “Đúng vậy Diệc Tuyết, lúc lão gia tử còn sống, con là người được thương yêu nhất, giờ con cũng nên hiểu chuyện một chút đi, tìm cơ hội báo đáp lão gia tử.

Chẳng lẽ con thật sự nhẫn tâm, nhìn cơ nghiệp lão gia tử vất vả tích góp được, từng chút từng chút bị các gia tộc khác ăn mất sao?

Huống hồ.

Tuy Lâm Kiến kia bộ dạng xấu xí một chút, nhưng gia sản hùng hậu, lại còn thích con như vậy, gả cho cậu ta chưa chắc sẽ không hạnh phúc.


Vì tương lai Long gia chúng ta, coi như thím cầu xin con được không?”

Những gì vợ chồng Long Tế nói đều rất chân thành và cảm động, làm như họ đang vì Long gia này mà đào tim móc phổi suy nghĩ.

Những người khác cũng dùng ánh mắt háo hức nhìn Long Diệc Tuyết, hy vọng cô ấy sẽ đồng ý.

Nhìn vẻ mặt của những người này, Long Diệc Tuyết nhất thời cười khổ.

Đây là chú của tôi.

Là thím của tôi.

Đây là người thân của tôi đó.

Thật chua chát.


Xem ra, chỉ cần Long Diệc Tuyết không gật đầu đồng ý, cô ấy sẽ lập tức trở thành tội đồ của Long gia.

Dường như là hậu duệ của Long gia, từ khi sinh ra, cô đã được định là phải hy sinh tính mạng vì lợi ích của gia tộc.

Đây là bi kịch của người trong hào môn.

Lúc trước có ông nội đè xuống nên bọn họ cũng không dám đi quá xa, hiện tại ông nội ngã xuống, mặt thật của bọn họ lập tức lộ ra.

Thật đáng buồn.

Ánh mắt Long Diệc Tuyết càng thêm lạnh lùng, lại kiên quyết lắc đầu nói: “Con từ chối.”

Thấy cô lại từ chối, vẻ mặt của Phương Mẫn đột nhiên tối sầm lại, bà ta nói: “Diệc Tuyết con quá bốc đồng và ích kỷ rồi, làm sao con có thể vì lợi ích của mình mà từ bỏ Long gia chúng ta như vậy chứ?”

Lời nói của bà ta đã thành công khơi dậy sự bất mãn của mọi người, khiến họ nhìn Long Diệc Tuyết với ánh mắt trách móc.

Long Tế nói với mẹ của Long Diệc Tuyết: “Chị dâu, chị hãy thuyết phục Diệc Tuyết ngoan ngoãn gả vào Lâm gia đi. Long gia chúng tôi nhất định sẽ ghi nhớ công lao của cháu ấy mãi mãi.”

“Không thể nào! Hai người từ bỏ ý định đó đi!”

Làm sao mẹ của Long Diệc Tuyết có thể trơ mắt nhìn con gái mình trở thành nạn nhân của lợi ích gia tộc, bà thẳng thừng từ chối yêu cầu của Long Tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận