Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Khóe miệng của Nguyễn Ba giật giật nói: “Lão Dư, sao ông có thể nói như vậy được? Vị trí Hội phó Hiệp hội Trung y luôn dành cho ông, chỉ chờ ông đồng ý quay lại thôi.”

“Xin lỗi, tôi không xứng. Làm sao tôi có thể gia nhập một nơi tuyệt vời như Hiệp hội Trung y chứ!” Dư Hồng Văn mỉa mai.

“Lão Dư…”

“Cút! Ông muốn tôi trở mặt sao?”

Thấy ông như vậy, Nguyễn Ba nở nụ cười bất đắc dĩ. Tạm thời mang Thiệu Ngọc Thành và đám người rời đi để không bị những người ở đây nghi ngờ.

Bọn họ chỉ có thể đợi cơn giận của Dư Hồng Văn và những người khác tiêu tan rồi quay lại vào lần sau.

Ngày hôm sau, khi Lâm Thanh Đàn đang châm cứu cho bệnh nhân thì đột nhiên nghe thấy tiếng Dư Hồng Văn hét lớn từ bên ngoài. Cô cứ tưởng ông cụ bị làm sao nên vội chạy ra khỏi phòng châm cứu, vừa ra thì thấy một người đàn ông thấp bé.

Đó là người Nhật Bản tình nguyện làm người châm cứu ngày hôm qua.


Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của cậu ta đã khôi phục hoàn toàn.

Lâm Thanh Đàn lạnh lùng nói: “Anh tới đây làm gì?”

Khoảnh khắc người Nhật Bản nhìn thấy Lâm Thanh Đàn, đôi mắt cậu ta tỏa ra ánh lửa rực rỡ. Cậu ta cười nói: “Cô Lâm, tôi đến đây muốn bái cô làm sư phụ.”

Cậu ta nói tiếng Long quốc còn trôi chảy hơn cả sư phụ Park Kwok Chang của cậu ta.

Lâm Thanh Đàn cau mày: “Muốn bái tôi làm sư phụ? Anh không bị sốt đấy chứ?”

“Không không, tôi không hề bị sốt. Là bởi vì hôm qua tôi ngưỡng mộ khả năng châm cứu của cô Lâm nên tôi muốn bái cô làm sư phụ.” Người Nhật Bản nói.

Lâm Thanh Đàn lộ vẻ mặt ngỡ ngàng: “Sư phụ của anh đồng ý hả?”

“Ha ha, khả năng châm cứu của lão già kia kém cỏi, căn bản không có tư cách làm sư phụ của tôi. Chỉ có cô Lâm, là người tôi ngưỡng mộ nhất mới có thể trở thành sư phụ của tôi.”


“Tôi không phải là sư phụ của anh.”

Lâm Thanh Đàn từ chối ngay tức khắc: “Theo như Long quốc, hành vi của anh là phản bội cho nên tôi không thể nhận anh làm đệ tử được. Anh nên quay lại và học tập theo Park Kwok Chang cho tốt đi!”

“Cô Lâm, cô đừng tuyệt tình như thế, tôi thành tâm thật mà.”

Người Nhật Bản vẫn không chịu từ bỏ.

Dư Hồng Văn không chịu nổi quát lớn: “Này, thằng nhãi Nhật Bản kia, cậu không hiểu tiếng người à? Đã bảo cút ngay đi cơ mà, cậu muốn ăn chổi của tôi à?”

Ông lại cầm chổi lên.

Người Nhật Bản nhìn Dư Hồng Văn với vẻ giận dữ, sau đó lại quay đầu nói tiếp: “Cô Lâm, cô hãy suy nghĩ kĩ đi, tôi sẽ đợi câu trả lời của cô.”

Nói xong, cậu ta rời khỏi Hạnh Lâm đường.

Tuy nhiên cậu ta không đi quá xa. Thay vào đó, cậu ta ngồi xuống một chiếc ghế đá bên ngoài Hạnh Lâm Đường như thể cậu ta sẽ không rời đi cho đến khi Lâm Thanh Đàn đồng ý.

Dư Hồng Văn tức giận nói: “Tôi thấy thằng nhãi Nhật Bản đó muốn ăn đánh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận