Lục Vân thi triển ra châm pháp, nhưng là phiên bản ngược của Cửu Chuyển Hồi Dương Châm.
Hồi dương cứu nghịch, sinh tử độ hồn.
Khi thi triển Cửu Chuyển Hồi Dương Châm, nó là một môn châm pháp cứu người, nhưng khi thi triển ngược lại, nó chính là một môn châm pháp độ hồn, mỗi một châm đi xuống, đều là tra tấn sống không bằng chết.
Khi ngườc chiều đủ mười hai châm, người thụ châm tuyệt đối hồn phi phách tán.
Chỉ thấy Lục Vân một tay đè Lý Tuyền, một tay khác, lại dùng tốc độ cực nhanh thi triển châm pháp, đảo mắt liền đi tới châm thứ mười.
Lý Tuyền cả người run rẩy.
Loại đau đớn này, không chỉ đến từ thân thể mà đến từ linh hồn, phảng phất từng cây trường châm sắc bén kia, đâm vào tủy não của ông ta.
Mọi người chung quanh hoàn toàn ngây dại.
Một là bị sự tàn nhẫn của Lục Vân làm cho chấn động, hai là, bọn họ không dám tưởng tượng, Cửu Chuyển Hồi Dương Châm lại còn có châm thứ mười?
Chẳng lẽ châm pháp mấy chục năm qua mình học, đều là sai?
Vấn đề này, có lẽ Dư Hồng Văn có thể giải đáp bọn họ, nhưng giờ phút này, vị lão tiên sinh này căn bản không có tâm tư giải đáp cho bọn họ nghe, bởi vì chính ông ta cũng đang kích động đến sắc mặt đỏ bừng.
Nếu có được châm pháp này, chết cũng không hối tiếc!
Không ngờ bản thân ông ta đã sắp xuống đất, còn có thể nhìn thấy một bản Cửu Chuyển Hồi Dương Châm hoàn chỉnh, cho dù Lục Vân không thu ông ta làm đồ đệ, chỉ cần hôm nay có thể để cho ông ta xem hết bộ châm pháp này một cách hoàn chỉnh, ông ta chết cũng thấy vui lòng.
Dư Hồng Văn khẩn cấp muốn nhìn thấy, châm thứ mười hai trong truyền thuyết, rốt cuộc như thế nào?
Nhưng mà ông ta hoàn toàn cũng quên mất, nếu Lục Vân hoàn toàn dùng đủ mười hai châm, thì học trò Lý Tuyền của ông ta cũng sẽ lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân.
“A - - tôi nói! Tôi nói! Van cầu cậu đừng hành hạ tôi nữa!”
Lý Tuyền rốt cục chịu không nổi thống khổ như vậy, vì thế từ chuyện chẩn đoán sai cho cô bé kia, cho đến bôi nhọ Hạnh Lâm Đường, hết thảy đều nói ra một lượt, trả lại sự trong sạch cho Lâm Thanh Đàn, cũng trả lại sự trong sạch cho người phụ nữ.
Khi nghe được kết quả như vậy, tất cả mọi người đều ngây dại.
Ngay sau đó.
Một cơn giận dữ bộc phát.
Bọn họ tin tưởng Lý Tuyền như vậy, không ngờ tên khốn này lại không biết xấu hổ như thế, để cho ông ta sống đúng là đang lãng phí không khí.
Vừa rồi thấy Lục Vân tra tấn Lý Tuyền tàn nhẫn như vậy, mọi người còn rất đồng tình với Lý Tuyền, nhưng hiện tại, ước gì ông ta chết sớm một chút.
Lục Vân như trút được gánh nặng, quay đầu nhìn Lâm Thanh Đàn nói: "Chị hai, em nói rồi, chỉ cần có em ở đây, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ có thể bắt nạt được chị.”
Muốn giết Lý Tuyền rất dễ dàng, nhưng Lục Vân không ra tay, thứ hắn muốn là chân tướng, nếu Lý Tuyền chết rồi chân tướng sẽ mãi bị chôn vùi, ngược lại càng làm ảnh hưởng xấu đến thanh danh của Hạnh Lâm Đường.
“Em trai.....”
Lâm Thanh Đàn rốt cuộc nhịn không được nữa, chảy nước mắt nhào vào trong ngực Lục Vân.
“Chị hai, nhiều người nhìn như vậy, chị khóc sướt mướt như thế, nhìn kìa, trang điểm cũng hoa hết rồi." Lục Vân an ủi.
Lâm Thanh Đàn nín khóc mỉm cười: "Được được được, chị không khóc.”
Cho đến khi hai hai chị em bọn họ kết thúc màn khóc lóc sướt mướt kia, Dư Hồng Văn mới hậm hực nói: "Lục tiên sinh, xin hỏi, ngài có thể thu tôi làm đồ đệ không?"
Hắn vừa rồi là thật sự cảm thấy tiếc nuối, rõ ràng cũng đã đến châm thứ mười, chỉ còn hai châm cuối, là có thể nhìn thấy đầy đủ phiên bản hoàn chỉnh của Cửu Chuyển Hồi Dương Châm, mặc dù không phải bản thuận, nhưng cũng vui rồi.
Đáng tiếc Lý Tuyền khốn nạn này lại sợ chết như vậy chưa gì đã chịu không nổi.
Thật sự là nghiệt đồ, anh không thể vì sự nghiệp y tế mà cống hiến nhiều hơn một chút sao?
Dư Hồng Văn trong lòng oán giận.
Lục Vân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dư Hồng Văn, gật đầu nói: "Tôi có thể thu ông làm đồ đệ, cũng có thể đem Cửu Chuyển Hồi Dương Châm truyền thụ cho ông, nhưng có một điều kiện, ông phải ở Hạnh Lâm Đường của chị tôi làm bác sĩ khám bệnh ba năm.”
Mở trung y quán không phải cần hiệu ứng danh y sao, luận danh tiếng, ở tỉnh Giang Nam này, ai so được với quốc y đại sư Dư Hồng Văn?
Chỉ cần có ông ta ngồi ở Hạnh Lâm Đường khám bệnh, không quá nửa tháng, dám khẳng định tên tuổi của Hạnh Lâm Đường tuyệt đối sẽ vang vọng toàn bộ Giang Nam.
Dư Hồng Văn kích động nói: "Tôi đồng ý, chỉ cần Lục tiên sinh chịu thu tôi làm đồ đệ, đừng nói ngồi khám bệnh ba năm, cho dù để lão già này ngồi ở Hạnh Lâm đường ngây ngốc đến chết, tôi cũng nguyện ý."
Hồ Vĩ Bình ở một bên nhắc nhở: "Thầy, sao còn gọi là Lục tiên sinh nữa?”
Dư Hồng Văn lập tức phản ứng lại, vội sửa lời: "Học sinh Dư Hồng Văn, bái kiến thầy Lục.”
Nói xong ông ta liền muốn quỳ xuống.
Lục Vân vội vàng nâng ông ta dậy, nếu để cho một lão già hơn bảy mươi tuổi quỳ xuống, chắc hắn tổn thọ mất.
Mà Hồ Vĩ Bình liền thông minh, sau khi Dư Hồng Văn gọi xong tiếng thầy, ông ta lập tức quỳ xuống: "Hồ Vĩ Bình, bái kiến sư tổ!”
“……”
Thật đúng là quỷ cơ hội mà.
Không chỉ như thế, hắn còn len lén kéo hai người Triệu Mặc bên cạnh, hai người Triệu Mặc trong nháy mắt hiểu ý, cũng vội vàng quỳ xuống nói: "Bái kiến sư tổ.”
Mà bên kia, vẻ mặt đám người Đinh Vĩnh Phong cũng có chút xấu hổ.
Khi nhìn thấy Lục Vân thi triển ra Cửu Chuyển Hồi Dương Châm, bọn họ cũng đã hiểu, vì sao sư phụ của bọn họ lại phải kiên trì bái hắn làm thầy.
Vị Lục tiên sinh này, rõ ràng là một thần y!
“Sư phụ, chúng học trò bị Lý Tuyền lừa gạt, xin sư phụ tha thứ cho." Đinh Vĩnh Phong hối lỗi nói.
Dư Hồng Văn hừ lạnh một tiếng: "Cầu xin tôi tha thứ cho các anh thì có ích lợi gì, hẳn là nên cầu sư tổ của các anh kia kìa.”
Đinh Vĩnh Phong vừa nghe lời này, nhất thời mừng rỡ.
Ý của sư phụ, không phải là vẫn xem bọn họ là học trò của mình, để cho bọn họ gọi Lục Vân sư tổ sao?
Mọi người nhanh chóng quỳ xuống đất, cùng kêu lên: "Cầu xin sư tổ tha thứ!”
Lục Vân khoát tay nói: "Hỏi chị hai tôi đi, khi nào chị ấy tha thứ cho hai người thì hai người đứng lên.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...