Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Anh ta cho rằng sự tích cực của mình sẽ để lại ấn tượng tốt với Mã Tam gia và Mã Trạch. Và khi nhìn thấy Mã Tam gia sải bước về phía này, Dương Quân càng thêm tự đắc: “Thằng nhãi kia, mày có biết mày đang khiêu khích ai không. Mày chết chắc rồi, ha ha…”

Bốp!

Dương Quân đang cười đắc thắng thì bị tát bốp một phát vào mặt. Lúc này, anh ta cảm thấy chân mình như rời khỏi mặt đất, đầu óc choáng váng rồi ngã xuống đất.

Xương cốt toàn thân như vỡ vụn.

Mã Tam gia bị làm sao vậy? Cánh tay của ông ta bị gãy chứ mắt có vấn đề gì đâu? Ở khoảng cách gần như vậy, làm sao ông ta có thể phạm sai lầm được?

Một bên má của Dương Quân sưng to, chiếc răng bị gãy không biết rơi ở đâu nhưng đầu óc của anh ta lại càng rối bời hơn.

Ngay sau đó, anh ta nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.

Anh ta trông thấy Mã Tam gia cung kính đi tới trước mặt Lục Vân, cúi người nói: “Tiền bối, tôi thực sự xin lỗi. Thật không ngờ giảng viên mới của Đại học Giang Nam lại là ngài.”


Mã Tam gia chửi thầm trong lòng, vị tu luyện giả này thật xảo quyệt. Nói chuyện qua điện thoại như thật, còn tưởng tên nào có mắt không tròng dám tới gần cô Thẩm nữa!

Mã Trạch cũng vô cùng sợ hãi.

Mã Tam gia nói: “Tiền bối, tôi nên làm gì với con chó dám xúc phạm ngài? Ngài có muốn tôi ném cậu ta xuống sông làm mồi cho cá ăn không?”

Nghe xong, Dương Quân vô cùng sợ hãi.

Làm sao mà anh ta biết được lai lịch của Lục Vân lớn đến mức ngay cả Mã Tam gia cũng phải cung kính trước mặt hắn. Thảo nào Mã Trạch không hề có phản ứng gì lớn khi nghe về chuyện của Thẩm Tĩnh Nghi. Hóa ra là có một người còn mạnh hơn cả anh ta đã để mắt đến Thẩm Tĩnh Nghi.

Đúng là tâng bốc không đúng chỗ.

Dương Quân hối hận thì đã quá muộn.


Lục Vân cười tủm tỉm nói: “Chỉ là bệnh đau mắt đỏ thôi, không đến mức phải chết đâu, Tha mạng cho người ta đi!”

Vốn dĩ chỉ là một trò đùa của Lục Vân, không cần thiết phải lấy mạng người khác chỉ vì lòng ghen tị của họ. Lục Vân không phải là một bạo chúa.

“Tuân lệnh!”

Mã Tam gia sải bước tới chỗ Dương Quân, dùng một tay nhấc anh ta tới trước mặt Lục Vân và nói: “Mày đã nghe thấy chưa? Lục tiền bối là người có trái tim nhân hậu. Tiền bối đã nói tha mạng cho mày, còn không mau cảm ơn tiền bối đi!”

“Cảm tạ ngài Lục đã không giết tôi! Cảm tạ ngài Lục đã không giết tôi!” Dương Quân vội dập đầu, đáy quần ướt sũng vì bản thân suýt chút nữa đã mất mạng.

Mã Tam gia hừ lạnh một tiếng nói: “Cả đời tao ghét nhất là phải nghe những chuyện vặt vãnh.”

“……”

Lúc trước khi nghe anh ta báo cáo tin tức, rõ ràng là ông rất cao hứng, sao bây giờ lại chán ghét?

Thế giới của người già thật khó hiểu.

Dương Quân rầu đến phát khóc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận