Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Lục Vân đang giảng giải châm pháp cho Dư Hồng Văn ở Hạnh Lâm Đường thì đột nhiên nhìn thấy đám người Tề Minh đi về hướng bên này. Đại khái đã suy đoán ra mục đích bọn họ trở về, cho nên hắn không có phản ứng gì, ngược lại Dư Hồng Văn lập tức tức giận.

“Hai con ruồi bọ đáng chết này còn dám trở về, tôi đi ra ngoài mắng chết bọn họ!”

Dư Hồng Văn thổi râu trừng mắt, thậm chí nắm lấy một cây chổi, run run rẩy rẩy muốn đi ra ngoài chắn cửa, không cho họ tiến vào.

Ông là một ông lão rất thù dai, đặc biệt là những kẻ dám bất kính với sư phụ, Dư Hồng Văn sẽ không chút nể nang mà kéo bọn họ vào sổ đen.

Rõ ràng cái tên Tề Minh và người đàn ông trung niên kia đã bị ông kéo vào danh sách đen.

Hừ, hai con ruồi làm người ta chán ghét này còn dám kêu người khác đến giúp đỡ, kêu thì thôi, còn gọi một ông lão ngồi xe lăn đến, xem thường ai vậy chứ?

Dư Hồng Văn hùng hổ bắt lấy cái chổi đi ra cửa, còn chưa kịp mắng đã thấy ông lão ngồi xe lăn đập một gậy vào đùi Tề Minh, quát: “Quỳ xuống!”

Thình thịch!


Tề Minh quỳ xuống.

Dư Hồng Văn ngẩn ra.

Hả…

Xem ra đám người này không phải về gây chuyện, mà là về xin lỗi, nhưng sao lại đột nhiên muốn xin lỗi, không phải trước đó nghĩ mình cao sang lắm sao?

Lúc trước khi giằng co với người đàn ông trung niên, Lục Vân không ra tay, cũng không phát ra động tĩnh nào, chỉ đơn giản là giao tranh bằng một ánh mắt.

Đối với cao thủ chân chính mà nói, đôi khi một ánh mắt cũng đã đủ phân ra cao thấp.

Cái này gọi là người trong cuộc sáng suốt, kẻ ngoài cuộc u mê.


Dư Hồng Văn chính là người đứng xem, ông chỉ nhìn thấy người trung niên gọi là chú Minh kia nói cái gì mà ‘ n tình ân tình’, sau đó sư phụ đáp lại một câu, ân tình của các người đáng cỡ cái rắm, tiếp theo bọn họ đã đi rồi.

Rất kỳ quái.

Dựa theo tư duy người bình thường, đám người này trở về là do không cam lòng, muốn tiếp tục gây chuyện, nhưng Dư Hồng Văn lại không ngờ vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Tề Minh quỳ trên mặt đất.

Tề Thương Lan nói: “Lão tiên sinh, rất xin lỗi, thằng cháu của tôi vô lễ nên trước đó đã mạo phạm ngài và sư phụ ngài, tôi đã răn dạy nó rồi, lần này còn đặc biệt dẫn nó đến nhận lỗi.”

Tề Thương Lan đã 60 tuổi, nhỏ hơn Dư Hồng Văn đến mười mấy tuổi, câu lão tiên sinh này gọi cũng không sai. Hơn nữa trên đường tới, A Minh đã thuật lại tình huống cơ bản cho Tề Thương Lan biết, cho nên ông ta biết ông lão trước mắt chính là học sinh của tông sư Hoá Cảnh kia, tôn kính một chút là điều hiển nhiên.

Tức giận trong lòng Dư Hồng Văn không biết nên phát tác thế nào, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng hừ lạnh và nói: “Xin lỗi tôi vô dụng, phải xin lỗi sư phụ tôi mới đúng!”

Khi ông nói ra lời này, đúng lúc Lục Vân cũng đi ra Hạnh Lâm Đường, thản nhiên nhìn đám người.

Tề Thương Lan nhìn thấy Lục Vân thì trong lòng không kiềm được mà giật mình, quả nhiên thực tuổi trẻ!

Vừa rồi A Minh đã nói vị tông sư Hoá Cảnh kia rất trẻ, chỉ chừng hai mươi, Tề Thương Lan cũng đã biết chuyện, nhưng nhìn thấy người thật vẫn không nhịn được kinh ngạc.

Nếu không phải biết trước thì ai dám tin thanh niên này chính là một vị tông sư Hoá Cảnh, nằm mơ cũng không dám tưởng tượng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận