Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm


Nếu là một cuộc chiến quang minh chính đại, Lục Vân cảm thấy mình có thể treo cổ lão già quỷ nghiệt này lên đánh một trận, nhưng xét về độ quỷ quyệt thì hắn thực sự không bằng ông.

Thậm chí còn không biết ông ta thi triển mê hồn chú lên bình rượu từ khi nào.

Đây là một Đạo giáo tâm linh.

Lục Vân vẫn còn ý thức và rất tỉnh táo nhưng hắn không thể nói, mở mắt hoặc cử động cơ thể.

Loại Đạo giáo tâm linh này chỉ có thể dùng ý niệm tinh thần để phá giải.

Với sức mạnh ý niệm hiện tại của Lục Vân, ít nhất phải mất nửa giờ, hoặc khoảng một giờ mới có thể phá vỡ Mê Hồn chú của Thiên Huyền Tử.

Nguyên nhân chủ yếu là Lục Vân chưa bao giờ nghĩ tới lão già này lại sẽ đặt Mê Hồn chú này lên vò rượu, nếu không sao lại nói gừng càng già càng cay?
Thật quỷ quyệt!
Gió rít bên tai.

Lục Vân có thể cảm nhận được mình đang bị người đàn ông quỷ nghiệt này cõng trên vai chạy đi, còn về việc ông ta đang đi đâu và mục đích là gì thì vẫn chưa rõ.

Chưa đầy hai mươi phút sau.


Đột nhiên Lục Vân nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: "Sư thúc, tiểu Lục Vân...!Sư huynh sao vậy?"
Một giọng nói rất quen thuộc với giọng điệu lo lắng vang lên.

Chị năm?
Người lên tiếng là chị năm của Lục Vân, Sở Dao.

Sở Dao là một cô gái ngây thơ, lúc trước luôn một mực tìm kiếm sư phụ Thiên Diệu Tử của mình nhưng mãi không tìm thấy, cuối cùng lúc cô ấy được một hầm mộ lớn.

Đang định bước vào ngôi mộ lớn đó thì đã bị Thiên Diệu Tử kéo ra.

"Hắn trúng độc, trúng độc cực kỳ nghiêm trọng."
Thiên Huyền Tử đem Lục Vân đặt lên trên giường đá, vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng nói.

"Cái gì? Bị trúng độc!"
Sắc mặt Sở Dao lập tức thay đổi, trong mắt tràn đầy sự lo lắng, nói: "Sư huynh tài giỏi như vậy làm sao có thể bị trúng độc chứ?"
Thiên Huyền Tử lắc đầu, không nói gì.

Thiên Diệu Tử ở bên cạnh nói với ông ta: "Không phải y thuật của huynh rất giỏi sao? Y thuật của sư chất Lục Vân đều do huynh dạy mà thành, chẳng lẽ đến cả huynh cũng không cứu được hắn?"
Thiên Huyền Tử cười khổ nói: "Biện pháp cứu hắn nhất định là có, nhưng huynh không làm được..!"
"Có là có, không có là không có.

Huynh bảo có cách nhưng lại nói mình không thể, vậy là có ý gì? Làm không được thì sao gọi là cách? Theo tôi nghĩ đơn giản là do huynh không muốn cứu thôi!"
Sắc mặt Thiên Diệu Tử trầm xuống, hừ lạnh nói.

Sở Dao lo lắng đến mức gần như bật khóc, cô ấy cầu xin: "Sư Bá, người phải cứu sư huynh.

Nhất định không được để sư huynh xảy ra chuyện gì đâu..."
"Trước tiên đừng lo lắng."
Thiên Huyền Tử an ủi, nói: "Thật sự là sư bá không thể làm gì, nhưng hai người muốn cứu hắn lại vô cùng dễ dàng."
"Lời này là sao?" Thiên Diệu Tử cau mày.

Thiên Huyền Tử do dự một chút, hắng giọng nói: "Kỳ thật, chất độc trong cơ thể Lục Vân khá đặc biệt, độc tính rất mạnh, mạng sống của hắn nhiều nhất chỉ có thể kéo dài tối đa khoảng nửa giờ."
Nghe thấy lời này, trong hốc mắt Sơ Dao đã chan chứa nước mắt.

Ai ngờ sau đó lại nghe thấy Thiên Huyền Tử nói tiếp: "Nhưng mà, nếu có một người phụ nữ nào đó có thể ở bên cạnh hắn trong vòng nửa giờ này..."
Nói đến đây Thiên Huyền Tử dừng lại một chút, ánh mắt rơi vào trên người Thiên Diệu Tử.


Thiên Diệu Tử lập tức hiểu ý của ông ta, sắc mặt đột nhiên thay đổi, tức giận nói: "Sao huynh lại nhìn muội? Muội nói cho lão già vô lại huynh biết, không có khả năng, tuyệt đối không thể, để đồ đệ của huynh chết đi!"
"Sư phụ người đang nói cái gì vậy? Làm sao người có thể thấy chết mà không cứu chứ?" Sở Dao vừa lo lắng vừa tức giận nói.

Nhất thời Thiên Diệu Tử tỏ vẻ bối rối, nói: "Dao nhi, không phải vi sư thấy chết không cứu, mà là bởi vì vi sư, vi sư làm chuyện này không được, không phù hợp."
"Rốt cuộc là như thế nào, sư huynh sắp chết rồi, van xin hai người đừng kì kèo như vậy nữa được không?"
Thiên Diệu Tử suy nghĩ một chút, đột nhiên ghé vào tai Sở Dao thấp giọng nói vài câu.

Tiếp theo.

Đôi mắt đẹp của Sở Dao đột nhiên mở to.

Sau đó khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng.

Cô không thể tin được, biện pháp mà cô và sư phụ nói lại là cùng Tiểu Lục Vân...!
Thiên Diệu Tử nói xong, ý vị thâm trường mà thở dài một tiếng, nói: “Dao nhi, con thấy đó, loại chuyện này làm sao có thể làm bừa được đúng không? Hơn nữa sư phụ còn lớn tuổi như vậy, khụ khụ...!ừm, Dao nhi, nhất định con cũng không muốn sư phụ như vậy đâu phải không?"
"Con...." Khuôn mặt thanh tú của Sở Dao cứng đờ
Thiên Diệu Tử nhìn về phía Thiên Huyền Tử thở dài nói: "Này, sư huynh, muội nghĩ chúng ta nên ra ngoài một chuyến, xem có thể tìm được một cô gái bán hoa nào đó giúp sư chất Lục Vân vượt qua chuyện này được không!"
Thiên Huyền Tử đau buồn lắc đầu: "Vậy thì khó lắm, nơi đây cách thị trấn khá xa.

Đi một hơi chắc cũng phải hơn nửa giờ."
"Nhưng chúng ta không thể trơ mắt nhìn sư chất Lục Vân chết được!"
"Cứ thử đi đã, lỡ như trên đường có thể gặp được người nguyện ý, hy vọng ông trời sẽ chiếu cố cho đệ tử đáng thương của tôi."
Hai cái người gian xảo này thở dài, cùng nhau đi ra ngoài.

Rất nhanh.


Chỉ còn Sở Dao ở lại đây một mình.

Còn Lục Vân thì đang nằm bẹp trên giường đá.

Tuy rằng Lục Vân không thể cử động, nhưng có thể nghe được, làm sao hắn có thể không hiểu ý đồ xấu xa của hai người kia chứ, trong lòng thầm gào lên: "Mẹ kiếp!"
Có cần phối hợp nhịp nhàng vậy không chứ!
Hi vọng chị năm sẽ không rơi vào bẫy!
Nhưng được không đây?
Vốn dĩ chị năm đã rất khờ khạo, nói dễ nghe là ngây thơ, nói khó nghe là ngu hết chỗ nói.

Mà quan trọng nhất là.

Cô luôn cho rằng Thiên Diệu Tử là người nghiêm túc thật thà, hơn nữa Thiên Huyền Tử nói gì thì cô cũng nghe nấy.

Không ngoài dự đoán.

Sau một hồi im lặng.

Một giọng nói vang lên bên tai Lục Vân: "Tiểu Lục Vân, chị sẽ không để em chết…chị mạo phạm rồi!"
"Hít…khà!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận