Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm


Ký ức của Lý Lộ bị đứt đoạn.

Cô ta không nhớ nổi mình đến khách sạn này như thế nào.

A Tổ càng thêm khẳng định: “Chị Lý, em từng nói với chị rằng thằng nhóc kia rất kỳ quái nhưng chị lại không tin.

Lần này chị đã tin em chưa?”
Khi chứng kiến từng đàn em của mình lần lượt rơi vào hoàn cảnh này, A Tổ đã biết rằng Lục Vân không phải là người bình thường.

Tốt nhất là không nên chọc vào hắn.

A Tổ đã báo ngay tin tức này cho Lý Lộ.

Thế nhưng cô ta không những không tin mà còn nói A Tổ bao biện cho sự kém cỏi của bản thân.

A Tổ có trăm cái miệng cũng không cãi lại được.

Anh ta không thể đưa ra bất cứ bằng chứng xác thực nào chứng minh rằng Lục Vân chính là người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện.

Những người đàn em của anh ta bị bắt dưới danh nghĩa mại dâm dường như bị mất trí nhớ tập thể vì họ không thể nhớ ra những gì xảy ra trước đó.

Hơn nữa, tất cả các máy ảnh cũng không ghi lại bất cứ thông tin liên quan nào.

Có một số tay săn ảnh thông minh hơn.

Sau khi biết Lục Vân rất ác độc, bọn họ quyết định chuyển sang phương thức phát sóng trực tiếp trên điện thoại.


Cứ tưởng sẽ không có chuyện gì đúng không?
Quả thực cách này cũng có tác dụng nhất định đó là bọn họ giữ lại được máy ảnh của mình.

Bọn họ không hề giống những người trước đó, rời khỏi đồn cảnh sát trong tình trạng không biết máy ảnh của mình đang ở đâu.

Và đó cũng là tác dụng duy nhất của cách này.

Sau khi chuyển sang phát sóng trực tiếp trên điện thoại, kết cục của bọn họ còn thảm hơn.

Mới đầu phát sóng trực tiếp vẫn ổn nhưng điện thoại di động của bọn họ đột nhiên bị mất tín hiệu ở một số nơi.

Tất nhiên cũng chỉ mất tầm 1-2 phút.

Trông có vẻ vô thưởng vô phạt.

Thế nhưng sau khi tín hiệu được khôi phục, sự đảo ngược xuất hiện.

Trong chương trình phát sóng trực tiếp không có cảnh đi theo Lục Vân nhưng các tay săn ảnh lại hướng máy quay về phía mình và nói chuyện một mình.

Bọn họ nói nhảm gì mà đi theo người thanh niên đó mệt lắm, chi bằng đi tìm chỗ nào đó vui vẻ thì hơn!
Rồi sau đó, quá trình phát sóng trực tiếp chuyến thăm nhà chứa của bọn họ bắt đầu.

Kiểu hành vi tự hủy này không cần đến công dân nhiệt tình báo cáo, bọn họ tự báo cáo mình luôn.

Làn sóng dư luận bình luận hiện giờ đều nói chủ video liều mạng quá, vì để nổi tiếng mà tự làm xấu bản thân mình.

Thậm chí còn có người nhiệt tình tư vấn bảo không cần phải làm đến mức này.

Nếu như muốn nổi tiếng quá thì vào toilet ăn là được rồi, cần gì phải tự làm xấu mình như thế?
Khi nhìn lại cảnh này, những tay săn ảnh tự cho là thông minh cảm thấy rùng mình bởi vì họ không nhớ mình đã nói gì hoặc làm gì.

Kể từ đó, các tay săn ảnh không còn dám tùy tiện phát sóng trực tiếp nữa.

A Tổ đã từng nói với Lý Lộ về những điều kỳ lạ này nhưng Lý Lộ lại không tin và nói rằng cô ta sẽ đến Giang Nam để xem thực hư mọi chuyện ra sao.

Tình cờ A Tổ cũng nói rằng Trác Đại Vĩ đã trở về Long quốc và ẩn náu ở Giang Nam nên Lý Lộ tiện thể đi tìm Trác Đại Vĩ.

Sau khi Lý Lộ đến Giang Nam, cô ta ở trong căn phòng tổng thống.

Sau khi gặp Trác Đại Vĩ vào hôm nay, cô ta liền trở về phòng của mình.

Ký ức dừng lại vào lúc 5 giờ chiều..

Nhưng bây giờ đã 8h30 phút tối.


Trong suốt hơn 3 tiếng đồng hồ, Lý Lộ không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.

Nghe những gì A Tổ nói, Lý Lộ nhận ra rằng người thanh niên bên cạnh Tiêu Thấm đã giở trò quỷ.

A Tổ do dự một chút, nói: “Chị Lý, người thanh niên kia là cao nhân.

Em nghĩ rằng chúng ta nên cho qua đi…”
“Cho qua? Anh đùa gì vậy? Lý Lộ tôi thề rằng nhất định phải xử chết Tiêu Thấm, khiến cho cô ta thân bại danh liệt, vậy mà anh dám bảo tôi cho qua ư? Cho qua thế nào được?”
A Tổ chưa kịp nói hết, Lý Lộ đã ngắt lời.

Bây giờ Lý Lộ đã nói như vậy rồi, A Tổ còn có thể nói gì được nữa.

Anh ta chỉ là một tay săn ảnh lấy tiền làm việc nên anh ta không dám ra lệnh cho Lý Lộ.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Lý Lộ cau mày nói: “Anh vừa nói rằng thằng nhóc bên cạnh Tiêu Thấm đi ra ngoài từ căn phòng này?”
A Tổ gật đầu: “Tôi rất chắc chắn chính là hắn.”
“Hừ, nếu như hắn đã tự mình tới cửa thì hôm nay tôi nhất định phải tra ra thân phận của hắn.

Mau tới chỗ lễ tân khách sạn với tôi.”
Lý Lộ hừ lạnh một tiếng, vội vã đi ra ngoài.

A Tổ nói: “Chị Lý, chị mặc quần áo vào trước đã.”
Anh ta nuốt nước bọt.

Lúc này, Lý Lộ mới nhận ra vừa rồi cô ta kích động tới mức quên mất mình đang không mặc đồ.

Sau khi được A Tổ nhắc nhở, cô ta chợt nhận ra điều này.

Lý Lộ không nói gì.

Cô ta vội mặc chiếc váy hai dây bó sát vào người, sau đó là đôi tất trắng và đôi giày cao gót.


Cô ta cũng không bảo A Tổ tránh ra chỗ khác.

Một là bây giờ cô ta không có tâm trạng.

Hai là cô ta cũng đã quen với cảnh này từ lâu.

Sau khi thay đồ xong, hai người nhanh chóng đi thang máy xuống tầng 1.

Sau khi tìm được lễ tân khách sạn, Lý Lộ hỏi: “Giúp tôi kiểm tra thông tin đăng ký phòng của người đàn ông đưa tôi đến khách sạn.”
Nếu như Lục Vân thực sự đã đưa cô ta tới đây thì hắn chắc chắn sẽ đăng ký thông tin của mình khi nhận phòng khách sạn.

Đứng ở quầy lễ tân là một cô gái trẻ.

Sau khi Lý Lộ nói xong, cô ta cười đáp: “Cô cứ yên tâm, khách sạn chúng tôi tuyệt đối bảo mật thông tin của khách hàng, nhất định sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Yên tâm?
Lý Lộ lập tức nhận ra có lẽ nhân viên lễ tân nghĩ rằng cô ta đang thử mình.

Mặc dù Lý Lộ đã rời khỏi giới giải trí nhưng cô ta cũng từng là minh tinh hàng đầu rất nổi tiếng, thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh nên chắc hẳn vẫn có rất nhiều người nhận ra cô ta.

Một người nổi tiếng đến thuê phòng với một người đàn ông, đương nhiên là khách sạn phải giữ bí mật, nếu không sau này còn ai dám đến khách sạn của họ nữa?
Đó chính xác là những gì cô gái làm ở quầy lễ tân nghĩ.

Hơn nữa, chắc hẳn cô ta nghĩ rằng Lý Lộ đang nhắc nhở cô ta phải giữ bí mật.

Nếu không làm gì có chuyện hai người đến thuê phòng cùng nhau, sau đó quay ra chỉ để hỏi thông tin đăng ký của người đi cùng? Không phải Lý Lộ là người nắm rõ nhất thông tin của người đàn ông đó sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận