Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm


Lâm Thanh Đàn đã đến giờ tan làm, nhưng cô không rời khỏi Hạnh Lâm Đường ngay mà đợi Lục Vân đến đón.

Bất kể cậu người Nhật ở bên ngoài thực sự muốn bái sư hay có mưu đồ khác, thì cô cũng phải cẩn thận hơn.

Thật đáng sợ là cậu ta lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào người khác.

Bên ngoài.

Trên chiếc ghế đá.

Cậu người Nhật nhìn về phía Hạnh Lâm Đường một cái.

Lúc này Lâm Thanh Đàn đã cởi chiếc áo khoác trắng rộng thùng thình ra, cho dù cô không cố ý thì đường cong cơ thể kiêu hãnh của cô vẫn lộ ra rõ ràng.

Đúng lúc cậu người Nhật nhìn thấy.

Toàn thân khô nóng, cổ họng gần như thiêu đốt, cả người cũng cứng ngắc.

Tâm tư của cậu ta đương nhiên cũng không đơn thuần.

Bái sư chỉ là một cái cớ.

Lý do thực sự là cậu ta tham muốn cơ thể của Lâm Thanh Đàn.


Nếu Lâm Thanh Đàn chịu nhận cậu ta làm đồ đệ, cậu ta sẽ ở lại Hạnh Lâm Đường và từ từ tìm kiếm cơ hội, sớm muộn gì cậu ta cũng có thể hạ gục người phụ nữ Long Quốc xinh đẹp này.

Như thế là tốt nhất.

Nhưng nếu Lâm Thanh Đàn không đồng ý.

Thì hắn chỉ có thể sử dụng một số thủ đoạn thô bạo.

"Cô Lâm đúng là mỹ nữ cực phẩm.

xinh đẹp còn chưa tính, dáng người còn mê người như thế, ngực khủng, mông nở nang, chỉ nhìn thôi đã không kìm được nước miếng chảy xuống đúng không?"
Đang lúc cậu người Nhật mê mẩn, bên cạnh đột nhiên có một giọng nói vang lên.

"Đúng là to thật…" Cậu người Nhật vô ý nói một câu.

Đột nhiên cậu ta quay đầu lại, khi nhìn thấy khuôn mặt của người bên cạnh thì mặt cậu ta hơi biến sắc, nói: "Anh đang nói nhảm gì vậy? Tôi là người vô cùng trong sáng, chỉ đơn thuần đến tìm cô Lâm bái sư, không nên nghĩ tôi bỉ ổi như vậy."
Cậu ta nhận ra người bên cạnh mình.

Là người giúp việc của Hạnh Lâm Đường.

Hôm qua, sư phụ Park Kwok Chang của cậu đã thi châm lên người đàn ông này.

Là Lục Vân.

Sau khi nhận được cuộc gọi của chị hai, hắn vội vàng chạy đến Hạnh Lâm Đường, vừa đến nơi đã nhìn thấy cậu người Nhật với vẻ mặt bỉ ổi đang nhìn chằm chằm vào chị hai, nước miếng đều đã chảy đến cằm.

Trong sáng?
Trong sáng cái rắm!
Lục Vân trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng lại nói: "Không có ý gì, anh đừng hiểu lầm, vừa rồi tôi không nói anh, tôi chỉ đang bày tỏ suy nghĩ của chính mình."
Khi nói vậy, hắn còn làm ra vẻ mặt ngốc nghếch.

Cậu người Nhật nhất thời giật mình, nói: "Chẳng lẽ anh cũng ..."
"Đúng, đúng, tôi cũng nghĩ như anh thôi, tôi cũng tham lam cơ thể của Cô Lâm."
Lục Vân gật đầu liên tục, rồi nói: "Cô Lâm là chủ của Hạnh Lâm Đường, còn tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ làm việc dưới quyền của cô ấy, hơn nữa tôi còn làm tài xế cho cô ấy, hiển nhiên có rất nhiều cơ hội để tiếp xúc, nhưng chỉ là cô Lâm không thích tôi."
"Anh thật đáng thương."
Cậu người Nhật nói với giọng điệu kỳ lạ.

Hôm qua, khi Lâm Thanh Đàn châm tới châm thứ mười một, cậu ta đã ngất đi vì đau nên không nhìn thấy cảnh tượng sau đó Lục Vân dội ngược cây châm vào người Park Kwok Chang, cậu ta không biết được thần thông của Lục Vân.

Thêm vào việc Park Guochang thua trận, tất nhiên ông ta không có mặt mũi nào đề cập đến chi tiết của trận đấu.

Các đệ tử của ông ta cũng giữ im lặng, vì vậy cậu người Nhật nghĩ rằng Lục Vân thực sự chỉ là một người phụ việc ở Hạnh Lâm Đường.

Đôi mắt của cậu người Nhật lóe lên, cậu ta nói: "Vừa rồi anh mới nói anh là tài xế của Cô Lâm sao?"

"Đúng rồi, mà có chuyện gì à?"
Cậu người Nhật đột nhiên nói một câu gì đó rất kỳ lạ, Lục Vân vừa nhìn sang chỉ thấy trong mắt cậu người Nhật lóe lên luồng một ánh sáng xanh kỳ lạ.

Huyễn thuật của Nhật Bản.

Trước đây Lục Vân đã từng chiến đấu với các ninja của Nhật Bản, phát hiện những huyễn thuật của các Ninja thật sự rất độc đáo.

Lục Vân giả vờ như trúng huyễn thuật, ánh mắt đột nhiên trở nên có chút trống rỗng, nói: "Chủ nhân, người có gì phân phó?"
Thật sự thành công sao?
Cậu người Nhật ngay lập tức vui mừng khôn xiết.

Bản thân cậu ta cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Bởi vì nhẫn thuật của cậu ta mới chỉ học được ở mức nửa vời, khi cậu ta sử dụng huyễn thuật này không phải lúc nào cũng hiệu quả.

Lúc trưa, khi cậu ta đến Hạnh Lâm Đường tìm Lâm Thanh Đàn để bái sư, thực ra cậu ta đã bí mật sử dụng huyễn thuật nhưng nó không thành công.

Vì vậy, cậu ta chỉ có thể tìm cách khác để ở bên cạnh Lâm Thanh Đàn, sẽ có một lúc nào đó cậu ta sẽ thành công.

Chỉ cần thành công một lần thôi.

Cậu ta đã có thể hạ gục Lâm Thanh Đàn mà thần không biết quỷ không hay.

Tuy nhiên, có điều mà cậu ta không ngờ lúc này là, lúc trưa khi cậu ta sử dụng huyễn thuật, nó thực sự đã thành công, nhưng mà trên người Lâm Thanh Đàn có đeo Ý niệm pháp trận, chính nó đã chặn lại huyễn thuật của cậu ta.

Mặc dù Ý niệm pháp trận không thể chống lại các cuộc tấn công vật lý, nhưng là đối với những loại huyễn thuật quỷ hệ xâm lấn tinh thần như thế này, chỉ cần Ý niệm pháp trận đủ mạnh, nó hoàn toàn có thể chống lại.

Tất nhiên, cậu người Nhật không biết về chuyện này.

Cậu ta vừa nghe nói Lục Vân là tài xế của Lâm Thanh Đàn, liền biết là hắn có rất nhiều cơ hội tiếp xúc gần với Lâm Thanh Đàn, thế là cậu ta liền ôm suy nghĩ thử lại lần nữa, thử sử dụng huyễn thuật với Lục Vân, nhưng không ngờ nó lại thành công.


"Mau nói rõ tên của anh, tuổi và cả hoàn cảnh gia đình."
Cậu người Nhật đang kiểm tra lại huyễn thuật của mình.

Lục Vân thành thật trả lời: "Lục Vân, 20 tuổi, một đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong cô nhi viện."
Cậu người Nhật gật đầu hài lòng, lấy ra một viên thuốc màu đỏ khác, đưa cho Lục Vân, nói: "Đây là một loại thuốc độc.

Sau khi uống xong, nếu không có thuốc giải, ba ngày sau nội tạng sẽ thối rữa mà chết, tôi ra lệnh cho anh uống ngay bây giờ."
Lục Vân nhận lấy viên thuốc, nhét vào miệng và nuốt xuống mà không cần suy nghĩ.

Cậu người Nhật mừng rỡ như điên.

Rõ ràng là độc dược nhưng lại không chút do dự nào mà nuốt xuống, quả nhiên chuyện thằng nhóc này đã trúng huyễn thuật của mình, tuyệt đối không thể nào là giả được.

Vì vậy, cậu người Nhật ấy ra một túi bột khác và nói: "Đây là một loại thuốc có thể khiến cho con người bất tỉnh trong thời gian ngắn, anh hãy tìm cơ hội cho cô ấy uống nó.

Khi cô ấy ngất đi, anh phải mau chóng liên hệ với tôi ngay lập tức.

Nhưng hãy nhớ rằng, đừng để bất kỳ ai khác nhìn thấy."
Lục Vân trả lời như một con rối: "Vâng, chủ nhân."
Cậu người Nhật rất hài lòng, sau đó đưa thông tin liên lạc của mình cho Lục Vân, khi bàn giao xong tâm trạng liền vui vẻ mà rời khỏi đây.

Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ phải tốn rất nhiều công sức để hạ gục được Lâm Thanh Đàn, nhưng không ngờ rằng tài xế của cô lại chủ động đưa cô dâng đến tận cửa, còn tự mình làm con rối nữa.

Cái này gọi là ý trời!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận