Ba cái tát, cái sau mạnh hơn cái trước.
Khi một cái tát cuối cùng rơi xuống, mông của Vương Cương trực tiếp đặt dưới đất.
Bối rối!
Hoàn toàn bối rối!
Con mẹ nó, rốt cuộc là tên thần kinh này từ đâu chạy tới vậy?
Vương Cương nhanh chóng lấy lại tinh thần, gân xanh trên cổ nổi lên:
“Vương Cương tao dù bất hiếu thế nào, cũng là chuyện nhà của tao, khi nào thì đến lượt tên khốn nạn nhà mày xen vào việc của người khác?"
Không tới phiên tôi quản?
Con ngươi lạnh như băng của Lục Vân đột nhiên đâm tới: "Mở to mắt chó của mày nhìn xem tao là ai!"
Mày.....!
Một tiếng quát lạnh, làm cho Vương Cương trong nháy mắt dại ra, tầm mắt dừng lại trên mặt Lục Vân, cực kỳ nghiêm túc xem xét.
Bỗng nhiên, thân thể run rẩy kịch liệt.
Thanh niên trước mắt này, cùng với tiểu hài tử gầy yếu mười lăm năm trước, khuôn mặt dần dần chồng lên nhau.
Sao mà giống nhau quá !
Không thể nào......!
Vương Cương liều mạng lắc đầu, tên đã đến bên miệng, lại chần chừ không nói ra.
Thật lố bịch.
Rất kinh ngạc phải không?
Lục Vân cười lạnh nói:
“Khi còn nhỏ mày thường bắt nạt tao, tè lên giày tao và cố tình làm bẩn quần áo tao bằng bút màu nước."
"Còn có nhiều lần, rõ ràng người phạm sai lầm là mày, lại vu khống đến trên đầu của tao, hại tao bị Ngô gia gia phạt đứng, việc này, mày đều không nhớ rõ sao?"
Đùng!
Vương Cương lùi lại một bước.
Là hắn, quả nhiên là hắn!
Lục Vân thường xuyên bị hắn khi dễ, đã trở lại!
"Trận hỏa hoạn kia, vì sao không thiêu chết mày, vì sao mày đột nhiên trở về, vì sao mày muốn tới quấy rầy cuộc sống của tao?"
Tâm tình Vương Cương, đột nhiên trở nên kích động dị thường.
"Tao cố gắng như vậy là muốn lấy lòng mấy nữ nhân kia, nhưng bọn họ lại không chịu nhận người em này, trong lòng của bọn họ chỉ xem mình mày là em trai.”
“Tao hao hết tâm tư biểu hiện ở trước mặt viện trưởng, để cho ông tan thu dưỡng tao, nhưng lão già này, há mồm hay ngậm miệng đều là tên của mày.”
"Tao cố gắng sống thành bộ dáng của mày, nhưng bởi vì ông ta,bởi vì đám nữ nhân đó, vì sao không chịu cho tao cơ hội, tao rốt cuộc chỗ nào không bằng mày?"
Vương Cương biểu tình càng ngày càng dữ tợn: "Mày có biết hay không, tao có bao nhiêu hi vọng mày chết đi!"
Hắn hoàn toàn mất đi lý trí, đột nhiên xoay người rút ra một cây cột, gào thét đập về phía Lục Vân.
Tuy nhiên.
Đáp lại hắn, chỉ có một cước, một cước như tật phong ảo ảnh.
Bùm!
Ống thép trong tay Vương Cương còn chưa gõ ra, bụng lại đột nhiên nhiều ra một dấu giày vô cùng rõ ràng, ngay sau đó bay ngược ra xa năm mét.
Anh muốn biết, rốt cuộc anh có chỗ nào không bằng tôi phải không?
Lục Vân chậm rãi đi tới, nhìn xuống Vương Cương, hờ hững mở miệng: "Bởi vì tao sẽ không ỷ mạnh hiếp yếu, bởi vì tao sẽ không vong ân phụ nghĩa, bởi vì tao sẽ không ghen tị sinh hận, những thứ này, đủ không?"
Đủ không?
Thanh âm Lục Vân rất nhẹ.
Nhưng lại như tảng đá hung hăng va chạm vào linh hồn Vương Cương.
Đây đều là nguyên tắc làm người cơ bản nhất, Vương Cương hắn có sao?
Không.
Hắn chính là một tên cặn bã ỷ mạnh hiếp yếu vong ân phụ nghĩa hơn nữa lại có lòng ghen tị.
Phốc!
Có lẽ là bị kích thích mãnh liệt, Vương Cương lại phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt đều vô cùng thống khổ.
Lục Vân chỉ lạnh lùng nhìn, trong mắt không có chút thương hại.
Người đàn ông này đã bị lòng ghen tị nuốt chửng đến mức không xứng đáng với bất kỳ sự đồng cảm nào.
"Hài tử......!Ngươi......!Ngươi thật sự là Lục Vân?"
Lúc này, giọng nói run rẩy của Ngô Văn Đức đột nhiên vang lên sau lưng.
Lục Vân xoay người đi, hàn ý trên mặt đã biến mất, ngược lại lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Là cháu, Ngô gia gia, cháu đã trở về.”
"Thật sự là cháu!"
Trái tim Ngô Văn Đức đột nhiên co quắp lại, cuối cùng, nhịn không được ôm Lục Vân gào khóc.
"Tiểu Lục Vân của ta, cháu còn sống...!cháu còn sống...!Ông trời rốt cục không cần tra tấn ta nữa...!Ta cho rằng, cháu là do ta hại chết..."
Ngô Văn Đức khóc rất lớn tiếng, nhưng không phải khóc thương tâm, mà giống như là gánh nặng được đặt xuống.
Đứa nhỏ khiến ông áy náy mười lăm năm kia, vẫn còn sống.
“Đúng vậy Ngô gia gia, cháu còn sống, sống rất tốt.”
Lục Vân nhẹ giọng an ủi, nhưng từ trong đôi câu vài lời của ông Ngô, đã nhận ra điều gì đó.
Chờ cảm xúc của ông Ngô ổn định một chút, Lục Vân mới mở miệng hỏi:
"Ngô gia gia, có phải ông có chuyện gì gạt ta hay không, mười lăm năm trước trận hỏa hoạn kia, không phải ngoài ý muốn, đúng không?"
Ngô Văn Đức lau nước mắt: "Chuyện mười lăm năm trước, đã qua thì cứ để nó qua đi, chỉ cần cháu còn sống là tốt rồi..."
Điều này càng khẳng định suy đoán của Lục Vân, nghiêm túc nói: "Ông Ngô, nếu ông thật sự áy náy với cháu, thì hãy nói hết cho cháu biết, được không?"
Ngô Văn Đức muốn tránh đề tài này, nhưng nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Lục Vân, biết không giấu được, đành phải rủ rỉ nói.
Trận hỏa hoạn mười lăm năm trước kia, thật sự có vấn đề.
Lúc ấy, bất động sản Trác Tuyệt nhìn trúng đất của cô nhi viện Dương Quang, từng nhiều lần tìm được Ngô Văn Đức, muốn ép buộc hắn ký hợp đồng mua với giá thấp.
Nhưng Ngô Văn Đức xương cốt cứng rắn, mặc kệ đối phương dùng thủ đoạn gì, cũng không ký.
Không còn cách nào, người phụ trách bất động sản trác tuyệt đành phải buông ra lời tàn nhẫn, không ký hợp đồng, tự gánh lấy hậu quả.
Kết quả đến ngày hôm sau, cô nhi viện liền bị hỏa hoạn.
Ngô Văn Đức hoài nghi, trận hỏa hoạn kia chính là sự trả thù của bất động sản Trác Tuyệt, chỉ là vẫn không tìm thấy chứng cứ bọn họ phóng hỏa.
Mà sau trận hỏa hoạn đó, Lục Vân liền biến mất.
Ngô Văn Đức cho rằng mình hại chết Lục Vân, cho nên rất nhanh tự nhận lỗi rồi từ chức, hơn nữa còn nhận nuôi một đứa bé không kém Lục Vân bao nhiêu tuổi, cũng chính là Vương Cương.
Ngô Văn Đức đem tất cả áy náy đối với Lục Vân, đều bù đắp lên người Vương Cương, lại không nghĩ tới cương chiều quá mức, ngược lại làm cho Vương Cương trở nên ham ăn biếng nhác, ba ngày hai bữa tìm ông ta đòi tiền.
Trước kia số tiền nhỏ, ông ta cũng không nói cái gì, nhưng là lúc này đây, lại mở miệng muốn hai mươi vạn.
Ngô Văn Đức đương nhiên không có khả năng cho hắn, vì thế liền xảy ra một màn mở đầu kia.
……
Sau khi Ngô Văn Đức kể xong, là một trận yên lặng.
Yên lặng như tờ.
Ngô gia gia ngẩng đầu nhìn Lục Vân một cái, nhất thời hoảng sợ, chỉ thấy trong con ngươi đen kịt của Lục Vân, đang tản ra lãnh quang dọa người.
Bất động sản Trác Tuyệt!
Hại ta xa xứ mười lăm năm! Hại ta suýt nữa táng thân biển lửa! Hại ta suýt nữa mất đi bảy người chị!
Món nợ này, tính như thế nào? Hả???.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...