Trong lúc vợ chồng Diệp Hướng Vinh và Âu Dương Túc trò chuyện, ở sân trước có một người xuất hiện, đó là một người Đông Dương dưới mũi có nhúm râu đen.
Hiển nhiên u Dương Minh Hạo sớm đã biết trước người Đông Dương sẽ đến, lập tức cười tiến lên nghênh đón, hơn nữa thuần thục dùng tiếng Đông Dương nói chuyện vài câu với anh ta.
Diệp Vô Địch tò mò hỏi: “Anh Minh Hạo, anh với thằng quỷ Đông Dương này nói cái gì vậy?"
"Không có gì, chỉ chào hỏi đơn giản mà thôi, anh giới thiệu với em một chút, anh ta là người bạn anh quen lúc đi du học ở Đông Dương, tên là Ichisuke Eikawa, là cao thủ Tae Kwon Do rất lợi hại, mấy ngày hôm trước vừa tới Long quốc, chuẩn bị xây một quán Tae Kwon Do ở chỗ chúng ta."
Trước đó Âu Dương Minh Hạo du học ở Đông Dương có từng học Tae Kwon Do hai năm, lúc ấy anh ta đã quen biết Ichisuke Eikawa.
Ichisuke Eikawa không học giữa chừng như Âu Dương Minh Hạo, mà từ nhỏ đã bắt đầu luyện tập Tae Kwon Do, sớm đã đến trình độ đai đen.
"Xín chào." Âu Dương Minh Hạo giới thiệu xong thì Ichisuke Eikawa cũng nặn ra hai chữ Trung bập bẹ, chủ động chào hỏi Diệp Vô Địch.
Diệp Vô Địch nhịn không được mà cười nói: “A, thằng quỷ Đông Dương này cũng khá thú vị đó!"
"Này, tối nghe hiểu được một chút… Tiếng Trung, xin cậu đừng gọi tối là thằng quỷ, bằng không tối sẽ tức giận." Ichisuke Eikawa đột nhiên xụ mặt nghiêm túc nói.
"Ha ha, thực xin lỗi thực xin lỗi." Diệp Vô Địch xin lỗi, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Âu Dương Minh Hạo và nói: “Anh Minh Hạo, người bạn Đông Dương này là anh mời đến ăn cơm sao?"
"Đúng vậy." Âu Dương Minh Hạo gật gật đầu, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười không có ý tốt.
Đương nhiên Ichisuke Eikawa là anh ta mời đến, nhưng có phải tới ăn cơm không thì chưa chắc.
….
Phía trước một vườn hoa tươi tốt, Diệp Khuynh Thành hơi cong người, nghiêm túc đánh giá mấy đóa hoa nhỏ màu hồng trong vườn, nói: “Mấy đoá hoa hồng này trông thật xinh đẹp, có nên hái mấy đóa về rồi cắm trong nhà chúng ta trang trí không?"
"Em thấy được đó, rất đẹp, có thể hái thêm mấy đóa để cắm thêm mấy chỗ." Lục Vân đáp lại, tầm mắt lại không nằm trên những đoá hoa đó, mà dừng lại trên đường cong nóng bỏng phác hoạ ra khi Diệp Khuynh Thành khom lưng ngắm hoa.
Chỉ có thể nói là mỹ nhân ngắm hoa, tôi ngắm mỹ nhân.
"Tiểu lưu manh, mắt em nhìn đâu vậy hả!"
Lục Vân đang xem say sưa thì đột nhiên nghe thấy Diệp Khuynh Thành quát lên một tiếng, cô đứng thẳng dậy, đường cong kia lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của Lục Vân.
Cũng không thể nói biến mất, phải nói là Diệp Khuynh Thành đã quay lại, dùng đôi mắt xinh đẹp căm tức nhìn Lục Vân.
Hiển nhiên cô đã phát hiện ánh mắt không thành thật vừa rồi của Lục Vân.
Lục Vân bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Đánh cũng đã đánh rồi, còn để ý nhìn thêm vài lần làm gì? Là người khác thì em còn lười xem!"
"Em nói cái gì?"
"Khụ khụ… Ý em là Diệp Vô Địch quá không hiểu chuyện, không đi cùng với đại mỹ nữ là chị mà cố tình chạy tới bám lấy Âu Dương Minh Hạo, chị nói xem có phải cậu ta có vấn đề về phương diện kia hay không?"
May mà vừa rồi Diệp Khuynh Thành không nghe rõ, Lục Vân vội vàng thay đổi đề tài.
Quả nhiên Diệp Khuynh Thành không so đo mà nói: “Nói bừa cái gì vậy, là chị kêu Diệp Vô Địch đi đấy."
"Chị kêu? Vừa rồi em chỉ dừng lại nói chuyện một câu với Âu Dương Túc thôi, mới một lát như thế mà chị em hai người đã giận dỗi?"
"Không thể nói là giận dỗi, chủ yếu là nó mở miệng thì nói muốn tác hợp chị với Âu Dương Minh Hạo, chị phiền quá nên bảo nó cút được bao xa thì cút."
"Thì ra là thế." Lục Vân cười cười.
Phỏng chừng Diệp Vô Địch còn không biết Âu Dương Minh Hạo và bọn họ đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên chạy tới làm bà mối, sao Diệp Khuynh Thành có thể nể mặt cậu ta.
Đáng đời!
"Hừm? Tiểu Lục Vân, sao chị nhìn thấy một tia vui sướng khi người gặp họa trên mặt em?"Diệp Khuynh Thành đột nhiên nhìn chăm chú Lục Vân mà hỏi.
Nụ cười trên mặt Lục Vân lập tức tắt, lắc đầu nói: “Chị nhìn lầm rồi."
"Phải không?" Diệp Khuynh Thành lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, vẫn dán mắt nhìn chăm chú vào Lục Vân, hình như muốn vạch trần tâm tư của hắn.
Lục Vân kiên định nói: “Chị nhìn lầm rồi."
Thật ra tâm tình của hắn rất phức tạp, cứ như có một món đồ chơi mình rất thích, đột nhiên có một ngày, một người chạy ra nói muốn chia đi một nửa, cảm giác này rất khó chịu.
Diệp Vô Địch xuất hiện mang đến cảm giác như vậy cho Lục Vân.
Đổi cách nói chính là, ghen.
Trước kia Diệp Khuynh Thành chỉ là chị của một mình hắn, hiện tại biến thành chị của hai người, đương nhiên trong lòng Lục Vân thực hụt hẫng.
Sớm biết như vậy còn không bằng lúc trước lớn mật một chút, xác nhận luôn thân phận anh rể này!
"Tiểu Lục Vân." Trong lúc Lục Vân suy nghĩ xuất thần, Diệp Khuynh Thành bỗng cười thật xinh đẹp và nói: “Chị biết em suy nghĩ cái gì, hiện tại chị có thể trả lời em, nếu phải lựa chọn giữa em và Diệp Vô Địch thì chị vẫn sẽ chọn em."
Thì ra Diệp Khuynh Thành đã sớm nhìn ra sự không thoải mái trong lòng Lục Vân.
Không có quan hệ huyết thống thì thế nào, tình cảm giữa cô và Lục Vân đã sớm không thể dùng huyết thống để cân nhắc.
Lục Vân cảm động không thôi, nói: “Chị Khuynh Thành, chị không cần lựa chọn, chị có thể có được cả hai."
"Vậy về sau không cho em ghen tị nữa đấy!"
"Sẽ không." Lục Vân cười cười, lộ ra hàm răng trắng tinh và nói: “Dù sao chỉ cần Diệp Vô Địch là em trai của chị, em làm anh rể của Diệp Vô Địch, vậy vĩnh viễn sẽ không ghen tị."
"Em tưởng bở." Diệp Khuynh Thành vươn ngón tay ngọc ra gõ đầu Lục Vân, trong lòng lại rất sung sướng, thậm chí còn có một tia chờ mong.
Đang lúc ấm áp, chỗ cua quẹo bỗng xuất hiện một người, đó chính là Ichisuke Eikawa, chỉ thấy anh ta vươn một ngón tay ra chỉ vào Lục Vân và nói: “Anh, ánh với tối!"
Diệp Khuynh Thành ngạc nhiên, sao lại có một người Đông Dương chạy ra thế này?
Lục Vân cũng hơi sửng sốt.
Ichisuke Eikawa lặp lại lần nữa bằng thứ tiếng Trung sứt sẹo: “Anh, ánh với tối!"
Lúc này Lục Vân mới phản ứng lại, anh ta đang nói ‘ Anh đánh với tôi ’, lập tức quái lạ mà nhìn anh ta và nói: “Vì sao tôi phải đánh với anh?"
Thật không thể hiểu được.
Lúc này, giọng nói của Âu Dương Minh Hạo cũng truyền đến từ chỗ cua quẹo: “Anh Ichisuke là bạn của tôi, nghe nói công phu của anh rất lợi hại nên muốn so đấu một chút, cũng không có ác ý.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...