Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm


Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Vân, trong lòng Diệp Hướng Vinh càng chua xót, biết là trước đó bọn họ tổn thương Lục Vân quá nhiều, khó trách thái độ của hắn lại như vậy.

"Thật ra trước kia Khương Lam không phải như thế, tình huống của bàấy cũng tương tự như Khuynh Thành.

Bà ấy xuất thân từ Khương gia Kim Lăng, là gia tộc có được tu võ giả, lúc ấy Khương gia sắp xếp một cuộc liên hôn, muốn gả bà ấy cho một gia tộc tu võ giả khác, nhưng bà ấy lại theo tôi."
Diệp Hướng Vinh mặc kệ Lục Vân có nghe hay không, chỉ lo kể lại câu chuyện giữa mình và Khương Lam.

Khương Lam xuất thân từ gia tộc tu võ giả, lại vì Diệp Hướng Vinh mà từ chối liên hôn, đây cũng là nguyên nhân khiến bà ta cắt đứt với Khương gia Kim Lăng.

Theo lý thuyết Khương Lam từng có quá khứ như vậy thì phải càng lý giải tâm tình của Diệp Khuynh Thành mới đúng, nhưng thái độ cứng rắn lúc này của bà lại khác gì Khương gia buộc bà liên hôn năm đó?
Xuất hiện tình huống này chỉ có một nguyên nhân, đó chính là Khương Lam hối hận, hối hận đã gả cho Diệp Hướng Vinh.

Thật ra từ khi Khương Lam gả đến tỉnh Giang Nam, Diệp Hướng Vinh vẫn luôn rất tốt với bà, hơn nữa Diệp gia lại là hào môn, sinh hoạt vật chất rất giàu có, vậy vấn đề chỉ có thể nằm ở phương diện khác.

Còn là phương diện nào thì Diệp Hướng Vinh không nói, chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng.


Lục Vân lại liếc nhìn ông ta và nói: “Là bệnh khó nói kia đúng không?"
"Bệnh khó nói." Nghe thấy lời này, Diệp Hướng Vinh đột nhiên run lên, lại nhìn về phía Lục Vân, lập tức hiểu ra ý hắn, ông ta kinh ngạc nói: “Cậu....!Cậu nhìn ra vấn đề trên người tôi sao?"
Lục Vân gật đầu nói: “Lần đầu tiên ông tới đây thì tôi đã nhìn ra, chỉ là khi đó ông bày ra bộ dạng tự cao tự đại, làm tôi rất khó chịu, cho nên lười nói mà thôi."
Nghe vậy, Diệp Hướng Vinh lập tức run lên, trong lòng đầy sóng to gió lớn.

Quả thật như Lục Vân đã nói, ông ta đã mắc bệnh khó nói mười mấy năm.

Nguyên nhân là vào buổi tối ngày nọ, khi ông ta và Khương Lam chuẩn bị sinh hoạt vợ chồng thì ngoài cửa sổ đột nhiên nhảy vào một con mèo hoang, Diệp Hướng Vinh bị doạ sợ nên từ đó không cứng lên được.

Diệp Hướng Vinh từng lén tìm đến rất nhiều danh y ở Kinh thành để khám, nhưng vẫn không chữa khỏi, dần dần cũng từ bỏ trị liệu, giữ kín bí mật này.

Dù sao tin tức người cầm quyền của Diệp gia tỉnh Giang Nam mắc căn bệnh này mà bị truyền ra thì tuyệt đối sẽ trở thành trò cười của người khác.

Tình cảm của Khương Lam đối với Diệp Hướng Vinh chưa bao giờ thay đổi, nhưng tình cảm vững chắc đến mấy thì sau nhiều năm không được giải quyết sinh lý cũng sẽ sinh ra oán giận, đặc biệt là tới độ tuổi như hổ như sói của Khương Lam.

Bà thường xuyên nghĩ, nếu lúc trước gả cho tu võ giả kia, lấy sức khoẻ của tu võ giả thì chắc chắn sẽ không xuất hiện vấn đề này.

Đây là nguyên nhân Khương Lam hối hận.

Nhưng bà không nói rõ, là Diệp Hướng Vinh thông qua thái độ của bà đối với con gái mà tự ngẫm nghĩ ra, trong lòng lập tức bị đả kích trầm trọng.

Lúc này nghe thấy Lục Vân chỉ ra bệnh của mình, sự khiếp sợ trong lòng Diệp Hướng Vinh lên tới tột độ.

"Lục Vân, nếu cậu có thể nhìn ra bệnh khó nói của tôi, vậy..." Diệp Hướng Vinh vô cùng bức thiết mà nhìn Lục Vân.


Lục Vân khẽ cười một tiếng và nói: “Ông muốn hỏi tôi, có thể chữa khỏi bệnh khó nói kia không phải không? Tôi có thể khẳng định cho ông là được, cái này hoàn toàn không phải vấn đề khó đối với tôi."
Ầm ầm!
Trong lòng Diệp Hướng Vinh như bị một cây búa tạ đập mạnh vào, linh hồn như bị lay động.

"Có thể trị được...!Thật sự có thể trị được."
Ông ta nằm mơ cũng không nghĩ đến Lục Vân lại nói có thể chữa khỏi bệnh của mình, hơn nữa còn nói hoàn toàn không phải vấn đề khó.

Chuyện này thật sự là niềm vui tột độ đối với Diệp Hướng Vinh!
Từ năm đó tìm bác sĩ trị bệnh không có kết quả, Diệp Hướng Vinh đã hoàn toàn từ bỏ, cho nên dù lần trước nghe nói Giang Thành xuất hiện một vị thần y, ông ta cũng không ôm hy vọng nào cả.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, thần y kia, cũng chính là Lục Vân, chỉ liếc một cái liền nhìn ra bệnh của ông ta, hơn nữa còn nói có thể trị được.

Sao Diệp Hướng Vinh có thể không kích động?
Đời này chưa bao giờ kích động đến như vậy!
Lục Vân lại lạnh nhạt liếc ông ta một cái và nói: “Ông đừng vui mừng quá sớm, tôi chỉ nói có thể trị bệnh khó nói của ông, nhưng tôi không nói sẽ trị cho."
"Lục Vân, không đúng, Lục thần y, mọi chuyện trước kia đều là tôi không đúng, cậu muốn trách tôi thế nào cũng được, nhưng xin cậu hãy cho tôi cơ hội hối cải để làm lại từ đầu."
Diệp Hướng Vinh rất cấp bách, thấy Lục Vân vẫn thờ ơ, ông ta lại vội nói: “Chỉ cần cậu có thể trị khỏi bệnh của tôi thì bao nhiêu tiền tôi cũng chịu trả, đúng, cho dù là tặng một nửa sản nghiệp của Diệp gia cho cậu cũng được."
Ông ta chân thành nhìn Lục Vân, chờ mong Lục Vân trả lời, lại nghe Lục Vân lắc lắc đầu mà nói: “Ông cảm thấy tôi thiếu tiền sao?"
Diệp Hướng Vinh ngẩn ra.


Sau đó ông ta phản ứng lại, đúng vậy, người trước mắt không chỉ là Vân Lộc đại sư, hơn nữa còn là thần y, tùy tiện vung tay là có thể lấy ra một phần công thức chế tạo mặt nạ thần kỳ đến mức kinh sợ thế nhân, hắn thiếu tiền sao?
Hiển nhiên là không!
Đừng nói một nửa sản nghiệp của Diệp gia, cho dù giao ra toàn bộ Diệp gia thì hắn cũng chưa chắc nhìn trúng!
Sơ suất quá!
Diệp Hướng Vinh thầm nôn nóng, thật sự không nghĩ ra mình có thể cho Lục Vân cái gì, ông ta đột nhiên nảy ra một ý, lập tức nói: “Đúng rồi, Lục Vân, Lục thần y, cậu nể mặt tôi là cha của Khuynh Thành, cho tôi một cơ hội đi!"
Lời này vừa vang lên, quả nhiên nhìn thấy Lục Vân lâm vào trầm tư.

Có hy vọng!
Diệp Hướng Vinh mừng rỡ, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, vội vàng gọi điện thoại cho Khương Lam và nói: “Phu nhân, bà mau đến Giang Thành một chuyến, Lục Vân, không đúng, là Lục thần y nói cậu ấy có thể chữa khỏi bệnh của tôi."
Lúc này Khương Lam còn ở Diệp gia tỉnh thành, bà đã sớm thay đổi cách nhìn đối với Lục Vân, chỉ là không xuống nước được nên không đi theo tới Giang Thành, lúc này nghe thấy Diệp Hướng Vinh nói vậy thì lập tức lạch cạch một tiếng, di động của bà rơi xuống đất.

Căn bệnh khó nói của chồng bà có thể trị được!! Rốt cuộc mình không cần hư không tịch mịch lạnh lẽo một mình nữa sao?
Hốc mắt Khương Lam đã ươn ướt, vội gọi tài xế tới và nói: “Mau! Mau đưa tôi đến Giang Thành! Tôi có việc gấp!!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận