Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Kỳ thật Mạc Thanh Uyển cũng không có cảm giác gì nhiều với Lục Vân, lúc trước xin tha cho hắn chỉ vì áy náy mà thôi.

Nhưng cô sùng bái cường giả.

Phải nói là không có cô gái nào không sùng bái cường giả, mà còn là một cường giả tuổi trẻ đẹp trai.

Nếu như có thể kết một đoạn duyên phận với Lục Vân thì Mạc Thanh Uyển cũng không cảm thấy bài xích gì.

Tôn Hiểu Tuyết đứng bên cạnh nói: “Sư phụ, hay con cũng ở lại với Thanh Uyển được không!”

Cô biết rõ mình và em trai đầu trọc đẹp trai kia không có duyên, bởi vì cô không có dũng khí cạnh tranh với Mạc Thanh Uyển.

Đàn ông bình thường sẽ ưu tiên suy xét Mạc Thanh Uyển dung mạo khí chất càng tốt.

Mà nguyên nhân Tôn Hiểu Tuyết ở lại chỉ vì cô và Mạc Thanh Uyển có quan hệ tốt, nếu Mạc Thanh Uyển ở lại đây mà một mình cô trở lại Vân Sơn Thư Viện thì sẽ rất nhàm chán.


Hơn nữa nếu Lục Vân chịu tiếp nhận mua một tặng một thì sao?

Nếu được thì rất tuyệt đúng không?

Tôn Hiểu Tuyết cũng không ngại cùng hầu hạ một người đàn ông với Mạc Thanh Uyển.

Suy nghĩ của cô không bàn mà cùng thống nhất với Lữ Khinh Nga.

Lữ Khinh Nga ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng tốt, con ở lại Đan Dương Tông thì Thanh Uyển cũng có người làm bạn.”

Tiếp đó Lữ Khinh Nga nhìn về phía Cốc Thanh Sơn mà hỏi: “Cốc Tông Chủ, hai học sinh của tôi ngưỡng mộ quý tông đã lâu, muốn ở lại quý tông tham quan học tập một thời gian, hẳn Cốc Tông Chủ sẽ không để tâm chứ?”

“Ha ha!” Cốc Thanh Sơn thầm mắng thứ tâm cơ, chẳng qua mặt ngoài lại cười hì hì và nói: “Đó là vinh hạnh của Đan Dương Tông chúng tôi, về sau hai cô cứ ở lại Đan Dương Tông học tập đi, tôi sẽ cho người an bài chỗ dừng chân.”

Sao ông ta có thể không biết tâm tư của Lữ Khinh Nga.


Nhưng hữu dụng sao?

Lục Vân đã sớm thần không biết quỷ không hay rời khỏi Đan Dương Tông, rời đi Côn Luân, chạy ra bên ngoài tiêu dao vui sướng.

Hắn vốn đến từ bên ngoài.

Các người ở lại nơi này có thể gặp được hắn mới là lạ.

Cốc Thanh Sơn cũng rất gian manh, kiên quyết không nói bí mật này cho mấy người Lữ Khinh Nga, để các cô ở đây chơi đùa lung tung.

Lữ Khinh Nga còn không biết mình đã trúng kế mà nói: “Vậy làm phiền Cốc Tông Chủ hao tâm tổn trí, ngày khác tôi sẽ trở lại quý tông thăm hỏi.”

Lữ Khinh Nga lại kéo Mạc Thanh Uyển qua một bên dặn dò vài câu, sau đó liền một mình rời khỏi Đan Dương Tông.

Mấy ngày trôi qua.

Chuyện về thanh niên đầu trọc đã trở thành chủ đề cuốn hút mấy ngày gần đây của Đan Dương Tông, trên cơ bản tất cả mọi người nói ba câu là không rời khỏi đầu trọc.

Bởi vì họ thực sự quá rung động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận