Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Vu trưởng lão phẫn nộ quát: “Thật là lớn gan, dám giả mạo thành đệ tử của Lưu Lão, tôi thấy cậu muốn chết rồi!”

Tiếng nói của ông ta như sấm rền, nhanh chân chạy về hướng Lục Vân, người còn chưa tới mà khí thế uy nghiêm đã lan tràn đến.

Chút khí thế ấy chỉ là trò trẻ con đối với Lục Vân, hắn căn bản không để trong lòng, nhưng vẫn buông Mạc Thanh Uyển dưới cánh tay ra.

Tóc Mạc Thanh Uyển đã lộn xộn, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, thở hồng hộc.

Quan trọng hơn chính là…

Đau!

Vị trí cong vểnh kia thực sự rất đau!

Cô hận không thể dùng ánh mắt phẫn nộ làm thịt tên đầu trọc kia.


Tôn Hiểu Tuyết vội vàng chạy tới an ủi: “Thanh Uyển, cô còn ổn không, có cần tôi tới xoa xoa giúp cô không?”

Mạc Thanh Uyển vốn đang tức giận, nghe Tôn Hiểu Tuyết nói vậy thì nhịn không được trừng cô ta một cái: “Hiện tại cô thấy chưa, tên đầu trọc đáng chết này thật là hèn hạ vô sỉ hạ lưu!”

Cô muốn nói Tôn Hiểu Tuyết mắt bị mù nên mới muốn đi quen biết người như vậy.

Tôn Hiểu Tuyết lại nói: “Nhưng tôi cảm thấy vừa rồi cậu ấy rất bá đạo!”

“…”

Lúc này Vu trưởng lão chạy tới trước mặt Lục Vân, mặt mày đanh lại muốn nghiêm túc bao nhiêu có nghiêm túc bấy nhiêu, cứ như đang tra hỏi phạm nhân.

Trong mắt ông ta, Lục Vân thật sự là phạm nhân.

“Tốt nhất thành thật khai báo cậu là ai? Giả mạo thành đệ tử của Đan Dương Tông là muốn làm gì?” Vu trưởng lão đe dọa nhìn Lục Vân, nghiêm nghị hỏi.


Lục Vân trả lời: “Tôi đã nói tôi là đệ tử chân truyền duy nhất của Lưu Lão, nếu các người không tin thì đi hỏi Lưu Lão đi, đừng đến đây làm khó dễ tôi.”

Hắn lại nói những lời trước đó đã nói với Trương Vận cho Vu trưởng lão lần nữa.

“Làm khó dễ?” Trương Vận hừ lạnh một tiếng và nói: “Vừa rồi cậu xúc phạm cô Mạc, cả Vu trưởng lão cũng trông thấy, cậu còn không biết xấu hổ nói chúng tôi làm khó dễ cậu?”

Vệt đỏ ửng trên mặt Mạc Thanh Uyển chậm chạp biến mất, phẫn nộ trừng Lục Vân rồi tiến lên nói: “Vu trưởng lão, xin cho Thanh Uyển một câu trả lời.”

Mặc kệ tên đầu trọc này có phải là đệ tử của Đan Dương Tông không, chỉ cần Mạc Thanh Uyển bị sỉ nhục ở Đan Dương Tông thì Đan Dương Tông phải cho cô một câu trả lời.

Vu trưởng lão gật đầu nói: “Cô Mạc yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cô một kết quả vừa lòng.”

Ông ta lại nhìn về phía Lục Vân.

Ánh mắt trở nên càng nghiêm khắc mấy phần.

“Vừa rồi cậu nói mình là đệ tử chân truyền của Lưu Lão, thật giả tạm dừng không nói, chỉ tính đến chuyện cậu sỉ nhục cô Mạc thì nhất định phải trả giá đắt.”

Trước giờ Vu trưởng lão chưa nghe nói Lưu Lão có đệ tử chân truyền, có khả năng Lục Vân là giả mạo.

Dù là thật cũng không thể ỷ vào thân phận của hắn mà muốn làm gì thì làm, vậy thì kỷ luật của Đan Dương Tông ở đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận