Cửa xe mở ra, một bóng người từ trong buồng lái nhảy xuống, chính là Lý Phóng Minh!
Hản đeo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai, vành mũ đè rất thấp, rõ ràng là để cải trang.
“Cô giáo Thiệu, tôi đến lấy đồ!” Lý Phóng Minh nhẹ nhàng gõ cửa phòng khách, nói.
Nửa giờ sau, Lý Phóng Minh đem tất cả hộp chứa nước Nguyên tinh có độ tinh khiết cao mang lên xe tải, sau đó rời đi.
Nhìn chiếc xe tải biến mất ở góc đường, Thiệu Quyên thở phào nhẹ nhõm, sau đó như nhớ ra điều gì đó, cô nhấc điện thoại gọi cho người bạn thân nhất.
"Mộc Mộc, tớ nghĩ, nếu cậu muốn nhờ Mạc Phàm giúp đỡ, tốt hơn là cậu nên tự mình đến Bắc An.” Ánh mắt của Thiệu Quyên thật dịu dàng, nói tiếp:
“Anh ấy thật sự là một người rất nhiệt tình!”
Mộ Mộc ở đầu dây bên kia thanh âm rõ ràng có chút do dự: "Nhưng mà, không biết anh ta có đáp ứng không, bởi vì trong quá trình này có thể sẽ có một chút nguy hiểm... Mà này, anh ấy có đẹp trai không?"
Tại sao vấn đề đột nhiên chuyển sang giá trị nhan sắc? Thiệu Quyên dở khóc dở cười với người bạn thân của
mình: "Không chỉ đẹp trai, hơn nữa còn rất có mị lực, như thế nào, cậu lại muốn mê trai sao?”
“Vậy thì tốt hơn là tìm cơ hội gặp được vị Mạc tiên sinh này đi” Mộc Mộc căn môi một cái:
"Cùng lắm thì ta lấy thân thể ra hứa hẹn, cũng không tin hẳn không hỗ trợ..."
"Lấy thân ra hứa? Ở tỉnh Hoài Hải của cậu, đàn ông muốn cưới Mộ Mộc tiểu thư như cậu chắc phải xếp hàng vài cây số. Tại sao cậu lại phải lấy thân ra hứa hẹn gì đây?”
Tuy nhiên, sau khi nói xong câu đó, Thiệu Quyên lập tức bổ sung một câu: "Nhưng anh ấy thực sự có tư cách này..."
Mạc Phàm có tư cách để Mộ Mộc lấy thân thể ra hứa hẹn! Thiệu Quyên đúng là nghĩ như vậy!
Lần này, đến phiên Mộ Mộc ngạc nhiên.
“Quyên à, ánh mắt của cậu luôn rất cao, tớ chưa bao giờ. nghe cậu dụng tâm khen ngợi một người đàn ông nha.”
“Tớ có dụng tâm sao?” Khuôn mặt xinh đẹp của Thiệu Quyên bất giác đỏ lên, cô thầm nghĩ: Vừa rồi trong phòng tập yoga, cô còn dụng tâm hơn nhiều so với bây giờ...
Ở khu phía đông Bắc An có một quán cà phê rất lãng mạn, chủ quán là một ông chú người nước ngoài tên Eric.
Hản hơn bốn mươi tuổi, sống ở Bắc An hơn mười năm, nói tiếng Đại Hạ rất trôi chảy, thường có những cô gái trẻ yêu văn nghệ muốn có chuyện tình lãng mạn với Eric này, nhưng đều bị Eric lịch sự từ chối!
Theo lời của hẳn ta - đến uống cà phê, thì được, còn yêu hắn, thì không!
Bởi vì, nếu đang yêu nhau, uống cà phê của hẳn không phải là có thể không trả tiền sao?
Lý do này quả thực có chút kỳ quái, nhưng sức hút của ông chú thật sự không nhỏ, mấy cô gái dù bị đánh chết rồi vẫn không muốn quay đầu từ bỏ.
Hôm nay, một cô gái đã đến quán cà phê của Eric, ngồi ở chiếc bàn tròn nhỏ trong góc suốt mấy tiếng đồng hồ mà không rời đi.
Mái tóc dài của cô buông xuống, che đi một nửa khuôn mặt, không thấy rõ diện mạo cụ thể, nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy sườn mặt... rất trắng.
Cô gái đã sử dụng máy tính xách tay của mình để xem phim, cảm giác rất yên tĩnh.
Vị tiểu thư này, tôi muốn đóng cửa tiệm rồi. Nếu cô muốn tiếp tục uống cà phê, mời ngày mai trở lại." Eric tự kiêu mà nói: "Đương nhiên, nếu cô muốn xin số điện thoại của tôi, thì không thể!”
Eric này quả thực rất hấp dẫn, hẳn ta để râu ngắn, đeo kính gọng đen, quanh năm mặc áo sơ mi, cơ bắp cân đối nâng đỡ chiếc áo khiến hẳn ta trông khá cường tráng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...