Thiệu Quyên dường như hiểu được ánh mắt của Mạc: Phàm, cảm xúc trong mắt cô lập tức cuồn cuộn lên.
Cô gái theo bản năng nằm lấy cổ tay Mạc Phàm nói: "Vậy... có thể cha mẹ tôi còn sống sao?"
Nhìn ánh mắt hi vọng của Thiệu Quyên, Mạc Phàm nghiêm túc gật đầu: “Tôi cảm thấy khả năng này rất cao, cô kiên nhãn sống tốt cuộc sống của mình, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, cha mẹ cô sẽ bình an trở về.”
Dừng lại một chút, Mạc Phàm lại bổ sung: "Hơn nữa, sở dĩ hiện tại bọn họ không lộ diện, có thể là có nỗi khổ tâm không tiện nói.”
"Thiệu Quyên dùng sức gật đầu, trong mắt lộ ra tia sáng: "Mạc Phàm, cám ơn cậu. Tuy rằng tôi biết đây là lời an ủi, nhưng lời nói này đã cho tôi hy vọng.”
Nói xong, cô mới phát hiện mình đã siết chặt đến đỏ cổ tay Mạc Phàm, vội vàng buông ra, khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ lên theo.
Nhìn Thiệu Quyên một chút, Mạc Phàm hơi hạ giọng và nghiêm túc nói: "Chuyện này rất quan trọng, những thứ ở đây không được để người khác biết, cô hiểu không?”
"Thiệu Quyên lập tức nói: “Tôi hiểu. Ngoại trừ tôi và cậu, cũng không có người thứ ba biết chuyện này đâu!”
"Vậy là tốt rồi." Mạc Phàm gật gật đầu: "Nước Nguyên Tỉnh này độ tinh khiết quá cao, thể chất của cô tạm thời còn chưa thích hợp dùng, vẫn là dùng của ta mang đến đi”
Hai phút sau, hai người đã ngồi mặt đối mặt trong phòng tập yoga, Mạc Phàm mở miệng chai nước Nguyên tỉnh ra, đưa cho Thiệu Quyên:
"Thử uống một ngụm, đừng bao giờ một hơi uống hết nhé!”
Nói đến lời này, Mạc Phàm không khỏi nghĩ đến cảnh Hạ Thiên Kỳ đem một chai nước Nguyên Tinh uống cạn. Anh lắc đầu cười khổ, một cô gái xinh đẹp như vậy nhưng lại có một mặt rất liều lĩnh.
Nghĩ đến thì nỗi nhớ Hạ Thiên Kỳ lại giống như thủy triều dâng cao trong lòng Mạc Phàm.
Lúc này, hai tay Thiệu Quyên nắm chặt chai nước Nguyên tỉnh, đôi môi đỏ mọng áp lên miệng chai, cô hơi ngẩng đầu lên và nhấp một ngụm nhỏ.
Hành động này, kết hợp với những đường cong mượt mà được tạo ra bởi bộ đồ yoga bó sát, hình ảnh hình thành không hiểu sao lại khiến người ta có chút không thể bình tĩnh.
Mạc Phàm kiềm chế bản thân, nhìn chăm chăm vào Thiệu Quyên: “Bây giờ cô có cảm nhận được gì không?”
“Tôi chỉ cảm thấy trong bụng hơi nóng...” Thiệu Quyên cầm chai thủy tinh, cẩn thận cảm nhận những thay đổi trong cơ thể cô, dừng lại hơn mười giây p tục nói: “Bây giờ, hơi nóng trong bụng đang lan ra đến tứ chỉ."
Mạc Phàm nhẹ nhàng gật đầu, căn cứ vào phán đoán của anh, thiên phú của Thiệu Quyên tuy răng không biến thái như Hạ Thiên Kỳ, nhưng hẳn là cũng là thượng đẳng.
Nếu như dùng nước Nguyên Tỉnh tiếp tục bồi dưỡng, cộng thêm có một thầy dạy tốt, khả năng được cấp A là rất lớn!
Sau một phút nữa, Thiệu Quyên nói: Độ nóng đã biến mất,nó dường như đã tiêu tan."
Mạc Phàm lậ "Vậy lại nhấp từng ngụm thử xem. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với nước Nguyên Tinh, ta muốn xem thử cực hạn của cô là đến đâu.”
"Thiệu Quyên nhấp một ngụm nữa, về mặt này, cô quả thực cẩn thận hơn Hạ Thiên Kỳ rất nhiều.
Sau khi uống liên tiếp năm ngụm, Thiệu Quyên cuối cùng cũng cảm thấy mình không thể nhịn được nữa.
"Mạc Phàm, tôi nóng quá." Hơi thở của Thiệu Quyên dần trở nên nặng nề hơn, biên độ phập phồng của lồng ngực cô cũng tăng lên đáng kể.
Giờ phút này, trên trán Thiệu Quyên đã đầy mồ hôi, bộ đồ bó sát màu trăng kia cũng đã bị mồ hôi ướt đẫm, biến thành bán trong suốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...