Binh Vương Trở Về - Mạc Phàm
Cả người Quyền Khôn Sơn đều không tốt! Hắn hoàn toàn nghĩ không ra, vì sao vũ lực đệ nhất cùng tài phú đệ nhất trong thành phố này lại cùng đến văn phòng của hắn.
"Các ngươi... sao lại tới đây?" Quyền Khôn Sơn lắp bắp. hỏi.
“Quyền hiệu trưởng bây giờ trông có chút đáng thương.” Hàn Hà Duyên cười nhạt.
Quyền Khôn Sơn lúc này đâu chỉ đáng thương, mà còn cực kỳ thống khổ!
Khuôn mặt bê bết máu, sống mũi đã sụp xuống, gãy mấy cái răng, cũng làm cho hắn vừa nói chuyện liền nghe tiếng gió.
“Hàn đại sư, Tống tổng, là các ngươi đem ta trở về à?” Quyền Khôn Sơn bỗng nhiên cảm giác đầu óc mình có chút không đủ dùng.
Hăn thật sự là không thể tưởng được mình có chỗ nào đáng giá hai đại nhân Bắc An này ra tay.
"Lão Tống, trước tiên ngươi đến nói chuyện với Hiệu trưởng Quyền đi." Hàn Hà Duyên lại cười.
Chỉ là dường như có một hương vị u ám ẩn giấu trong nụ cười này.
Loại u ám này khiến Quyền Khôn Sơn không khỏi rùng mình, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.
'Tống Lương Minh cầm trong tay một tờ giấy, sau khi nghe. Hàn Hà Duyên nói như vậy, anh ta nhướng mắt khỏi tờ giấy, nói: "Văn bản điều chuyển nhân sự này tôi đã xem qua vẻ như hiệu trưởng Quyền đối với an bài nhân sự thật đúng là rất hoang đường, ha ha”
Nghe xong những lời này, Quyền Khôn Sơn rốt cục cũng ý. thức được... Người đến không tốt!
Hai vị đại thần này rõ ràng là tới gây phiền toái!
Chỉ là Thiệu Quyên chẳng qua chỉ là một giáo viên trẻ có chút tư säc mà thôi, sao có thể để cho hai vị đại nhân này cùng nhau thay cô ra mặt?
Quyền Khôn Sơn quả thực không thể lý giải nổi!
“Chuyện này... Trong chuyện này có thể có chút hiểu lầm, cho nên... tôi sẽ cùng cô giáo Thiệu nói chuyện một chút!” Quyền Khôn Sơn cố gắng đè nén trong lòng hoảng sợ, nhưng nói ra vẫn là run rẩy.
"Nói chuyện một chút?" Hàn Hà Duyên lắc đầu cười, trong ánh mắt tràn đầy châm chọc:
"Không, Quyền hiệu trưởng, ông đã không còn cơ hội này rồi”
"Cái gì?" Trái tim Quyền Khôn Sơn nhất thời chìm xuống đáy vực!
Hắn biết, nếu như bị hai vị đại nhân này cùng nhau trấn áp, như vậy ở Bắc An sẽ không có chỗ cho hắn dung thân.
"Tôi không biết hai vị muốn biểu đạt cái gì.” Quyền Khôn Sơn đứng dậy:
“Nhưng hôm nay tôi thật sự không khỏe, phải đến bệnh viện kiểm tra. Nếu hai vị không ngại, chúng ta ngày khác lại nói chuyện.”
Vừa nói hắn ta vừa đi đến cửa văn phòng.
Lúc này Hàn Hà Duyên lại cười lạnh mà nói: "Nếu như Quyền hiệu trưởng kiên quyết muốn rời đi, cũng không phải là không có khả năng."
Quyền Khôn Sơn dường như không nghe thấy, vẫn mở cửa, chuẩn bị bước ra ngoài.
Hàn Hà Duyên tiếp tục nói: "Nhưng ta có thể đảm bảo nếu ngươi bước ra khỏi phòng một bước, thì từ hôm nay, hiệu trưởng Quyền sẽ biến mất khỏi Bắc An, bốc hơi khỏi nhân gian!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...