Hai chân Trình Lộ Hàm mềm nhũn, ngồi phịch xuống sô pha, sau khi nghe thấy tiếng kêu của con trai, lúc này bà có chút thất thần.
Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi ngồi trên sô pha, nhìn cảnh này, lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ bất mãn, trách cứ:
“Tôi đã sớm nói với bà, đừng chiều hư con trai. Tôi đưa nó đến Bắc An học là muốn cho nó khiêm tốn một chút, thu lại tính tình hống hách của nó. Hiện tại thì tốt rồi... Bà thậm chí còn dám chặn thông báo nhập học của người khác?”
"Không phải chỉ là tạm thời ngăn cản cô gái đó nhập học sao? Gó là cái gì chứ?”
Trình Lộ Hàm cho đến bây giờ, cũng không nhận ra hành vi của bà có gì sai trái. Bà đứng thẳng dậy, chỉ thẳng vào người chồng trước mặt:
"Bạch Thủ Ninh, bây giờ ông còn có tâm tình truy cứu chuyện này? Con trai tôi đang gặp nguy hiểm ở Bắc An, người làm cha như ông còn không lo nghĩ cách cứu nó? Nếu không phải có cha tôi, ông nghĩ ông có thể ngồi ở vị trí hiện tại sao?”
“Đúng. Là nhờ ơn cha của bà. Lần nào bà cũng nhắc đến chuyện này!” Bạch Thủ Ninh tức đến nói giọng nói hơi run lên:
“Trinhg gia các người có từng Bạch Thủ Ninh tôi là con rể chưa? Bà không thử coi lại đám người Trình Gia của bà có gì tốt? Bạch Chấn Dương không phải đều bị chúng dạy hư sao?”
“Bây giờ là lúc cãi nhau sao? Nếu ông không ra tay, nếu con trai tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cùng Bạch gia ông cá chết rách lưới!” Trình Lộ Hàm hung hăng nói.
Bạch Thủ Ninh nhìn chăm chăm Trình Lộ Hàm, đè nén lửa giận: "Bạch Chấn Dương cũng đã là người trưởng thành! Chính nó gây ra tai họa, tôi sẽ không thay nó dọn dẹp! Gần đây, tổ giám sát bí mật của quân bộ đang tuần tra năm tỉnh bắc cảnh, nếu Trình gia các ngươi dám làm bậy, ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt!"
Bạch Thủ Ninh thực sự cũng rất lo lắng cho sự an toàn của Bạch Chấn Dương, nhưng hẳn thật sự không ưa nổi bộ dáng hiện tại của vợ mình.
Trình Lộ Hàm tức giận, khóc lớn lên: "Bạch Chấn Dương cũng là con trai của ông mà ông cứ trơ mắt nhìn nó gặp nguy hiểm sao? Nếu đêm nay nó thật sự bị giết chết thì sao hả?”
Bạch Thủ Ninh thở dài một hơi: "Ở Bắc An, không ai có thể uy hiếp đến tính mạng của Chấn Dương, huống hồ, cháu trai Trình Thanh Dương của bà không phải cũng ở Bắc An sao? Hồ Vệ Bưu nhất định đi theo, để lão Hồ đi xem đi, nếu hắn ra tay, hẳn là không có chuyện gì!”
Dù sao Bạch Chấn Dương là con trai của mình, Bạch Thủ Ninh không thể làm ngơ.
Trình Lộ Hàm vội vàng cầm lấy điện thoại, cao giọng hô: "Được, hiện tại tôi liên lạc với Hồ Vệ Bưu, yêu cầu hẳn ra tay giết chết tên khốn khi dễ con trai tôi!
“Cô yên tâm, cháu nhất định sẽ bảo vệ Chấn Dương.” Trình Thanh Dương nhận được điện thoại của Trình Lộc Hàm, nhưng rõ ràng cũng không đặc biệt coi trọng, mỉm cười nói:
"Hồ thúc vẫn đang đi theo cháu. Ai dám bắt nạt Chấn Dương, cháu sẽ để cho hẳn trả giá bằng máu. ”
"Được, ngươi nói như vậy, ta liền yên tâm hơn nhiều." Trong giọng nói của Trình Lộ Hàm vẫn còn chứa sự tức giận:
"Nhất định không được buông tha người làm tổn thương Chấn Dương! Đưa Chấn Dương bình an trở về!”
Bạch Thủ Ninh ở một bên nghe vậy lại lắc đầu, thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
Người vợ như này, ông liếc mắt một cái cũng thấy chán.
Trình Lộ Hàm thấy thế, vỗ mạnh bàn trà: "Tối rồi ông còn định đi đâu? Con trai xảy ra chuyện lớn như vậy, ông còn có tâm tình đi ra ngoài đùa giỡn sao?”
Bạch Thủ Ninh cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Tối nay tôi hẹn gặp Lâm Khải Ca của Lâm Gia để bàn chuyện buôn bán quặng Nguyên Tinh. Cái nào quan trọng hơn, bà có thể tự mình suy nghĩ.”
Nói xong, hắn đi ra ngoài, cửa phòng khách bị đóng sầm lại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...