Mạc Phàm và Hạ Thiên Kỳ đã trở về nhà, nghĩ đến việc sắp phải xa nhau, trong lòng lại cảm thấy hơi buồn.
Chờ Hạ Hiểu Y thi xong, bộ quân sự sẽ an bài người đến đón Hạ Thiên Kỳ.
Mặc dù họ chỉ sống với Mạc Phàm không đến một tháng, nhưng trong lòng Hạ Thiên Kỳ đã coi Mạc Phàm như người thân, cũng coi anh là chỗ dựa của hai chị em.
Một tháng nay, Hạ Thiên Kỳ ngày nào cũng vui vẻ thoải mái, càng như vậy thì cô càng không nỡ xa anh.
Người đàn ông này đột nhiên xuất hiện, thay đổi cuộc đời cô. Việc này tác động rất mạnh đến tình cảm của Hạ Thiên Kỳ.
Cái loại cảm giác ỷ lại này, chỉ sợ cả đời này đều không thể phai mờ.
"Thiên Kỳ, chờ sau khi em đến tổng hành dinh quân sự, có thể sẽ rất vất vả, có một số lưu ý, anh phải báo trước cho em một chút." Mạc Phàm nói.
"Vâng ạ.' Hạ Thiên Kỳ chống bàn, một tay nâng má, nhìn nam nhân trước mắt, ánh mắt long lanh như nước.
Mạc Phàm cẩn thận nói những điều cần chú đó đều là tổng kết kinh nghiệm của hắn, rất quý giá hững thứ
Ngay từ đầu Hạ Thiên Kỳ cũng rất nghiêm túc läng nghe, nhưng nghe một lúc lại nhìn bộ dáng quan tâm của anh đối với cô, nhất thời lại có chút si ngốc.
“Thiên Kỳ, em sao vậy?” Mạc Phàm nói xong, lại phát hiện hốc mắt Hạ Thiên Kỳ đỏ bừng.
"Không có gì, chỉ là nghĩ đến gia nhập quân đội, em có chút lo lắng thôi." Hạ Thiên Kỳ vội vàng thu hồi tâm tình, tùy tiện tìm một lý do.
"Cái này có cái gì phải lo lắng? Yên tâm đi, em bây giờ là em gái anh, đến lúc đó sẽ có người trong quân bộ chăm sóc. em” Mạc Phàm cười nói.
"Cám ơn anh” Hạ Thiên Kỳ mỉm cười, đứng dậy: “Em về phòng trước đây!”
Đóng cửa phòng ngủ lại, Hạ Thiên Kỳ liền không kìm nổi nước mắt.
Dù trong lòng rất buồn, không nỡ xa Mạc Phàm, nhưng Hạ Thiên Kỳ biết rõ mục đích rời xa lần này là để có cuộc hội ngộ tốt đẹp hơn.
Xinh đẹp chỉ là nhất thời, thực lực mới là vĩnh cữu. Hạ Thiên Kỳ cô không thể mãi là chim hoàng yến dưới sự bảo vệ của Mạc Phàm, cô muốn cùng anh sóng vai bay lượn trên bầu trời.
"Anh, nếu còn sống, anh có đồng ý với sự lựa chọn này của em không?”
Nhìn bức ảnh của Hạ Thiên Minh trên bàn, nước mắt vẫn không ngừng rơi nhưng giọng nói lại đầy kiên định.
Cũng cùng lúc này, Tống Tử Viện biến mất nhiều ngày qua, đã xuất hiện ở thành phố Ninh Châu, thủ phủ tỉnh Liêu Giang.
'Tống Lương Minh vẫn có chút năng lực, tin tức ông cùng vợ mình quỳ xuống xin lỗi người khác tạm thời không lan tryền đến các tỉnh. Những video ban đầu được lan truyền trên diễn đàn Bắc An cũng đã được hắn sai người âm thầm xóa bỏ.
"Tử Viện, từ lúc còn học đại học, tôi đã luôn yêu em sâu đậm, vì vậy khi thấy em gặp khó khăn, tôi tuyệt đối sẽ không. khoanh tay đứng nhìn."
Một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi ngồi đối diện với Tống Tử Viện. Anh ta mặc bộ vest được may tinh xảo và đắt tiền, diện mạo không tệ, nhưng môi rất mỏng, cho người ta cảm giác khó hòa đồng.
Tống Tử Viện nhẹ nhàng gật đầu:
"Cám ơn anh. Nhưng người đàn ông đó thật sự rất khó đối phó, ngay cả đội trưởng đội giám sát đặc biệt cũng bênh vực: hẳn ta. Em trai tôi hiện tại vẫn còn ở trong phòng thẩm vấn của đội giám sát, sinh tử chưa biết..."
Người đàn ông này tên là Trình Thanh Dương, là bạn học đại học của Tống Tử Viện. Gia tộc của anh ở tỉnh Liêu Giang kinh doanh nhiều năm, rất có thế lực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...