Bình Vương Thần Cấp

Phụ nữ là động vật theo cảm tính, bọn họ thích nghe lời đường mật, hơn nữa còn rất dễ dàng cảm động. Là một người làm giáo dục, lời nói lúc đầu Lâm Trạch Dương nói thật sự đã lay động được Sở Sở, làm cho cô ấy cảm thấy Lâm Trạch Dương giống như người bạn tri kỉ của mình.

Nhưng mà về sau khi biết được lý do đằng sau lời nói của anh…

Hoá ra tên này đang sợ cô thu thêm tiền của mình…

Sở Sở là người như thế nào chứ, chẳng nhẽ cô lại không có đạo đức đến mức sẽ đòi thêm tiền chỉ vì chút chuyện như vậy thôi sao? Cũng chỉ là chơi với một đứa trẻ trong lớp khi phụ huynh của nó chưa kịp đến đón mà thôi, đây tính là gì mà Sở Sở lại phải thu thêm tiền của anh cơ chứ?

Sở Sở nghĩ đến đây, cô không thể không nghiến răng nghiến lợi. Tên này thật sự đã ghi âm lại, anh sợ người khác làm tiền mình đến mức nào chứ, đã thế còn xem thường Sở Sở như vậy.

“Vậy thì chuyện kia thật sự rất cảm ơn cô.” Lâm Trạch Dương đột nhiên lại dùng vẻ mặt chính trực nhìn cô giáo Sở Sở.

Sở Sở đang muốn mắng lại Lâm Trạch Dương nhưng cô ấy lại nhìn thấy ánh mắt chân thành của Lâm Trạch Dương, nghe được giọng điệu biết ơn của anh, cô ấy không thể nào mắng được nữa. Thậm chí trong lòng Sở Sở còn cảm thấy ấm áp, cảm thấy những gì mình bỏ ra đã được thừa nhận rồi.

“Nếu không có chuyện gì thì tôi đưa Manh Manh về trước. Lần sau tôi sẽ mời cô ăn cơm để cảm ơn sau nhé.” Lâm Trạch Dương đang nói đã ôm lấy Manh Manh.


Sở Sở đáp lại: “Không cần khách sáo như vậy. Nếu có cơ hội thì vẫn nên… vẫn nên để tôi mời anh đi.”

Sở Sở đột nhiên nghĩ tới tính cách chi li tính toán của Lâm Trạch Dương, cảm thấy tốt nhất là không nên khiến cho anh phải tiêu tiền vì mình. Nhưng dĩ nhiên Sở Sở cũng không nghĩ tới nếu cô ấy thực sự mời Lâm Trạch Dương đi ăn thì cô ấy lại trở thành người dễ dàng tuỳ tiện đi ăn với đàn ông.

“Được thôi, lời cô nói tôi đã nhớ kĩ rồi. Tôi nhất định sẽ chọn nhà hàng tốt nhất để đến và chọn những món đắt nhất để ăn. Mà đúng rồi, tôi còn chưa tắt ghi âm đâu, tôi bây giờ đã có chứng cứ, cô không được lật lọng nuốt lời đâu đấy.” Lâm Trạch Dương nói xong, lắc lắc điện thoại trước mặt Sở Sở.

Sau đó anh ôm lấy Manh Manh rời khỏi trường học.

Phòng làm việc bây giờ chỉ còn lại một mình Sở Sở. Rõ ràng bên ngoài không hề có gió thổi nhưng Sở Sở lại cảm thấy bản thân như một chiếc lá cây lẻ loi đang phải một mình chống chọi với gió lớn.

Lâm Trạch Dương rốt cuộc là loại người gì chứ, sao anh lại có thể vô liêm sỉ như vậy. Sao có thể vô liêm sỉ đến mức coi mọi thứ như là một lẽ đương nhiên, bản thân thì vẫn tỏ ra như thể mình chính trực lắm vậy.

Sở Sở cảm thấy bản thân mình như vừa mới nhảy vào hố sâu vậy, không có cách nào trèo lên lại được.

Càng kỳ lạ hơn là, Sở Sở không cảm thấy bản thân mình có chút oán hận nào với Lâm Trạch Dương, cũng không cảm thấy Lâm Trạch Dương đáng ghét, thậm chí cô ấy còn không để tâm việc đến việc cùng anh ăn cơm, thậm chí còn là do bản thân mình trả tiền.


Không nên để các phú nhị đại và quan nhị đại theo đuổi Sở Sở biết, nếu không bọn họ sẽ phát điên mất. Bọn họ theo đuổi Sở Sở không biết là bao nhiêu lâu rồi, dùng biết bao nhiêu thủ đoạn mà từ đầu đến cuối cũng không được nói thêm với Sở Sở mấy câu, cũng không lưu lại ít ấn tượng gì trong đầu Sở Sở chứ đừng nói là được đặt cách mời Sở Sở đi ăn cơm.

Mà Lâm Trạch Dương này thật lợi hại, không những được ăn cơm cùng Sở Sở mà còn là bữa cơm do cô mời.

“Manh Manh, con có muốn đi trung tâm thương mại chơi không? Ba mua cho con đồ chơi hay nhất nhé. Con có tâm nguyện gì…” Lâm Trạch Dương cảm thấy có chút có lỗi với Manh Manh, cảm thấy nên bồi thường thiệt hại để bù đắp tinh thần cho con gái.

Manh Manh reo lên, nói: “Ba là tốt nhất! Con thấy các bạn học có máy bay có thể bay được lên trời, nhìn rất đẹp và chơi cũng rất vui, ba mua cho con cái đấy nhé?”

Lâm Trạch Dương đột nhiên nghiêm mặt nói: “Manh Manh, con như thế là không đúng, món đồ chơi ấy là cho con trai. Con là con gái phải nhẹ nhàng, phải cho người khác thấy con đoan trang, ba nghĩ vẫn là mua búp bê hợp với con hơn.”

Lâm Trạch Dương cũng không ngốc, một chiếc máy bay điều khiển từ xa ít nhất phải có giá bốn con số, trong khi đó thì một con búp bê chỉ cần mất chưa đến ba chữ số là đã có thể mua được rồi.

Manh Manh không thể không liếc nhìn Lâm Trạch Dương một cái oán giận: “Ba là đồ keo kiệt.”

Manh Manh cũng đã trở nên thân thiết với Lâm Trạch Dương được một khoảng thời gian rồi, cô bé đương nhiên biết rõ ba mình là người như thế nào.


Mặc dù nói như vậy nhưng sau khi đến trung tâm thương mại, Manh Manh có vẻ rất vui, cô bé nhảy nhót khắp nơi, thỉnh thoảng lại dán mắt vào cửa kính. Nhưng mà từ đầu đến cuối Manh Manh đều không cần Lâm Trạch Dương mua cho cô bé cái gì, cô bé chỉ nhìn lướt qua rồi thôi.

Lâm Trạch Dương không khỏi có chút ấm áp trong lòng, Manh Manh thật sự là một đứa con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện, biết ba không có tiền nên cũng không mở miệng đòi hỏi bất kì thứ gì. Lâm Trạch Dương đột nhiên có chút xúc động, muốn mua hết trung tâm thương mại cho con gái, để cho Manh Manh thích cái gì thì sẽ có cái ấy để chơi.

Choang.

Đúng vào lúc này, một âm thanh chói tai vang lên, là tiếng một chiếc cốc bị rơi xuống đất.

Hoá ra là Manh Manh khi di chuyển giữa các quầy hàng đã vô tình đụng vào khiến cho chiếc cốc rơi xuống, vỡ tan tành.

Khuôn mặt Manh Manh lập tức co rúm lại, mắt như sắp khóc đến nơi.

Nhưng cô bé vẫn cố gắng nhịn để không khóc mà lặng lẽ nói xin lỗi với nhân viên ở bên cạnh mình: “Em xin lỗi, em xin lỗi. Em không cố ý đâu.”

Nhân viên kia cau chặt mày, khuôn mặt tràn đầy tức giận, quát Manh Manh: “Xin lỗi, xin lỗi có ích không? Em đã làm vỡ đồ của chúng tôi đấy. Ai cho em chạy loạn như vậy hả?”

Manh Manh không thể không cắn môi, nhưng cô bé vẫn kiên cường không rơi nước mắt, miệng vẫn không ngừng nói xin lỗi. Manh Manh nghĩ rằng làm như vậy sẽ không cần phải đền tiền mà ba cũng sẽ không bị làm khó nữa.


“Xin lỗi, xin lỗi và xin lỗi. Sao em chỉ biết nói xin lỗi thôi vậy? Mau tìm ba mẹ qua đây, để bọn họ bồi thường tiền.” Khi nói, nhân viên kia không kiên nhẫn muốn dùng tay tóm lấy quần áo của Manh Manh.

Bụp.

Đột nhiên có một âm thanh vang lên, tay của nhân viên kia bị đánh ra, sau đó đỏ ửng lên một mảng. Nhân viên kia đau đến mức sắp khóc, miệng hét lên một tiếng kêu thảm thiết.

Lâm Trạch Dương ôm lấy Manh Manh, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của con gái. Anh rất xót con, dỗ dành: “Con đừng sợ Manh Manh, có ba ở đây rồi. Còn nữa, về sau có chuyện gì xảy ra thì con cũng đừng sợ hãi, lập tức gọi ba đến là được rồi. Không phải chỉ là làm vỡ một cái cốc thôi sao, vỡ rồi thì thôi. Manh Manh nhà ta cũng đâu làm sai chuyện gì, không cần phải xin lỗi nhiều lần như vậy.”

Mọi người đều nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba, lời này thật sự không sai, Lâm Trạch Dương thật sự rất thương yêu Manh Manh, thậm chí còn có chút thái quá. Nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo Lâm Trạch Dương chỉ có một mình Manh Manh thôi chứ.

“Vâng ạ, ba là tốt nhất.” Manh Manh gật mạnh đầu, thơm một cái lên mặt Lâm Trạch Dương.

“Một chiếc cốc không là gì cả. Thế anh có biết đó là cốc pha lê nhập khẩu từ nước ngoài về không? Hơn nữa nó còn là cốc phiên bản giới hạn, là chiếc cốc từng được hoàng gia sử dụng, đáng giá hơn mười vạn tệ đấy anh có biết không? Tôi không muốn đôi co thêm, nếu đã rõ giá trị của nó rồi thì anh mau đền tiền đi.” Nhân viên phục vụ bị tát nên ghét Lâm Trạch Dương đến cực điểm, mở miệng ra là luyên thuyên nói nhảm.

Lâm Trạch Dương không thể không cười phá lên, cũng không tức giận, nói: “Cô có biết con gái tôi là ai không? Con gái tôi là con gái của Lâm Trạch Dương đấy. Một sợi lông trên người con bé đáng giá một tỷ tệ, cô vừa nãy suýt chút nữa tóm được con gái tôi, suýt chút nữa thì túm tóc con bé. Tôi cũng không cần cô bồi thường nhiều tiền lắm đâu, cô bồi thường một tỷ là được rồi.”

Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn nhân viên phục vụ mà nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui