Bình Vương Thần Cấp

“Ý nghĩa tồn tại của giáo dục chính là để cho thế hệ sau của mình có thể có được năng lực sống độc lập. Ý nghĩa tồn tại của giáo dục chính là để cho người ta càng trở nên tốt hơn

Cô nói có đúng không?”

Lâm Trạch Dương một mặt nghiêm túc thành khẩn nhìn Sở Sở.

Sở Sở đương nhiên gật đầu, đáp lại: “Anh nói không sai. Thật ra rất nhiều người đều hiểu sai về giáo dục, họ nói giáo dục chính là để nâng cao năng lực của học sinh, nâng cao kĩ năng và tài nghệ của học sinh. Nhưng thực tế giáo dục là để cho mọi người có năng lực sống độc lập mà thôi.”

Những vị nam phụ huynh ở bên ngoài không thể không há to miệng. Bọn họ vừa mới cười nhạo Lâm Trạch Dương da mặt dày ở trong lòng, lấy câu hỏi đơn giản như vậy để dẫn dắt chủ đề, không ngờ hơn là cô giáo Sở Sở lại gật đầu, bộ dáng còn rất tán thưởng.

Trên mặt Lâm Trạch Dương ngay lập tức lộ ra vẻ đau khổ, nói rằng: “Cô nhìn xem, cô nhìn xem, khóa học của các cô là cái gì chứ? Bồi dưỡng vũ đạo cơ bản, kĩ năng hội họa cơ bản, lớp vỡ lòng piano…”

Lâm Trạch Dương vừa nói vừa kích động lật cuốn sách tuyên truyền.

Sở Sở có chút không hiểu, vậy nên mở to đôi mắt nhìn Lâm Trạch Dương không chớp mắt.


Lâm Trạch Dương đóng lại tập tài liệu nói với Sở Sở: “Cô là đang giáo dục sao? Không, không phải giáo dục. Cô đang cướp tiền đó. Cô thu tiền như vậy trực tiếp không có gì khác với đi ngân hàng cướp tiền đâu.”

“A…” Sở Sở còn tưởng rằng Lâm Trạch Dương sẽ có cao kiến gì, không ngờ anh lại chỉ cảm thấy học phí ở đây cao.

Nhóm nam phụ huynh ở bên ngoài suýt chút nữa thì ngã ra đất. Tên này từ đầu đến bây giờ nói cả một đống, lại vòng vo nhiều như vậy chỉ vì cảm thấy học phí ở đây cao.

Cũng không trách được bọn họ phản ứng lại chậm. người cho con đi học ở đây đều không phú thì quý, làm gì có ai nghĩ đến chuyện học phí chứ. Căn bản bọn họ không coi đây là vấn đề gì.

“Không phải chứ. Tôi nói với cô, cô là một giáo viên, chỉ cần dạy học cho tốt là được rồi, cả ngày đều nghĩ được mất là sao. Đối với các cô thì học phí quan trọng hay là trách nhiệm dạy dỗ học sinh quan trọng.”

Lâm Trạch Dương nhìn có vẻ rất chính trực nói.

Sở Sở không thể không có chút áy náy, cảm thấy bản thân có lẽ thật sự lấy giá quá cao rồi.

“Vậy thì cô có thể giảm một chút học phí cho con gái tôi có được không? Gần đây kinh tế tôi đang eo hẹp, cô xem cô có thể nhân nhượng một chút được không?” Đột nhiên trên mặt Lâm Trạch Dương lộ ra nụ cười lấy lòng, lại gần Sở Sở và nói nhỏ.


Thực sự bây giờ Lâm Trạch Dương quá nghèo khó rồi. Nếu không đường đường anh là Long Vương vậy mà còn phải làm ra chuyện như vậy. Mặc dù mùi hương trên cơ thể Sở Sở rất thơm, lại gần còn có thể nhìn thấy xương quai xanh trắng nõn và tinh tế của cô nhưng Lâm Trạch Dương tuyệt đối sẽ không bị mỹ sắc mê hoặc đâu.

Đôi mắt của Lâm Trạch Dương nhìn thẳng, suýt chút nữa thì chảy nước miếng ra ngoài.

Sở Sở có chút không biết phải làm sao. Cô ấy chưa từng gặp người nào như Lâm Trạch Dương. Người này có chút đặc biệt, lúc anh ấy chính trực nói ra lời thẳng thắn vẫn làm cho người ta cảm thấy bị thuyết phục, theo bản năng mà tin tưởng. Thế nhưng…

Thế nhưng tên này không phải vừa mới thảo luận với cô ấy một câu hỏi rất quan trọng sao? Tại sao bây giờ lại nhìn xương quai xanh của cô ấy mà chảy nước miếng?

“Bây giờ anh mau cút ra ngoài cho tôi, nơi này không hoan nghênh những người vô lý như anh.” Đột nhiên có một giọng nói vang lên, một người đàn ông trung niên từ ngoài cửa bước vào.

Người đàn ông trung niên này tên Lý Bân, là người hâm mộ của Sở Sở. Vừa nãy anh ta vẫn luôn cùng với nhóm nam phụ huynh bên ngoài theo dõi tình hình bên trong, anh ta thực sự rất tức giận với vẻ mặt ngạo mạn của Lâm Trạch Dương. Quan trọng nhất là tên này thế mà lại là quỷ nghèo không có tiền.

Lâm Trạch Dương nhìn người đàn ông trung niên này nói: “Anh là…”


“Không cần biết tôi là ai. Bây giờ ngay lập tức cút cho tôi. Chỗ này của chúng tôi không hoan nghênh người không hiểu phép tắc như anh.” Lý Bân to giọng trách mắng Lâm Trạch Dương. Anh ta cảm thấy bây giờ bản thân rất đàn ông, rất kiêu ngạo, rất tự hào, nói không chừng cô giáo Sở Sở sẽ nhìn mình với ánh mắt khác. Điều này thật làm cho Lý Bân kích động.

“Anh vẫn nên nói mình là ai đi. Nếu không có lẽ sẽ có chuyện xảy ra đấy.” Lâm Trạch Dương đang nghĩ rằng người đàn ông này có phải là họ hàng của cô giáo Sở Sở hay là đại cổ đông ở nơi này hay không. Nếu như anh đắc tội người như vậy thì sẽ không tốt, đến lúc đó học phí của Manh Manh sẽ không được giảm nữa.

Thật sự bây giờ Lâm Trạch Dương có thể vì một ít học phí mà không màng tất cả.

“Tôi là ai sao? Chẳng nhẽ anh còn muốn biết tôi là ai, sau đó tìm tôi báo thù à? Tôi cũng không sợ nói cho anh biết, tôi là Lý Bân, là em rể của ông chủ cửa hàng kinh doanh lớn gần đây. Nếu anh muốn tìm tôi thì mau đến đây là được. Yên tâm, tôi không quen biết ai cả nhưng mà tôi có thể trực tiếp dùng tiền dìm chết các anh. Giống như quỷ nghèo khổ như anh vậy. Đừng nghĩ tới việc cho con em của quỷ nghèo khổ đến trường này học nữa. Cô giáo Sở Sở thu học phí đã hợp lý nhất cả thành phố này của chúng tôi rồi.”

Lý Bân kiêu ngạo nhìn Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương nhịn không được mà gãi đầu. Hóa ra tên này cũng không có quan hệ gì với cô giáo Sở Sở. Ngay lập tức Lâm Trạch Dương không thèm đếm xỉa đến Lý Bân nữa, coi anh ta như một người vô hình.

Lý Bân bị Lâm Trạch Dương chọc tức đến suýt chút nữa thì không thở được, không ngờ Lâm Trạch Dương lại dám coi nhẹ anh ta.

Lý Bân nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Sở: “Cô giáo Sở Sở đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cho cô. Loại người này tôi thấy nhiều rồi. Bọn họ chỉ là ức hiếp người yếu còn đâu sợ người mạnh hơn mình. Cô yên tâm, có tôi ở đây rồi.”

Lý Bân vừa nói vừa vỗ mạnh lồng ngực. Bởi vì quá muốn thể hiện nên lực vỗ rất mạnh, suýt chút nữa thì anh ta nôn ra máu. Nhưng Lý Bân đứng trước mặt cô giáo Sở Sở nên chỉ có thể nhẫn nhịn, thật quá khó khăn mà.


“Vậy thì cô giáo Sở Sở, tôi tạm thời sẽ giao con gái mình cho cô. Cô hãy nhớ kĩ lời tôi đã nói với cô, nhất định phải nghiêm túc suy nghĩ lại. Cô phải nhớ bản thân mình là một người giáo dục chứ đừng để tiền bạc che mờ đi mắt mình. Hãy giảm cho tôi một chút tiền học phí nhé, tôi bây giờ nghèo đến nỗi đến tiền ăn cũng không có rồi.”

Cô giáo Sở Sở nhìn vẻ mặt của Lâm Trạch Dương từ chính trực, nghĩa khí sau đó chuyển thành vẻ đáng thương, khổ sở, cô ấy suýt chút nữa thì bật cười.

Người này sao lại đặc biệt như vậy chứ.

“Được rồi, tôi đi đây nhé.” Lâm Trạch Dương vẫy tay với Sở Sở, trực tiếp đi ra khỏi cửa.

Lý Bân nhìn Lâm Trạch Dương, khóe miệng không khỏi co giật. Hình như từ đầu đến cuối không có ai quan tâm đến anh ta. Anh ta giống như đang đứng trên sân khấu nhưng sự chú ý của khán giả đặt ở nơi khác, biến anh ta thành gã hề, có cảm giác ngại ngùng như cả người anh ta đang bị lột sạch quần áo.

“Đợi một chút.” Sở Sở đột nhiên gọi Lâm Trạch Dương lại sau đó cô ấy đi đến trước mặt anh, đưa ra một tấm danh thiếp rồi nói: “Đây là điện thoại của tôi, là điện thoại cá nhân không phải điện thoại công việc, anh có thể trực tiếp gọi đến số này tìm tôi nhé.”

Lâm Trạch Dương đương nhiên không biết tấm danh thiếp mà anh đang cầm trên tay lúc này đại diện cho cái gì. Đây chính là mơ ước của tất cả nam phụ huynh đấy. Bọn họ mơ ước có được số điện thoại cá nhân của cô giáo Sở Sở.

Bọn họ từng dùng rất nhiều cách, nghĩ rất nhiều khả năng, thậm chí còn nguyện ý bỏ ra số tiền lớn thế nhưng từ đầu đến cuối cũng không có được số điện thoại kia. Vậy mà bây giờ cô giáo Sở Sở lại chủ động đưa nó cho Lâm Trạch Dương.

Trời đất ơi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui