“Đợi tí nữa anh đưa Manh Manh đến lớp học bổ túc. Về sau chuyện này sẽ giao hết cho anh, không cần phải làm phiền người khác nữa.”
Giọng nói của Tần Tình rất lạnh lùng, cô không muốn nói thêm một câu với Lâm Trạch Dương nữa.
Lâm Trạch Dương ngẫm nghĩ sau đó giơ một tay ra, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc nhìn Tần Tình.
Tần Tình không thể không cau mày, không hiểu Lâm Trạch Dương đang muốn làm gì liền hỏi anh: “Anh giơ tay ra để làm gì?”
Nhìn Lâm Trạch Dương như một tên ngốc đang nhìn Tần Tình, trả lời cô: “Cho tôi tiền, cho tôi chìa khóa xe chứ sao. Không có tiền sao tôi có thể nộp học phí cho Manh Manh, không có xe làm sao tôi đưa Manh Manh đi học được? Đạo lí rõ ràng như vậy cô còn không hiểu sao.”
Lồng ngực Tần Tình phập phồng, tên này mỗi lần đều có thể mặt dày trơ tráo như vậy. Rõ ràng là một thằng đàn ông mà lại dám xin tiền một người phụ nữ.
Đương nhiên Tần Tình không biết Lâm Trạch Dương còn muốn hỏi tiền tăng ca của anh nữa, nếu không cô sẽ trực tiếp phát điên lên mất.
Tần Tình nghiến răng nghiến lợi sau đó ném chìa khóa xe cho Lâm Trạch Dương rồi nói: “Tiền học bổ túc tôi sẽ chuyển vào tài khoản của anh, bây giờ anh hãy quay về làm việc đi. Đến giờ thì hãy lập tức đi đưa đón Manh Manh.”
Lâm Trạch Dương không hiểu nhìn Tần Tình một cái, nhỏ giọng nói: “Thật điên khùng mà.”
Thật sự là có trời mới biết, Lâm Trạch Dương chỉ nghĩ bản thân đang làm việc lại bị giám đốc gọi vào, anh còn tưởng là chuyện công việc. Tần Tình không phải luôn nói phải công tư phân minh, ở công ty hai người bọn họ không có bất kì quan hệ nào sao? Lâm Trạch Dương là người giữ chữ tín đấy, có được không.
Thật ra Tần Tình đã sắp xếp xong địa điểm học bổ túc của Manh Manh.
Cái tên “lớp học bổ túc Sở Sở” vừa nghe có vẻ không hoa mỹ lắm nhưng thực ra đây lại là lớp học bổ túc dành cho tầng lớp thượng lưu ở trong thành phố.
Bởi vì rất nhiều đứa trẻ sau khi đến lớp học bổ túc này đã có thành tích tiến bộ vượt bậc, năng lực trở nên xuất chúng. Đương nhiên, đối với đàn ông mà nói, đưa con mình đến “lớp học bổ túc Sở Sở” còn có một nguyên nhân quan trọng nhất đó chính là vì cô giáo Sở Sở của lớp học này.
Sở Sở không những từng học tập ở trường tốt nhất của Hoa Hạ mà cô ấy còn đi nước ngoài học thêm ở trường Ivy Leage và lấy được hai học vị. Bản thân cô ấy còn có nhiều tài nghệ, cho dù là piano hay hội họa cô ấy đều nhận về không biết bao nhiêu là thành tích ở các tiết mục văn hóa.
Có thể nói, Sở Sở chính là một đại nhân vật mang tầm quốc tế đang giấu mình ở trong thành phố này.
Kiểu người như vậy dựa vào tài năng mà làm cho người khác ngưỡng mộ và ghen tị. Thế nhưng Sở Sở lại là một cô gái rất xinh đẹp, gương mặt trái xoan, thân hình không thua kém gì người mẫu, trực tiếp giống như từ trong truyện tranh bước ra.
Vậy nên khi mà Lâm Trạch Dương đưa Manh Manh đến “lớp học bổ túc Sở Sở”, rõ ràng đã đến giờ vào học rồi nhưng vẫn còn rất nhiều phụ huynh học sinh còn đang đứng ở bên ngoài. Tất cả đều là nam phụ huynh.
Lâm Trạch Dương đương nhiên không biết bên trong có nhiều nguyên nhân như vậy. Lúc anh đến lớp học bổ túc, anh trực tiếp đi vào văn phòng làm việc rồi gọi: “Cô giáo Sở Sở có ở đây không, tôi có chuyện muốn tìm gặp cô.”
Theo sau giọng nói của Lâm Trạch Dương, những vị nam phụ huynh ở bên ngoài chưa bao giờ mở to mắt như vậy. Bọn họ ở đây lâu như vậy rồi là để hi vọng được một lần nhìn thấy cô giáo Sở Sở, hi vọng cô ấy có thể đi ra từ trong phòng làm việc.
Vậy mà bây giờ Lâm Trạch Dương lại cứ thế đi vào phòng làm việc, còn gọi tên cô giáo Sở Sở. Tên này có phải gan quá to rồi, lại thẳng thắn như vậy…
“Xin chào, mời anh đợi một chút, cô giáo Sở bây giờ vẫn còn một số văn kiện cần được xử lý. Đợi cô ấy xử lý xong cô ấy sẽ đi ra gặp anh. Anh không cần phải khách sáo, cứ tự nhiên ngồi là được rồi.” Một cô gái trông giống nhân viên đi đến trước mặt Lâm Trạch Dương, rất lịch sự giải thích với anh.
Lâm Trạch Dương rất hào phóng phất tay với người nhân viên kia nói rằng: “Vậy sao, tôi biết rồi. Vậy cô làm việc tiếp đi.”
Nói xong Lâm Trạch Dương liền quay người đi bắt đầu đánh giá phòng làm việc, anh còn thuận tay đọc một số tài liệu đang để ở trên bàn làm việc, dáng vẻ giống như lãnh đạo đang kiểm tra công việc của cấp dưới.
Khóe miệng người nhân viên kia không thể không co rút. Tên này thật sự không khách sáo gì, thật sự coi đây là nhà của anh.
Những vị phụ huynh ở bên ngoài thấy vậy, trên mặt không giấu nổi tức giận. Tại sao tên này có thể không lịch sự một chút nào vậy? Bọn họ đã đến đây bao nhiêu lần nhưng ngay cả phòng làm việc của Sở Sở bọn họ cũng chưa vào chứ đừng nói là đọc tài liệu mà cô giáo Sở Sở đã chú thích cá nhân.
Một lúc sau Sở Sở đi ra từ trong phòng làm việc.
Hôm nay cô giáo Sở Sở ăn mặc rất đơn giản. Một chiếc quần jean ống thẳng và một chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc dài hơi xoăn tùy ý xõa xuống vai. Sở Sở mang lại cho người ta cảm giác lười biếng nhưng gương mặt của cô ấy lại thanh tú, vừa nhìn đã biết cô ấy là người rất có năng lực.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Sở Sở, cô ấy không khiến cho người khác cảm thấy kinh diễm mà lại mang lại cho người khác cảm giác rất thoải mái, hơn nữa việc gặp gỡ cô ấy còn đem lại cảm giác như đang đón gió xuân. Sở Sở giống như bông hoa trắng nhỏ ở trong khu vườn tràn đầy màu sắc, tự bản thân lớn lên và cũng tự bản thân ngát hương và đẹp tuyệt.
Nhiều nam phụ huynh ở bên ngoài lúc này nhìn rõ ràng được cô giáo Sở Sở, ánh mắt không cách nào có thể dịch chuyển được thậm chí còn có người nuốt nước bọt, ánh mắt như muốn lồi ra ngoài.
Cô giáo Sở Sở mỉm cười ngọt ngào với Lâm Trạch Dương giống như mùa xuân có hoa mộc miên trắng nở trên cây hoa mộc miên: “Vị phụ huynh này, anh tìm tôi sao?”
Lâm Trạch Dương đương nhiên cũng cảm thấy Sở Sở rất xinh nhưng anh cũng đã từng thấy nhiều cô gái xinh đẹp. Quan trọng hơn nữa là Lâm Trạch Dương phát hiện học phí ở lớp học bổ túc này thật sự là đắt đến bất bình thường.
Tiền mà bà xã Tần Tình chuyển cho anh một đồng cũng chưa thấy đâu… Vừa nãy Lâm Trạch Dương không ngừng tính toán, khoản chi phí này anh căn bản không có khả năng chi trả.
“Cô chính là cô giáo Sở Sở, là người phụ trách ở đây sao?” Lâm Trạch Dương lại một lần nữa xác nhận, anh cho rằng mình không được nghĩ sai người tốt.
“Đúng vậy, tôi là Sở Sở.” Sở Sở rất kiên nhẫn giải thích.
Lâm Trạch Dương im lặng không nói gì.
Những vị nam phụ huynh ở bên ngoài không thể không lắc đầu. Quả nhiên tên trẻ tuổi này nhìn thấy người đẹp như cô giáo Sở Sở hoàn toàn không nhịn được, ngay cả nói chuyện cũng không nói được.
“Cô giáo Sở Sở, cô biết ý nghĩa của việc dạy học không?” Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Sở Sở.
Một nhóm nam phụ huynh bên ngoài đã trực tiếp bùng nổ rồi. Tên này là loại người gì vậy, tại sao có thế dùng cách này tiếp cận cô giáo Sở Sở chứ. Thật quá vụng về rồi.
Ngoài dự liệu, cô giáo Sở Sở trở nên nghiêm túc với Lâm Trạch Dương: “Vậy anh lý giải giáo dục như thế nào?”
Đáng chết, cô giáo Sở Sở thế mà lại nghiêm túc trả lời. Nếu sớm mà biết cô giáo Sở Sở thích nói về chủ đề này thì bản thân bọn họ sao có thể bỏ lỡ cơ hội nói chuyện cùng Sở Sở chứ.
Một nhóm nam phụ huynh kêu gào đau khổ trong lòng, cảm thấy bản thân đã lỡ mất cơ hội trời ban.
Lâm Trạch Dương gật đầu với cô giáo Sở Sở: “Giáo dục chính là dạy dỗ và nuôi dưỡng thế hệ tiếp theo.”
Nhóm nam phụ huynh kia suýt chút nữa ngã lăn. Câu nói như thế này Lâm Trạch Dương còn dám trịnh trọng nói ra. Vì để nói chuyện với cô giáo Sở Sở một câu mà anh ngay cả mặt mũi cũng không cần sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...