Bình Vương Thần Cấp

“Này nhóc, hình như cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thì phải, đến lúc này rồi mà cậu còn ở đây nói nhăng nói cuội được cơ à.” Một trong những tên cảnh sát trung niên chĩa cây dùi cui trong tay về phía Lâm Trạch Dương, hung tợn nhìn chằm chằm anh.

Nếu là người bình thường thì bây giờ đã run cầm cập rồi, nhưng có sóng to gió lớn nào mà Lâm Trạch Dương chưa từng thấy đâu, anh bình tĩnh nhìn hai tên cảnh sát giống như đang nhìn gã hề biểu diễn.

Tên cảnh sát trung niên chưa từng gặp người nào có lá gan lớn như Lâm Trạch Dương.

Ngay cả những tên thường xuyên vào tù ra tội, hay là những tên máu mặt ở trên đường thì khi nhìn thấy bọn họ cũng phải dè chừng mấy phần, dọa thêm một chút thì chưa tính là răm rắp nghe lời được, nhưng cũng không giống như Lâm Trạch Dương không bị ảnh hưởng một chút nào như thế này. Anh tưởng rằng anh đang vào chơi trong cục cảnh sát hay sao, Lâm Trạch Dương rõ ràng không hề để uy nghiêm của cục cảnh sát vào mắt.

“Được lắm nhóc, lá gan rất lớn, nếu như Venezia có người gan to như vậy thì tôi chắc chắn không có ai phá được kỉ lục của cậu đâu.”

Trong lúc tên cảnh sát trung niên nói chuyện, hắn đã cầm dùi cui đi về phía Lâm Trạch Dương.

Đến kẻ ngốc cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của tên cảnh sát này và những gì hắn sẽ làm tiếp theo. Lâm Trạch Dương dường như còn không bằng kẻ ngốc, anh vẫn còn cười được, thậm chí anh còn dùng một giọng điệu rất đỗi tự hào, nói với bọn họ: "Anh có mắt nhìn đấy, vậy mà cũng nhìn ra tôi là người xuất chúng. Nhưng cũng không còn cách nào khác, mặc dù ở đây tối như vậy, nhưng tôi cũng là một người lương thiện.”

Hai tên cảnh sát lập tức bị Lâm Trạch Dương chọc tức phát khóc, tên này không phải là kẻ ngốc thật đấy chứ? Bọn họ đều đang chế giễu Lâm Trạch Dương, vậy mà anh lại nghe không hiểu. Là do bọn họ diễn đạt kém hay do anh không có khả năng hiểu chứ.

“Chống mắt lên nhìn tôi xé rách miệng cậu như thế nào đây này, để tôi xem cậu còn nói được gì nữa hay không.” Một tên cảnh sát vừa nói vừa vung tay tát Lâm Trạch Dương.


Tên cảnh sát này thật sự rất tức giận, lực tay của hắn rất lớn, dường như hắn đã dồn toàn bộ sức lực của mình vào cái tát này.

Lâm Trạch Dương bị trói chặt trên ghế, hai tay còn bị khóa lại, nhưng mà đây cũng không phải trở ngại đối với Lâm Trạch Dương. Một chân anh nhẹ nhàng giẫm lên chiếc bàn ở phía trước, cả người cả bàn đều lùi về phía sau.

Bụp.

Một âm thanh giòn tai vang lên, cái tát của tên cảnh sát vừa hay trúng vào mặt của tên cảnh sát còn lại.

Hai tên cảnh sát mặt đối mặt nhìn nhau, một tên thì ánh mắt gượng gạo, một tên thì ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ.

“Tại sao mấy người còn có sở thích như thế này chứ? Mà cũng không sao, mặc dù hai người là cảnh sát nhưng cũng có tính hướng của bản thân, không cần phải quan tâm ánh mắt người khác đâu, cứ làm những gì mình muốn đi.” Lâm Trạch Dương nhìn hai tên cảnh sát, trong mắt tràn ngập sự khích lệ, cổ vũ.

“Con mẹ nó, tên nhóc đáng ghét, cậu chết chắc rồi!” Hai tên cảnh sát tức giận đến cực độ, Lâm Trạch Dương xấu xa quá, mỗi một lời anh nói đều giống như lấy dao đâm vào tim bọn họ.

Một tên cảnh sát cầm dùi cui đập về phía Lâm Trạch Dương, hắn không tin Lâm Trạch Dương bị trói rồi còn có thể phản kháng lại. Vừa rồi anh còn có thể lùi lại, nhưng bây giờ Lâm Trạch Dương đã dựa vào tường rồi, xem anh còn có thể làm gì được.

Bang!

Bỗng nhiên một âm thanh vang lên, sau đó cả người của tên cảnh sát đang hướng về phía trước sững lại.

“Haha, bất ngờ chưa, đoán ra làm sao được!” Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng làm gãy còng tay nhựa chất lượng cao, sau đó anh phấn khích đứng trước mặt hai tên cảnh sát.

Khóe miệng hai tên cảnh sát không ngừng co giật mạnh, da đầu tê dại đi, Lâm Trạch Dương là siêu nhân sao? Mặc dù sau khi về đến cục cảnh sát, bọn họ đã thay cho Lâm Trạch Dương một chiếc còng tay nhựa nhưng mà độ dẻo dai của chiếc còng tay ấy cũng rất kinh khủng. Thậm chí dùng dao cắt cũng không thể ngay lập tức cắt đứt nó được.

Hai tên cảnh sát biết mình gặp khó khăn nhưng cũng không lo lắng lắm, dù sao thì bọn họ cũng là cảnh sát, mà đây lại là bên trong cục cảnh sát.

Trừ phi Lâm Trạch Dương ăn phải gan hùm mật gấu hay bị điên rồi mới dám ra tay với họ thôi.

“Hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống cho tôi.” Giọng Lâm Trạch Dương đột nhiên vang lên.

Hai tên cảnh sát một lần nữa sững người. Câu nói này có vẻ rất quen, không phải bọn họ hay dùng khi bắt tội phạm sao?


“Có phải các anh thấy tôi cười vui vẻ nên không coi lời tôi nói ra gì đúng không? Tôi nói cho các anh biết, thực ra tôi là người có tính tình cực kì xấu, vậy nên đừng có mà chọc giận tôi.”

Lâm Trạch Dương bình tĩnh nhìn hai tên cảnh sát.

Sắc mặt của họ sắp biến thành trái mướp đắng, bởi vì vừa rồi Lâm Trạch Dương suýt chút nữa dùng một cước đá gãy đầu gối bọn họ.

Vậy nên lúc này hai tên cảnh sát đều ngồi xổm xuống, trong lòng không ngừng mắng Lâm Trạch Dương: Đại ca, anh tính tình hung bạo nhưng anh nói trước với bọn tôi một tiếng có được không? Nếu anh nói sớm thì ai dám chọc giận anh chứ, anh còn không nói lời nào mà đã ra tay rồi, như vậy mà coi được à?

“Được rồi, bây giờ các anh có thể nói mình sai ở đâu, tôi sẽ kiên nhẫn nghe rồi giúp các anh ghi chép lại.”

Lâm Trạch Dương kéo ghế, im lặng ngồi ở đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn hai tên cảnh sát.

Hai tên cảnh sát bỗng chốc cảm thấy mơ hồ, rốt cuộc thì ai là cảnh sát, ai là nghi phạm chứ.

Nhưng hai tên này cũng không dám nói gì, võ thuật của Lâm Trạch Dương thật sự quá cao, thậm chí vừa nãy bọn họ còn chưa phản ứng kịp đã bị anh đuổi ngã rồi.

Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

Hai tên cảnh sát nhịn nhục, nơi này dù sao cũng là cục công an, sẽ có người sớm phát hiện ra điều bất thường, đến lúc đấy chắc chắn sẽ có người giải quyết Lâm Trạch Dương.

Trừ khi Lâm Trạch Dương có thể lật được trời, nếu không anh đừng hòng ra khỏi cục công an, đến lúc đó bọn họ có thể trả thù được Lâm Trạch Dương rồi.


Hai tên cảnh sát nhìn nhau, quyết định nhẫn nhục.

“Lúc tôi mười tuổi tôi đã trộm quần lót của một cậu bé nhà hàng xóm.” Một tên cảnh sát trong số hai người thú nhận tội ác, không cẩn thận lỡ miệng.

“Không ngờ anh lại là người như vậy.” Lâm Trạch Dương cảm giác như bản thân vừa phát hiện ra một chuyện động trời.

Mặt của tên cảnh sát kia ngay lập tức đỏ ửng.

Tiếp sau đó, hai tên cảnh sát bắt đầu thú nhận tội ác của mình. Lúc đầu, hai người bọn họ còn gượng gạo, ngại ngùng nhưng càng về sau, bọn họ nói ra lời trong lòng như đang cầu nguyện với linh mục.

Dù sao đây cũng là cục cảnh sát, bọn họ cũng đã tắt thiết bị nghe giám sát, trong lòng thả lỏng xuống, bao nhiêu năm rồi, bọn họ đã làm ra bao nhiêu tội ác, có thể nói ra ngoài trong lòng bọn họ dễ chịu biết bao.

Nếu không nghe chắc Lâm Trạch Dương cũng không biết, không ngờ hai tên này đã làm nhiều chuyện xấu như vậy.

“Các anh nhận hình phạt chung thân cũng không được đâu.” Lâm Trạch Dương không khỏi cảm thán.

Mà đúng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, hơn nữa không chỉ có một tiếng bước chân mà có lẽ là cả một đoàn người đang đi đến đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui