"Lâm Trạch Dương, tối nay cậu có bận việc gì không?"
"Vậy thì phải xem xem ông tìm tôi là chuyện gì, nếu ông muốn tôi hỗ trợ, vậy thì tôi sẽ bận việc."
"Cái kia… Tôi chỉ là muốn mời cậu ăn một bữa cơm."
"Có xa không? Ngồi xe đi xa hình như cần rất nhiều tiền? Tôi vẫn có việc nhé."
"Vậy… Tôi bảo người đi đón cậu, chờ cơm nước xong xuôi thì sẽ cho người đưa cậu về, không cần gọi xe."
"Vậy… được rồi, người lái xe tốt nhất là mỹ nữ, tôi phát hiện gần đây hình như tôi có chút dị ứng với đàn ông, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện bất ngờ gì đó, tôi mà không đi được thì không tốt lắm."
"…”
Nếu không phải đã tận mắt nhìn thấy, thì không ai tin mấy lời đó vậy mà lại xuất phát từ trên người hai người nào đó.
Lưu Uy, ông vua thế giới ngầm của mấy thành phố gần đây, dậm chân một cái cũng có thể làm cho nửa thành phố bị chấn động vài cái.
Lâm Trạch Dương, Long Vương trong truyền thuyết, truyền kỳ của giới lính đánh thuê, chỉ cần một cái tên đã có thể khiến cho cả giới lính đánh thuê câm lặng thất thanh.
Nhưng mặc kệ là như thế nào, Lâm Trạch Dương đã đồng ý với lời mời của Lưu Uy, dù sao thì Lâm Trạch Dương cũng là một người rất hiền hòa, rất thiện lương, nếu người ta thật sự có nhu cầu gì, Lâm Trạch Dương nhất định sẽ nghiêm túc cân nhắc, sau đó… Mạnh mẽ từ chối.
Người đến đón Lâm Trạch Dương quả nhiên là một mỹ nữ.
Mỹ nữ này dáng người cao gầy, mặc một bộ sườn xám lộ rõ dáng người, khí chất của người đẹp cũng tốt. Mỹ nữ mặc sườn xám nhận được yêu cầu của Lưu Uy, biết Lâm Trạch Dương là một nhân vật khó lường, cho nên đối với Lâm Trạch Dương rất tôn kính.
Nhưng vị mỹ nữ sườn xám lúc này lại có chút mông lung, Lâm Trạch Dương đã đứng ở bên cạnh xe một lúc lâu rồi, đầu không ngừng nhìn về bốn phía, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Sau đó, mỹ nữ sườn xám phát hiện vẻ mặt Lâm Trạch Dương trở nên có chút ngưng trọng. Lông mày của mỹ nữ sườn xám cũng không khỏi nhíu lại, chẳng lẽ đã có chuyện lớn gì đó xảy ra.
"Tạ Nghi!" Đột nhiên, trên mặt Lâm Trạch Dương xuất hiện biểu tình hưng phấn.
Mỹ nữ sườn xám nhìn thấy có một tiểu mỹ nữ đang đi về phía này, lúc này đã hiểu rõ, thì ra Lâm Trạch Dương là muốn khoe khoang một chút với mỹ nữ là mình thôi. Cũng đúng, xe thì là xe sang hàng đầu, người cũng là siêu mỹ nữ, đây quả thật là một thứ rất đáng để khoe khoang mà.
"Tạ Nghi, lát nữa cô về nhà kiểu gì? Có người đưa đón không? Đây là bạn của tôi, chiếc xe này là của bạn tôi, tôi và bạn tôi quả thực chính là quan hệ mà có thẻ mặc chung một cái quần." Lâm Trạch Dương mang vẻ mặt đắc ý nhìn Tạ Nghi nói.
Khi Tạ Nghi nhìn thấy mỹ nữ sườn xám thì không khỏi ngẩn người, ngay lập tức trên mặt đã xuất hiện nụ cười, có bạn gái xinh đẹp như vậy, mà Lâm Trạch Dương còn nghĩ đến mình…
Vừa nghĩ tới đây, Tạ Nghi đã có chút ngượng ngùng, cắn răng, dùng thanh âm rất nhỏ mà nói với Lâm Trạch Dương: "Không có ai đưa đón tôi cả, tôi đang lo không biết về nhà như thế nào đây…"
"À, là như vậy sao, vậy cô cứ tiếp tục lo lắng nha, tôi còn có chút việc, đi trước nhé." Lâm Trạch Dương nói xong, đã mở cửa xe, sau đó chui vào trong xe, tiện tay đóng cửa xe lại.
Tạ Nghi trợn mắt há mồm đứng ở đó, muốn nói gì đó mà không nói nên lời.
Mỹ nữ sườn xám cũng mang vẻ mặt nghi hoặc.
Lâm Trạch Dương mở cửa sổ xe ra, duỗi đầu ra, thúc giục mỹ nữ sườn xám: "tiệc tùng vẫn chưa là bắt đầu à, đến trễ thì đồ tốt sẽ người ta ăn sạch đấy.”
Mỹ nữ sườn xám mang vẻ mặt không hiểu kiểu gì, nhưng vẫn ngồi vào ghế lái.
Tạ Nghi nhìn chiếc xe đẹp tuyệt trần rời đi, không khỏi dậm chân thật mạnh, đáng đời tên Lâm Trạch Dương kia không có bạn gái, cả đời phải làm chó độc thân.
Trời đất chứng giám, Lâm Trạch Dương thật ra cũng không có tâm tư xấu xa gì, lúc Lâm Trạch Dương tan làm, đã quên nói lời tạm biệt với Tạ Nghi, cho nên đành chờ Tạ Nghi.
Lâm Trạch Dương quan tâm Tạ Nghi về nhà như thế nào, cho nên đã hỏi một câu.
Lâm Trạch Dương vội vàng đi ăn cơm, cho nên đã thúc giục mỹ nữ sườn xám lái xe nhanh hơn.
Có gì sai sao? Toàn bộ quá trình đó, một tý tật xấu cũng không tìm ra được đâu, phải không!
Lâm Trạch Dương là một người thiện lương đáng yêu đến cỡ nào cơ.
…
Rất nhanh, Lâm Trạch Dương đã tới trước một căn biệt thự.
Tiệc tùng so với trong tưởng tượng của Lâm Trạch Dương còn xa hoa hơn nhiều, toàn bộ biệt thự đều là địa điểm tổ chức. Bên trong có người tới người đi, hơn phân nửa đều mặc đồng phục bồi bàn.
Thậm chí có thể nói, trung bình một vị khách thì có một bồi bàn chuyên môn phục vụ.
Lâm Trạch Dương lại hoàn toàn không để trong lòng, trường hợp như vậy đối với người khác mà nói có thể là rất xa hoa, nhưng đối với Lâm Trạch Dương mà nói lại chỉ là bình thường thôi.
"Thế nào? Tiệc tùng lần này cậu thấy như thế nào? Tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu đấy, đã mời không ít người có máu mặt đến." Lưu Uy đón Lâm Trạch Dương. Lần tiệc tùng này đúng là do Lưu Uy tỉ mỉ chuẩn bị cho Lâm Trạch Dương, mục đích chính là để cho Lâm Trạch Dương nhận ra nhân mạch và tài phú cường đại của Lưu Uy.
Lâm Trạch Dương không khỏi hơi nhíu mày, thậm chí còn thở dài, đưa tay vỗ vỗ bả vai Lưu Uy, nói: "Không phải tôi đã nói ông rồi à, ông cũng quá keo kiệt rồi, không có tiền tổ chức tiệc tùng, cũng không nên mời nhiều người như vậy chứ. Ông nhìn xem, thức ăn chỉ có một chút như vậy, sao mà được? Người ta thật vất vả mới tới đây một lần, mà ngay cả ăn một bữa cơm cũng ăn không no.”
Khóe miệng Lưu Uy không khỏi giật giật, Lâm Trạch Dương đang ăn trứng cá muối, một miếng ăn hết số trứng cá muối bày biện trên rất nhiều đĩa nhỏ tinh xảo ở trên bàn.
Lưu Uy không khỏi hít sâu một hơi, rất muốn nói với Lâm Trạch Dương rằng, đại ca à, đây là trứng cá muối đó, một miếng ăn đã không biết hết bao nhiêu tiền rồi, thế mà cậu còn muốn ăn đến no luôn?
Lâm Trạch Dương nhìn thấy trên mặt bàn đã không còn gì ngon, không khỏi lại nhìn về phía Lưu Uy, ánh mắt nhìn về phía Lưu Uy tràn ngập sự đáng thương.
Lưu Uy thiếu chút nữa đã muốn khóc, đại ca à, tôi không nghèo, tôi thật sự không nghèo, tôi có thể ăn no cơm. Miếng trứng cá muối vừa rồi của cậu, đã có thể mua một vạn (10.000) cái bánh bao để ăn đấy!
Lưu Uy phát hiện ra rằng đừng hòng giải thích được điều gì ở trước mặt Lâm Trạch Dương, nếu không sẽ chỉ làm cho mình tức chết mà thôi.
Kết quả là, Lưu Uy đã chuẩn bị tiến vào chủ đề chính của tối hôm nay, lôi kéo Lâm Trạch Dương đi vào một gian phòng nào đó trong biệt thự
Đây là một thư phòng, cây cối cổ kính, trong thư phòng đốt trầm hương, tản ra một mùi thơm nhàn nhạt.
Lâm Trạch Dương không biết nhìn hàng mà thôi, nếu không lần đầu tiên hắn nhìn thấy thư phòng này, sẽ rất kinh ngạc, bởi vì trong thư phòng này thấy bất kỳ thứ gì cũng có thể nói là đồ cổ.
Nghiên mực, bút lông sói, bàn làm việc bằng gỗ lê hoa, sách ở trong này…
Ngoại trừ Lâm Trạch Dương và Lưu Uy thì còn có một người khác ở trong thư phòng.
Người này mặc một bộ trang phục kiểu Tôn Trung Sơn, đang đứng ở trước bàn làm việc, một tay cầm một cây bút lông, đang viết chữ.
"Hậu đức tải vật, quân tử dĩ tự cường bất tức.*"
Một câu, mười một chữ, quả nhiên là đặt bút như thần, mỗi một nét, đều có một loại khí thế mãnh liệt tuôn ra, những chữ này giống như muốn lao ra khỏi mặt giấy, nhảy lên trời.
Có thể thấy được lực cổ tay của người này rất thâm hậu!
"Chữ đẹp, chữ đẹp." Lưu Uy nhịn không được mà tán thưởng, còn vỗ cả tay.
Người này rốt cục cũng đã ngẩng đầu lên.
Đầu đầy tóc bạc, nhưng khuôn mặt lại có vẻ rạng rỡ, đôi mắt kiên định và có thần, khí chất hùng hậu mà trầm thấp.
Lâm Trạch Dương không khỏi nhíu mày, lại không ngờ sẽ ở chỗ này mà gặp được một cao thủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...