Trong hội quán võ hiệp.
Lưu Uy tìm muốn lật cả cái sân lên, nhưng vẫn không phát hiện tung tích của Lâm Trạch Dương.
Lưu Uy không khỏi có chút nóng nảy, kêu lên với cấp dưới của mình: "Lâm Trạch Dương rốt cuộc đã đi đâu! Anh làm ăn thế nào mà ngay cả một người cũng không trông được? Nếu Lâm Trạch Dương mà xử lý cho mấy người ở bên Lão Cố, thì sau này chúng ta sẽ cuốn gói cút đi đấy, trong mấy người coái dám tự tin ăn một đòn của Lâm Trạch Dương không!"
Tất cả cấp dưới không khỏi cúi đầu xuống, không dám nhìn về phía Lưu Uy.
Lúc này, Lão Cố cũng đã đi tới, ông ta cũng tìm Lâm Trạch Dương một lúc lâu rồi.
Mà vào lúc này, võ hiệp có người bước tới, nói: "Lâm Trạch Dương hình như vừa rời đi, vừa rồi hắn gọi điện thoại, nói là muốn đi đến quán bar gì đó. Dường như đã xảy ra chuyện gì đó?"
Lông mày lão Cố không khỏi nhướng lên, cũng mặc kệ cái gọi là hội trao đổi, dẫn theo một đám người đi ra ngoài, đi tới đi lui, thế rồi lại chạy vội.
Lưu Uy thấy thế cũng vội vàng đuổi theo, nói: "Hừ! Muốn bỏ xa tôi sao? Làm sao có thể? Cho rằng tôi không biết bây giờ có khả năng Lâm Trạch Dương đã gặp phải phiền phức hả? Khó có được cơ hội để lấy lòng Lâm Trạch Dương như vậy, tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu."
Kết quả là, hơn trăm người bao gồm cả một vài ông lớn có thanh danh hiển hách, có cả lão Cố và Lưu Uy, không hề để ý đến hình tượng mà chạy như điên xông đến.
Lâm Trạch Dương kéo một cái ghế ra, ngồi ở trước mặt Lưu Lý.
Lúc này, ở xung quanh Lâm Trạch Dương đã có không ít người ngã xuống, chỉ còn lại Lưu Lý đang lạnh run.
Hắn ta dùng sức chà xát vào hai mắt của mình, cho rằng vừa rồi mình đã nhìn lầm, nhưng sau khi xác nhận nhiều lần, mới chịu thừa nhận sự thật trước mắt.
Mình dẫn theo nhiều cao thủ như vậy đến rồi còn cùng lên một lần, vậy mà cũng không phải là đối thủ của Lâm Trạch Dương.
Bên trong quán bar, đã không còn mấy cái bàn còn nguyên vẹn, thủy tinh vỡ vụn, thậm chí ngay cả đèn chùm cũng đã vỡ rất nhiều.
"Mày chờ đấy, bây giờ tao sẽ lập tức lại gọi người lại đây." Lưu Lý to gan mà mở miệng, nhưng trong lòng hắn ta đã có chút sợ hãi.
"Nói nhảm gì thế, đương nhiên tao phải chờ chờ, mày đập quán bar thành như vậy, nhưng vẫn chưa bồi thường tiền nữa." Lâm Trạch Dương tức giận.
Khóe miệng Lưu Lý không khỏi giật giật, nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, đại ca! Vừa rồi là anh tiện tay ném người ra ngoài, sau đó những người này đụng vào trần nhà, đụng vào bàn, nên quán bar lúc này mới biến thành như vậy, sao anh lại có thể oan uổng cho người khác như thế cơ chứ?
Nhưng Lâm Trạch Dương làm sao có thể thừa nhận rằng tất cả những chuyện này là do mình làm được, bạn bảo hắn ta lấy từ đâu ra một khoản phí để trang trí lại đây hả?
Không làm chủ thì không biết cuộc sống khó khăn mà, Manh Manh mỗi ngày đều phải ăn đồ ăn vặt, muốn ăn cùng với sữa chua, lại còn muốn mua đồ chơi, Tần Quân Dao còn chưa từng cho một món đồ dùng nào cả!
Lâm Trạch Dương chỉ nghĩ thôi mà cũng cảm thấy nghẹn lòng, phụ nữ bây giờ rốt cuộc là làm sao vậy? Không chăm sóc gia đình thì thôi đi, lại còn không mua cả đồ dùng trong nhà? Người phụ nữ như vậy rốt cuộc có không là phụ nữ hay không thế!
Nghĩ tới đây, Lâm Trạch Dương đã nhịn không được mà muốn lập tức đi tìm Tần Quân Dao lý luận một chút, hại Lâm Trạch Dương hắn giờ đây cũng sắp trở thành một kẻ tham tiền. Để kiếm được ít tiền, mà phải đi đến khắp mọi nơi để đanh nhau, làm một người đàn ông dễ lắm sao? Không hề dễ!
Rất nhanh, bên ngoài quán bar đã truyền đến một số âm thanh, sau đó có tiếng xe dừng bánh.
Ngay sau đó, có người từ bên ngoài vội vã bước vào.
Lưu Lý lúc này đã từ chỗ ngồi đứng lên, kêu lên: "Cha, cha…"
Người bước vào trước là một người đàn ông trung niên, bộ dạng có vài phần giống với Lưu Lý. Bây giờ Lưu Lý quả thực đã phân thân thành một đứa nhóc bị bắt nạt, đột nhiên lại nhìn thấy cha của mình, cái bộ dạng kích động kia, thiếu điều chảy cả nước mắt với nước mũi.
Người đàn ông trung niên dường như có chút ngạc nhiên, nói: "Lưu Lý? Sao con lại gây chuyện gì ở đây?"
Rõ ràng là cha của Lưu Lý không đứng về phía Lưu Lý.
Trên gương mặt Lưu Lý lúc này toàn là tủi thân, nói: "Cha, con cũng không biết nữa, con của cha bị người ta bắt nạt, bắt nạt đến thảm thiết luôn! Cha nhất định phải báo thù cho con!"
Cha của Lưu Lý vừa muốn gật đầu, muốn nói cái gì đó.
Đột nhiên lại có một âm thanh vang lên, "Lưu Lý? Ai bắt nạt con thế? Nói cho chú nghe! Ở chỗ như thế này mà còn có người dám khi dễ con? Đây là đang chê mạng quá dài à?"
Lưu Lý rất kích động, bởi vì người nói chuyện này, là cấp dưới đắc lực của Lưu Uy, Hoàng Chính! Ở trong bang phái là người có thể đánh đấm nhất trong những người giỏi đánh đấm!
Có Hoàng Chính đến, Lưu Lý đã không còn lo lắng sẽ có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra nữa.
Lưu Lý vội vàng đi về phía Hoàng Chính, đang muốn tố cáo Lâm Trạch Dương thì đột nhiên lại có tiếng bước chân vang lên, sau đó lại vang lên một âm thanh.
"Sao nào? Có người dám bắt nạt Lưu Lý của tôi? Có phải là không để Lưu Uy tôi đây vào mắt rồi nhỉ? Nói như thế nào thì tám trăm năm trước tôi và Lưu Lý cũng là người một nhà đấy!"
Nói xong, Lưu Uy sải bước đi vào, sau đó là một đám người vào theo.
Đám người này so với đám người mà Lưu Lý mang đến thì khí thế hung dữ hơn không biết bao nhiêu, bọn họ không có ai mang theo vũ khí, nhưng khí thế ở trên người lại như dài mười mét, lấp đầy cả quán bar này. Ngay lập tức, một bầu không khí căng thẳng tràn ngập trong quán bar.
Nhân viên phục vụ quán bar lúc này đã lui vào trong góc, vừa rồi Lâm Trạch Dương đột nhiên xuất hiện, sau đó lộ ra thần uy, làm cho bọn họ cảm nhận được hy vọng, lại thật không ngờ hy vọng vừa mới dâng lên, đã lập tức bị dập tắt.
Lâm Trạch Dương cho dù có mạnh hơn đi chăng nữa, thì sao có thể là đối thủ của đám người này được. Vừa nhìn, đã biết đám người này so với người mà Lưu Lý mang đến không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Vào lúc này, lại có tiếng bước chân vang lên, sau đó lão Cố mang theo một đám người bước vào, có vẻ rất là vội vàng, thậm chí bọn họ còn có chút thở dốc.
Các nhân viên phục vụ nhìn thấy một màn này, đã muốn ngất xỉu hết rồi! Tính ra thì bây giờ trong quán bar cũng đã có hơn trăm người rồi?
Lâm Trạch Dương rốt cuộc đã trêu chọc vào người nào thé, đây là trêu chọc tất cả mọi người trong thành phố sao?
Lý Tuyết Tình cũng không khỏi nhíu chặt mày, sắc mặt khó coi đến cực điểm, làm sao mà có thể có nhiều người như vậy? Lần này cho dù là Lâm Trạch Dương cũng không thể đánh lại được chứ? Phải nhanh chóng để hắn thoát khỏi đầu sóng ngọn gió mới được.
Vui vẻ nhất có lẽ coi là Lưu Lý, hắn ta cũng thật không ngờ đột nhiên lại có nhiều người đến như vậy, mặt mũi của lần này thật sự quá là lớn mà!
Lúc này Lưu Lý đã muốn cười thành một kẻ ngốc luôn rồi.
"Lưu Uy! Đúng! Ông là Lưu Uy, tôi đã nói hình như đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi, thì ra là ông à."
Vào lúc này, một âm thanh tràn ngập kích động vang lên.
Lâm Trạch Dương không biết từ lúc nào đã đứng ở trước mặt của thủ lĩnh kẻ thù, sau đó chỉ vào Lưu Uy đã dẫn theo hơn trăm người tới, vẻ mặt hưng phấn mà kêu lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...