"Anh dựa vào cái gì mà dám nói chuyện với Lão Cố như vậy, đừng tưởng rằng Lão Cố tôn trọng anh, anh liền có thể làm bậy."
Một người chạy ra từ sau lưng Lão Cố, người này cau mày nhìn Lâm Trạch Dương. Đây là đệ tử của Lão Cố, thực lực không hề yếu hơn Cố Vi, là một cao thủ ẩn danh của hiệp hội võ thuật, vì anh ta khổ luyện võ công nên hầu như không ai biết đến, tên là Cao Dịch.
Lâm Trạch Dương nhìn về phía Cao Dịch, suy nghĩ rồi vươn một đầu ngón tay ra, nói: "Có lẽ là một đầu ngón tay."
Cao Dịch có chút hoang mang, hỏi: "Anh đang nói về gì vậy, nói rõ hơn một chút đi."
Lâm Trạch Dương nhìn về phía Lão Cố, nói: "Chắc là tôi chỉ cần một đầu ngón tay là có thể đánh bại được Lão Cố rồi."
"Cái gì?" Cao Dịch không thể tin nổi trừng to hai mắt, nếu những lời này không phải là khoác lác thì chắc chắn cũng là đang nói hươu nói vượn.
Sắc mặt Lão Cố cũng có chút khó coi, nhìn Lâm Trạch Dương cười khổ nói: "Lâm Trạch Dương, cậu tốt xấu gì cũng phải cho tôi chút mặt mũi chứ."
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, sau đó trên mặt xuất hiện một chút do dự.
"Hừ, đây thật sự là một tên điên, Lão Cố, tại sao chúng ta lại phải tìm loại người như này chứ, cho dù thực sự có một chút bản lĩnh, nhưng nếu để anh ta đi tham gia đại hội giao lưu đó thì cũng chỉ làm mất mặt hiệp hội võ thuật chúng ta mà thôi. Sợ đến lúc đó anh ta cũng nói lung tung như bây giờ, cuối cùng bị người ta đánh cho thành cái đầu heo, vậy thì một chút mặt mũi cũng không có."
Cao Dịch lạnh lùng nói.
Đúng lúc này, Lâm Trạch Dương vươn hai ngón tay về phía Lão Cố, có chút không chắc chắn nói: "Vậy thì hai đầu ngón tay nhé, không thể nhiều hơn nữa, nếu nhiều hơn, tôi cũng thấy mất mặt."
Trời đất làm chứng, Lâm Trạch Dương quả nhiên là một người cẩn thận nhưng mà bây giờ mọi người đều đang giễu cợt anh, chỉ là anh hoàn toàn không hề nghe thấy, mà đang mải tính toán thực lực của mình và Lão Cố. Nếu ai dám nói Lâm Trạch Dương ba hoa khoác lác, anh nhất định là người đầu tiên không buông tha cho hắn.
Khóe miệng Lão Cố không khỏi co rút, giống như lời Lâm Trạch Dương nói thật vậy.
Cao Dịch đương nhiên sẽ không nghĩ như vậy, cũng sẽ không tin, nên càng tức giận hơn đến mức muốn ra tay với Lâm Trạch Dương.
May mắn, Lão Cố ngăn kịp, ông nói với Lâm Trạch Dương nguyên nhân lần này của mình, nói: "Lâm Trạch Dương, lần này tôi đến chỗ cậu là vì muốn nhờ cậu giúp đỡ. Ngày mai sẽ có một buổi giao lưu võ thuật với thành phố lân cận. Mấy năm nay giao lưu gặp mặt, hiệp hội võ thuật của chúng ta luôn ở thế yếu nên bị người khác chèn ép, điều này làm cho hiệp hội võ thuật của chúng tôi hoàn toàn mất hết mặt mũi và mất đi uy phong."
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ngày mai tôi cũng không có việc gì, có thể đi xem với ông."
"Vậy thì nhờ cậu." Lão Cố vô cùng trịnh trọng nói, chuyện này quấy nhiễu Lão Cố rất nhiều năm, trở thành một vết nhơ của ông, càng là một vết nhơ của hiệp hội võ thuật.
Lão Cố vốn chỉ muốn tìm đồ đệ im lặng tu luyện của mình, nhưng mà vẫn cảm thấy chưa đủ, vì vậy mới tìm đến Lâm Trạch Dương.
Chỉ hi vọng lần này, Cao Dịch hoặc là Lâm Trạch Dương có thể mang đến cho ông một chút bất ngờ.
Hội giao lưu được tiến hành trong hội trường võ thuật.
Hội giao lưu của võ thuật đương phải khác với những hội giao lưu khác, người ta là uống một chút Champagne, khoe khoang một chút còn hội giao lưu của võ thuật lại sử dụng nắm đấm để nói chuyện.
Lâm Trạch Dương phát hiện người tới tham gia buổi giao lưu võ thuật lần này dường như khá nhiều, ít nhất cũng phải hơn trăm người. Lúc Lâm Trạch Dương đi vào hội trường, anh phát hiện nhóm người bên hiệp hội võ thuật và nhóm người khác đã phân ra đứng ở hai bên, bầu không khí giương cung bạt kiếm rất căng thẳng, có vẻ như chỉ cần một lời không hợp thì sẽ ra tay đánh nhau.
Lâm Trạch Dương còn phát hiện trên khán đài còn có vài người ngồi, những người này có vẻ bình tĩnh ung dung hơn nhiều.
Bọn họ ăn mặc cầu kỳ, vẻ mặt tự nhiên, lúc đó còn nói nói cười cười, giống như đi tới xem kịch, rất có vẻ là người chỉ điểm giang sơn.
Lâm Trạch Dương đi tới bên người Lão Cố.
Lão Cố vội vàng kéo lấy tay Lâm Trạch Dương, nói: "Lâm Trạch Dương đợi chút nữa nếu như anh cần người hỗ trợ, nhất định phải xin giúp đỡ nhé."
Lâm Trạch Dương từ chối cho ý kiến, chỉ khẽ cười một tiếng.
Lão Cố lại không tiện ngăn cản cũng chỉ đành nở một nụ cười khổ.
Động tác nhỏ của Lâm Trạch Dương và Lão Cố ở giữa đã khiến cho người ta chú ý tới, vì vậy rất nhiều người đặt ánh mắt của mình lên người Lâm Trạch Dương.
"Lão Cố còn mời tới người mới cũng đúng, hội võ thuật của các người có ít người như vậy, nếu như không mời người đến giúp đỡ sẽ không làm được gì. Tôi còn nhớ rõ một năm trước, hiệp hội võ thuật của các người đánh với chúng tôi ba trận mà cả ba trận đều bị thua cuộc."
Một người đàn ông trung niên bước ra với nụ cười chế giễu trên khuôn mặt, trong ánh mắt cũng tràn đầy khiêu khích.
Khóe miệng Lão Cố không khỏi co rút, lại không tiện nói gì vì đây chính là sự thật. Bởi vì mỗi năm đều xảy ra chuyện như vậy, kỳ thật Lão Cố đã không muốn tới tham gia cái hội giao lưu quái quỷ này, vì tới đây chính là chịu tội.
Người của hiệp hội võ thuật đều nắm chặt nắm đấm, đều đang nghiến răng nghiến lợi, dù vô cùng tức giận nhưng không dám nói gì.
Người đàn ông trung niên tên là Hoàng Chính, trong hội giao lưu lần trước, anh ta một mình giữ vinh quang, giao lưu tranh tài với hội võ thuật ba trận đều thắng, có thể nói là một người giữ ải nghìn người không thể qua quả thực có chút vốn liếng.
Hoàng Chính tiếp tục nhìn Lâm Trạch Dương, nói: "Tại sao lại trẻ tuổi như vậy, không phải tôi xem thường người trẻ tuổi, nhưng mà mọi người đều nói, không đủ lông đủ cánh thì không làm được gì nên hồn, cậu đến đây làm gì, cảm thấy nơi này rất vui vẻ, đến đây xem náo nhiệt sao? Ha Ha…"
Nói xong, Hoàng Chính lại phá lên cười, không có chút kiêng nể nào cả, hoàn toàn không coi ai ra gì.
Người bên kia cũng đều cười theo, toàn bộ đều cười đến thở không ra hơi.
Người ở bên hiệp hội võ thuật đều cắn muốn nát môi, chăm chú nhìn về phía Lâm Trạch Dương, hy vọng anh sẽ phản ứng một chút, cho dù không phải là đối thủ của những người này cũng được, ít nhất cũng phải biểu hiện ra cốt khí của anh.
Lâm Trạch Dương cũng nở nụ cười, nói với Chính Hoàng: "Đúng vậy, tôi đến đây để xem náo nhiệt."
Hoàng Chính không khỏi sửng sốt, sau đó liên tục lắc đầu, tên này hẳn không phải là người của hiệp hội võ thuật, có lẽ là thực sự đến đây để xem náo nhiệt, bằng không thì làm sao có thể trả lời như vậy, bất kỳ một người luyện võ thuật nào cũng có chút cốt khí, đều cần chút mặt mũi.
Hoàng Chính cũng không thèm nhìn Lâm Trạch Dương thêm nữa, cảm thấy lại tiêu hao thêm một giây đồng hồ nào với thằng nhóc này, cũng là đang lãng phí thời gian của mình, tự nhục nhã chính mình.
Người của bên hiệp hội võ thuật đều không nhịn được mà hung hăng trừng mắt với Lâm Trạch Dương, chỉ cảm thấy tên này thực sự quá ghê tởm.
Lão Cố tại sao lại để loại người này đi đến nơi này chứ, hèn nhát đến mức không có một chút cốt khí.
Cao Dịch cũng không khỏi lắc đầu, ánh mắt tràn ngập khinh thường nhìn Lâm Trạch Dương, người như vậy mà còn dám nói chỉ cần dùng hai đầu ngón tay là có thể đánh bại hội trưởng của bọn họ.
Thực sự có rất ít người có thể khoác lác, thổi phồng mình đến trình độ này.
Cao Dịch nghĩ tới đây, liền đứng dậy, nói với Hoàng Chính: "Vậy để cho tôi đến chiếu cố anh đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...