Lãnh Phong đã ở trong căn phòng trống này suốt năm phút đồng hồ.
Trong hoàn cảnh bình thường, năm phút chắc chắn không phải là thời gian dài, nhưng đối với bây giờ mà nói năm phút cũng không phải là thời gian ngắn, chỉ cần một giây để một con dao ngắn có thể xuyên qua trái tim của một người, vậy thì thời gian này đủ để giết chết ba trăm người rồi.
Nhưng trong năm phút này, Lãnh Phong lại không thấy bất kì dấu vết nào của Lâm Trạch Dương. Thậm chí Lãnh Phong còn có thể khẳng định Lâm Trạch Dương chưa hề ra tay.
Bởi vì Lãnh Phong sớm đã tạo ra một kế hoạch nghiêm mật từ khi bước vào trong phòng, anh ta cho ba mươi tên sát thủ lúc này đang tụ tập ở đây dường như mỗi một giây đều phải báo cáo an toàn cho anh ta, năm phút sau Lãnh Phong đã nghe mọi người tự báo cáo năm lần an toàn. Bây giờ một phút mới lại bắt đầu, lại có người bắt đầu báo cáo an toàn với anh ta.
Mục đích của việc này rất đơn giản, chính là để ngăn cản Lâm Trạch Dương lợi dụng lúc tất cả đang tụ tập ở đây mà đánh bại từng người một.
Vậy hiện giờ Lâm Trạch Dương đang ở đâu, đang làm gì, chẳng lẽ tên này đã run sợ và chọn cách trốn chạy?
Nghĩ tới đây, Lãnh Phong càng nhíu chặt mày, anh ta cảm thấy đây là sơ hở lớn nhất trong kế hoạch của mình, nhưng Lãnh Phong vẫn lựa chọn kế hoạch này.
Bởi vì trong lòng Lãnh Phong, Lâm Trạch Dương không phải là người trốn tránh sợ hãi, càng không phải là người sẽ chạy trốn. Nếu Lâm Trạch Dương thật sự muốn trốn chạy, tại sao anh lại rời khỏi quán ăn Hòa Bình?
Nhưng sự thật luôn chiến thắng lời nói suông, hiện tại Lâm Trạch Dương thật sự vẫn chưa xuất hiện. Cho nên anh đã trở thành một kẻ hèn nhát và chạy trốn khỏi đây rồi, nếu đúng là như vậy…
Lãnh Phong cảm thấy mình thật sự không có cách nào khác.
Lâm Trạch Dương đã trốn chạy chưa?
Anh đương nhiên không trốn chạy, cho dù mặt trời mọc phía Tây, lặn phía Đông, anh cũng sẽ không thể trốn chạy.
Lúc này Lâm Trạch Dương đang không ngừng đi lại trong bóng tối.
Anh không đi lang thang không mục đích mà anh ẩn nấp trong bóng tối đi vòng quanh sát thủ. Đúng vậy, trong quá trình này, anh có vô số cơ hội để tiêu diệt những tên sát thủ này, nhưng anh lại không làm việc đó một cách hấp tấp.
Đây rõ ràng là một cái bẫy.
Khi phút đầu tiên trôi qua, Lâm Trạch Dương đã đi vòng quanh tất cả những tên sát thủ. Trong khoảng thời gian này, anh phát hiện, trong số những người này có người mở miệng nói một con số, có người lại không nói gì, hơn nữa thứ tự nói cũng không theo quy tắc nào.
Lâm Trạch Dương không biết những người này đang làm gì, càng không biết ý nghĩa của hành động bọn họ làm là gì.
Kể từ lúc đó, anh tiếp tục đi lòng vòng.
Phút thứ hai trôi qua, Lâm Trạch Dương điều chỉnh phương hướng bước đi, sau đó anh phát hiện có một số người vừa rồi không nghe thấy nói chuyện cũng đã lên tiếng.
Rất nhanh, anh đã đoán ra được điều gì đó, những người này mỗi người đều có một con số riêng, con số của bọn họ tương ứng với các số từ một đến ba mươi.
Quả nhiên đây hoàn toàn là một cái bẫy, chỉ cần anh giết người, trong nháy mắt Lâm Trạch Dương sẽ bị xác định được vị trí.
Cho nên chỉ cần anh tìm ra con số đại diện của từng người ở đây, Lâm Trạch Dương có thể giết từng người một mà không sợ bị phát hiện, đương nhiên tốc độ tấn công của Lâm Trạch Dương cũng phải đủ nhanh thì mới có thể giết người trong hai giây.
Chỉ là không đơn giản để tìm ra những con số mà những người này đại diện.
Năm phút đã trôi qua.
Lâm Trạch Dương chỉ nắm chắc không đến một nửa con số đại diện của bọn họ, dưới tình huống như vậy, anh không có khả năng lặng lẽ giết quá nhiều người.
Nhưng lúc này anh không thể không dừng lại.
Bởi vì vào lúc này anh phát hiện Lãnh Phong đã không còn kiên nhẫn, năm phút đã trôi qua, Lãnh Phong làm sao có thể bình tĩnh được?
Vậy tiếp theo nên làm như thế nào đây, chẳng nhẽ Lâm Trạch Dương sẽ lại cùng những sát thủ này trở lại trạng thái ban đầu sao? Anh thật sự sẽ buông tha chuyện này sao, mặc dù đây là cạm bẫy nhưng cũng là cơ hội tốt nhất để ra tay.
Tất nhiên là không rồi.
Bùm.
Đột nhiên ở nơi xa truyền đến một tiếng động lớn, giống như bên đó vừa bị nổ, nhưng không hề có ánh lửa nào, một mặt của bức tường đổ xuống, mặt đất rung chuyển dữ dội, khiến người ta cảm thấy trong lòng cũng đang rung chuyển.
Tất cả mọi người đều bị tiếng nổ hấp dẫn sự chú ý, đồng thời cũng bị chấn kinh, bởi vì vừa rồi bọn họ quá tập trung, đều đang chờ lệnh của Lãnh Phong, chuẩn bị sẵn sàng Lâm Trạch Dương có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Cũng đúng vào lúc này, thân ảnh của Lâm Trạch Dương lại biến mất trong bóng tối, như thể đã hòa vào trong nó, hóa thành thần chết trong màn đêm.
Sát thủ số ba và hai mươi mốt cách nhau không xa, tất nhiên là họ cố tình làm vậy. Hành động của Lâm Trạch Dương trong giai đoạn này thực sự làm cho bọn họ cảm giác sợ hãi.
Bọn họ biết rất rõ thực lực bản thân chỉ là cấp S, trước mặt Lâm Trạch Dương lại chẳng là gì cả.
Vì vậy, để tồn tại, họ đã ôm nhau.
Suy nghĩ của bọn họ cũng rất đơn giản, có lẽ cả hai đều không thể tránh khỏi cái chết, nhưng kể cả bọn họ phải chết cũng nhất định phải kéo theo Lâm Trạch Dương.
Nếu như Lâm Trạch Dương giết một người trong số bọn họ, Lâm Trạch Dương chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Ví dụ nếu Lâm Trạch Dương giết chết số ba, như vậy số hai mươi mốt nhất định sẽ phát hiện ra, sau đó sẽ dây dưa với Lâm Trạch Dương. Cả số ba và số hai mươi mốt đều tin rằng Lâm Trạch Dương có thể âm thầm giết chết người đầu tiên trong số họ, nhưng người thứ hai thì sao, làm sao Lâm Trạch Dương có thể giết một sát thủ cấp S đã có phòng bị trong ba mươi sáu giây?
Chỉ cần qua ba mươi sáu giây này, mọi người sẽ biết Lâm Trạch Dương ở đâu.
Đây là kế hoạch của số ba và số hai mươi mốt.
Tất cả bọn họ đều nghĩ rằng kế hoạch này đã quá hoàn hảo rồi.
Tuy nhiên, hai người không ngờ rằng đột ngột lại xảy ra một vụ nổ, cũng không ngờ rằng sự chú ý của bọn họ sẽ bị phân tán trong chốc lát, cũng không ngờ rằng mục tiêu của Lâm Trạch Dương hoàn toàn không phải là một người trong số bọn họ mà là cả hai người.
Số ba và số hai mươi mốt nghe thấy tiếng gió, cảm thấy có ai đó đang lao về phía mình, nhưng sự mất tập trung nhất thời của bọn họ đã làm chậm phản ứng đi vài giây.
Cũng chính vì mấy giây này.
Số ba căn bản còn chưa hề nhìn thấy hình bóng của Lâm Trạch Dương thì đã bị một con dao găm bay xuyên tim, sau đó hắn cũng ngã xuống đất.
Số hai mươi mốt thì bớt thảm hơn, ít nhất hắn ta cũng nhìn thấy mặt của Lâm Trạch Dương, nhưng hắn ta cũng không thể hét lên thành tiếng, trừng to mắt mà ngã xuống, trong mắt hắn ta tràn đầy sự kinh ngạc và không cam lòng.
Kế hoạch của bọn họ rõ ràng là hoàn hảo như vậy, nhưng lại bị sự thay đổi đột ngột này phá vỡ.
Bọn họ sớm đã nghĩ rằng mình sẽ chết, nhưng cả hai người họ chưa bao giờ nghĩ rằng cái chết của mình lại vô ích như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...