Lâm Trạch Dương đứng trong góc tối quan sát tình hình bên trong ngôi nhà trước mắt, anh không khỏi hơi nhướng mày.
Quả thật vừa rồi Lâm Trạch Dương đang tìm cơ hội giết chết Lãnh Phong, anh cảm thấy anh ta uy hiếp mình nên đã định phải có quan hệ ta chết ngươi sống với anh ta, đương nhiên Lâm Trạch Dương hi vọng mình có thể giết được Lãnh Phong càng sớm càng tốt.
Lúc này dường như anh đã ra tay, anh trèo tường chuẩn bị treo mình trên trần nhà, lặng lẽ đến gần Lãnh Phong.
May mắn đúng lúc đó, Lãnh Phong nghe được bên ngoài căn nhà có chút âm thanh nhỏ truyền đến, điều này làm cho anh cảnh giác, sau đó lập tức lựa chọn rời đi.
Lãnh Phong này thực sự rất lợi hại, anh ta giả bộ với dáng vẻ muốn sống mái với Lâm Trạch Dương, tạo ra bầu không khí của một trận chiến cuối cùng, khiến Lâm Trạch Dương bị thôi thúc phải giết Lãnh Phong.
Nhưng có lẽ Lãnh Phong chưa bao giờ nghĩ đến việc một đấu một với anh, anh ta vẫn luôn chờ đợi sự hỗ trợ. Vì vậy, nếu vừa rồi anh không lựa chọn rời đi thì anh đã bị bao vây, dù lúc đó anh có mạnh đến đâu, nhưng giữa mưa đạn và bao vây trùng trùng thì cho dù Lâm Trạch Dương có trốn chạy được, anh cũng phải trả giá đắt.
Vì lý do này, Lâm Trạch Dương càng phải chú ý tới Lãnh Phong hơn. Nếu không giết chết người đàn ông này, trận chiến này có lẽ sẽ không thể kết thúc, anh cũng không có cách nào loại bỏ nguy hiểm của chính mình.
Lâm Trạch Dương bắt đầu đi vòng quanh Lãnh Phong.
Sau khi thân phận của anh ta bị bại lộ, anh ta không giả bộ nữa, nhưng Lãnh Phong không thành lập đội với những tên sát thủ khác mà một mình hành động.
Chẳng bao lâu sau, Lãnh Phong đi đến một tòa kiến trúc khác.
Tòa nhà này chỉ có một khung, không có cửa ra vào hay cửa sổ, vậy nên nhìn từ bên ngoài có thể thấy rõ trong nhà chỉ có anh ta.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết để có thể nhìn thấy tất cả những điều này là phải có đôi mắt có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương nhìn thấy tất cả những điều này.
Có thể nói đây là cơ hội tốt nhất để giết Lãnh Phong, Lãnh Phong một mình ở đó, vị trí của anh ta đã hoàn toàn bị bại lộ, xung quanh không có ai khác, hơn nữa Lâm Trạch Dương còn có thể nhìn rõ mọi thứ trong đêm tối mà không cần dựa vào bất kỳ thiết bị nào.
Vậy nếu bây giờ không hành động thì sẽ chờ đến bao giờ?
Vào lúc này, Lâm Trạch Dương làm sao có thể chống lại sự cám dỗ như vậy?
Đây là suy nghĩ của Lãnh Phong.
Đúng, tất nhiên tất cả những điều này vẫn là âm mưu của anh ta.
Lãnh Phong cũng không phải kẻ ngốc, anh ta làm sao có thể không biết địa hình này đối với anh ta có bao nhiêu nguy hiểm. Nhưng Lãnh Phong vẫn tới đây, đương nhiên chỉ có một mục đích, đó là thu hút sự chú ý của Lâm Trạch Dương.
Lãnh Phong và tất cả sát thủ ở hiện trường đã tìm kiếm Lâm Trạch Dương được một khoảng thời gian rồi, khoảng thời gian này không dài lắm, nhưng cũng đủ để bọn họ lật tung mọi ngõ ngách, vậy mà từ đầu đến cuối bọn họ vẫn chưa tìm thấy anh.
Đương nhiên đây chính là nguyên nhân Lâm Trạch Dương đi loanh quanh, lúc đi loanh quanh, anh cũng tránh né ánh mắt của tất cả sát thủ.
Lúc này, cho dù Lãnh Phong không tin, anh ta cũng chỉ có thể đoán là Lâm Trạch Dương có tầm nhìn rộng hơn những người như anh ta trong đêm tối.
Ngoài ra còn có một thực tế là thân thủ và khả năng ẩn nấp của Lâm Trạch Dương đều tốt hơn tất cả những người có mặt ở hiện trường, trong đó bao gồm cả Lãnh Phong.
Mà nếu cứ tiếp tục như vậy, Lãnh Phong tin rằng thời gian trôi qua, Lâm Trạch Dương rất có thể sẽ giành chiến thắng cuối cùng, nếu anh có thể tránh được sự truy lùng của tất cả, liệu anh có thể giết người không tiếng động không?
Sóng sau xô sóng trước.
Vì vậy, Lãnh Phong biết mình không thể trì hoãn lâu hơn nữa, anh ta nhất định phải nhanh chóng giết chết Lâm Trạch Dương.
Vì thế, anh ta nảy ra ý tưởng này.
Lãnh Phong đương nhiên là mồi nhử, khi Lâm Trạch Dương thật sự tới giết anh ta, thậm chí còn tưởng rằng anh ta sẽ chết. Nhưng nếu anh ta chết thì làm sao, Lâm Trạch Dương rơi vào vòng vây chẳng phải cũng sẽ chết sao?
Hơn nữa, anh ta có thể sẽ không chết.
Là một sát thủ, đừng nói là chỉ còn một tia hi vọng sống sót, cho dù biết mình phải chết thì cũng sẽ vì hoàn thành nhiệm vụ mà nhảy xuống hố.
Đúng vậy, hiện tại Lãnh Phong đang dùng chính mạng sống của mình đánh cược, mời Lâm Trạch Dương lên thớt.
Lâm Trạch Dương có lá gan như vậy sao?
Lãnh Phong không nhịn được mà nhìn ra bên ngoài phòng, trong mắt anh ta mang theo một tia chờ đợi, có chút điên cuồng, lại cũng có chút khinh thường.
Có lẽ sâu trong thâm tâm Lãnh Phong cảm thấy Lâm Trạch Dương không dám đi vào, dù sao đây là một thế cục chí mạng.
Lâm Trạch Dương không lập tức đi vào tòa nhà.
Anh lại tiếp tục đi quanh trong bóng tối.
Không ai biết Lâm Trạch Dương ở đâu, vậy nên càng không ai biết rốt cuộc anh đang làm gì.
Anh giống như một tinh linh trong bóng đêm, hoặc có thể nói giống như ma quỷ, bất động thanh sắc và hoàn toàn hòa vào bóng tối.
Bên trong một ngôi nhà ở bên ngoài thị trấn Long Tỉnh.
"Đã xảy ra chuyện gì, hai giờ trôi qua rồi mà sao Lãnh Phong vẫn chưa có tin tức gì?" Có người đã có chút không kiên nhẫn.
Việc chuẩn bị tiến vào căn cứ bí mật của Tần Quân Dao đã hoàn tất, đội tiên phong cũng đã lên đường, bây giờ bọn họ chỉ chờ Lãnh Phong giết chết Lâm Trạch Dương là sẽ lên đường. Tuy nhiên, bọn họ đã chờ đợi suốt hai tiếng đồng hồ.
Đây là lệnh truy sát toàn thành phố đó.
Lệnh truy sát toàn thành phố hiếm khi được sử dụng, nhưng mỗi lần sử dụng thì mục tiêu sẽ sớm bị giải quyết. Tất cả sát thủ trong một thị trấn nhỏ cùng nhau tấn công thì còn ai có thể sống sót?
“Ai có thể cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lại có một giọng nói khác vang lên.
"Chắc không phải Lãnh Phong đã thất bại đâu? Những tên phế vật kia chẳng nhẽ đều bị Lâm Trạch Dương giết chết rồi sao?" Có người nhắc đến một câu không thể tin được.
Sau đó tất cả mọi người đều chìm vào im lặng.
Lại qua một lúc, có người đứng lên nói: “Hay để tôi qua đó xem sao.”
Người đàn ông này nửa thân thể được bao phủ bởi ánh nến, nửa còn lại bị bóng tối bao phủ, trông rất thần bí.
“Không cần, tôi tin Lãnh Phong có thể giải quyết được Lâm Trạch Dương, cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi, không cần thiết chủ chốt của Dạ Thần Trường Mâu là Tiêm Đao anh ra tay. Cho dù Lãnh Phong thật sự thất bại thì không phải còn có người nhà họ Cổ sao?”
Người đàn ông tên Tiêm Đao nghe vậy liền gật đầu, không nói thêm gì mà trực tiếp ngồi xuống.
Tiêm Đao làm thành viên của Dạ Thần Trường Mâu, Tiêm Đao đương nhiên kiêu ngạo, đây là lực lượng cốt lõi của tổ chức hùng mạnh nhất Bắc u, có thể nói đủ để trở thành một bệnh viện cũng chưa đủ.
Gì mà sát thủ cấp SSS, trước mặt Dạ Thần Trường Mâu cũng chẳng là cái thá gì.
"Chúng ta chờ thêm một tiếng nữa, nếu bên đó vẫn không có tin tức gì thì chúng ta tạm thời bỏ qua chuyện ở đây, trực tiếp đi tìm Tần Quân Dao. Đây mới là chuyện quan trọng nhất đối với chúng ta bây giờ."
Có người đưa ra quyết định cuối cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...